Hắc Hoàng Hậu

Chương 4: Ngẩng Đầu

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Chạng vạng nơi thảo nguyên luôn rất dài.

Thiếu niên nhìn rương gỗ, lại nhìn sóng nước sông thánh lóng lánh. Muội muội đi rồi. Hắn lại nhặt về một cái muội muội.

Trông lớn lên thật xinh đẹp, thế nhưng lại giống muội muội, mặt đen tuyền. Người có khuôn mặt đen không thể sống lâu được. Cho nên muội muội của hắn đã chết.

Hắn muốn đậy nắp rương lên, đẩy chiếc rương đi. Chính mình còn không thể nuôi sống nổi, lấy gì nuôi thêm một tiểu hài tử sắp chết chứ.

Chính tại thời điểm nắp rương sắp đóng lại, hắn bỗng nghe “ ngô” lên một tiếng khóc. Tiếng khóc không lớn, chỉ như tiếng mèo kêu. Tay thiếu niên cứng đờ giống như bị đinh sắt ghim xuống. Do dự nhìn vào trong rương, liền thấy một đôi mắt to đen tuyền, rất sáng. Tựa hồ nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt đó. Lúc này đôi mắt lại chứa đầy nước mắt. Thiếu niên nhìn bộ dáng của nàng, nghĩ đến muội muội của mình. Nước mắt không tự chủ lăn xuống.

Đột nhiên hắn mở nắp rương ra, ôm lấy tiểu hài tử. Trong tay có một hài tử mềm mại, khẽ động đậy, lại hướng tới mình cười cười. Hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt nàng.

Thiếu niên nhìn tiểu hài tử. Động tác nhanh nhẹn lấy tã lót cũ của muội muội, bọc lấy hài tử, đem nàng cõng trên lưng. Sau đó đem chiếc rương đẩy mạnh xuống sông thánh. Chiếc rương nhanh chóng chìm xuống nước. Hắn cõng tiểu hài tử trên lưng, rời khỏi dòng sông thánh.

Phía sau, nước sông xô đập vào bờ, tẩy đi bước chân lưu lại trên cát. Thiếu niên ngửa đầu đi về phía trước. Hài tử phía sau ấm áp, hoàng hôn chiếu xuống cũng có chút ấm. Hắn đi mà không hề quay đầu nhìn lại.

Cũng không có chú ý tới, ánh hoàng hôn chiếu lên tiểu hài tử, như bị nàng hấp thụ lấy, lúc này nàng dựa vào lưng hắn, ngọt ngào ngủ rồi.

Hắn muốn một lần nữa tìm một công việc mưu sinh, muốn nuôi sống chính mình, cũng muốn nuôi sống muội muội. Đúng, đây chính là muội muội của hắn. Nghĩ tới đây, thiếu niên cảm thấy ngực trở nên đĩnh đạc, đeo bao trên lưng đi khẩn trương hơn một chút. Hắn đã đói rồi.

Rời khỏi sông thánh, không cần mang rương gỗ nữa, lúc này cũng không có đi đường vòng, ngày mới hôm sau vừa lên, hắn đã đi tới một cái chợ nhỏ.

Hắn nhớ rõ chợ này có bán sữa dê. Hắn tìm được ở trong rương bốn xâu tiền. Không biết tại sao cái thương đó trông rất tốt, quần áo của muội muội cũng tốt, bên trong còn có bốn xâu tiền, cùng một đoản đao.

Bốn xâu tiền này trước hết phải mua sữa dê cho muội muội, chịu đựng được qua đêm hôm nay lại tính tiếp. Dựa theo trí nhớ, hắn tìm được nơi bán sữa dê. Cầm bốn xâu tiền cò kè mặc cả, mua được một bình nhỏ.

Nhanh chóng tìm nơi cho muội muội uống sữa dê. Nghĩ tới muốn đến trên thảo nguyên, ban đêm sẽ lạnh sâu, cần thiết lúc này là tìm một căn lều che.

Không nghĩ tới mới vừa xoay người, đã gặp phải người quen cũ. Là quản gia của Tư gia đang đứng đó.

” Chính là thằng nhãi ranh A Lộc kia, tìm được mày rồi.”

” Ngươi cư nhiên lại dám trộm tiền của lão quản gia. Ngươi chết chắc rồi.”

“ A Lộc, quản gia Tư gia mất vàng, khẳng định là ngươi lấy đi. Mau theo chúng ta trở về.”

Thiếu niên hoảng hốt xoay người chạy như bay, còn không quên mang theo sữa dê. Không thể bị bắt được.

Hắn chỉ lấy tiền của lão quản gia. Nay lại nghe mấy người đó nói, chính là muốn vu hãm thêm tội ăn cắp đồ vật khác

Hắn sẽ bị đánh chết. Muội muội cũng như vậy. Nghĩ đến đây, hắn chạy càng nhanh hơn. Phía sau người đuổi theo rất đông, truy theo càng lúc càng gần hơn. Như vậy không ổn, nếu tiếp tục chạy vòng vòng ở chợ, sớm muộn cũng bị bắt mất.

Mắt nhìn về hướng thảo nguyên tối đen, cắn chặt răng, bỗng nhiên lướt qua một cái ranh giới, chạy về phía đó.

Những người đuổi theo mắt thấy đã sắp bắt được người, không nghĩ tới lại dẫn đến đây, đứng nay rìa ranh giới thảo nguyên không dám tiến vào, nhìn bóng thằng nhãi kia càng lúc càng nhỏ.

“ Còn đuổi theo nữa không?”

” Đại quản gia kêu chúng ta đuổi cho hắn không còn cơ hội trở về trong thành, nay hắn đã vào thảo nguyên , khẳng định không sống được. Chúng ta ở nơi này thủ, không cho hắn tìm được cơ hội trốn quay về.”

A Lộc chạy quả thực nhanh.

Thời điểm bên ngoài tối đen nhưng càng chạy vào sâu nơi này càng sáng. So với nơi khác, ánh trăng nơi này to tròn hơn. Rốt cuộc khi nơi ngoài tiếng thở của hắn không còn tiếng động nào khác, hắn mới dừng lại.

Không biết đây là nơi nào, quay đầu nhìn lại là một mảng tối đen. Không hề nhìn thấy ánh đèn dầu của khu chợ, không hề nhìn thấy điểm sáng nào khác.

Hắn lúc này thực sợ hãi, thảo nguyên này tuyệt đối là nơi không được lui tới vào ban đêm. Ngày thường khi chăn dê cũng liều lĩnh cùng đám người khác tới đây. Nhưng thời điểm tối đến đều phải quay trở về nơi ở.

“ Ùng ục.”

Sau lưng vang lên một âm thanh. Lúc này mới đem thần trí hắn quay trở lại. Phía sau hắn còn đang cõng muội muội. Giờ phút này không phải thời điểm để sợ hãi.

Trong khung trung, ánh trăng chiếu sáng.

A Lộc nhanh nhẹn tìm một nơi cản gió, thu thập đám cỏ khô, sau đó dùng đá để đánh lửa, đem cỏ khô đốt cháy.

Chờ đến khi trước mặt là một đống lửa vàng. A Lộc mới ngồi xuống mặt đất. Giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy mệt lại đói khát, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức.

Hắn đem tã lót hạ xuống, dưới ánh trăng muội muội nằm ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo. A Lộc móc bình sữa dê ra, nắp bình đóng thật rắn chắc, sữa dê không có bị đổ ra ngoài. Hắn vặn mở nắp, nhẹ nhàng đặt lên miệng muội muội, nhìn sữa dê từng chút một chảy vào miệng muội muội.

Hai má nàng phình ra, ăn rất ngon lành. Có lẽ là do quá đói, nàng uống có chút vội vàng, không cẩn thận ho khụ một cái, sữa dê bị sặc lên đầy mặt. A Lộc vội vàng duỗi tay ra lau, sau đó thực sự nghiêm túc đem tay đã đính dữa lên liếʍ một cái. Có chút tanh, cũng có chút ngọt.

Đống lửa cháy rực, một thiếu niên, một hài tử mới sinh.

Ăn hết nửa bình sữa dê, nàng không uống nữa, nằm vui vẻ hăm hở với tay đưa chân tới trong miệng. A Lộc nhìn chỗ sữa dê còn dư, nuốt một ngụm nước miếng, đóng nắp lại.

Hắn rất đói bụng.

Lúc này trong bụi cỏ chợt có tiếng động. A Lộc đem muội muội ra phía sau, nhảy dưng lên. Trong tay đã chuẩn bị một cục đá, hướng bụi cỏ ném tới.

Chỉ thấy phía dưới viên đá là một con rắn đang giãy giụa. Con rắn giãy giụa lung tung một hồi, liền nằm bất động.

A Lộc chờ một hồi, thấy không còn động tĩnh gì, mới yên tâm đi tới nhặt con rắn. Trong lòng thực kích động vui sướиɠ. Cơm tối lại từ trên trời rơi xuống.

Hắn ném bỏ đi đầu con rắn, dùng thanh đoản đao lóc thịt rắn, thanh đoản đao này đưa xuống, sắc bén một cách dị thường. Xong xuôi đem thịt rắn xuyên qua mọi cái gậy, ném lên lửa nướng.

Thời điểm thịt chín, hắn đã lấy được nước từ một vũng nước nhỏ. A Lộc một bên nướng thịt, một bên nhìn muội muội. Thấy nàng bị mình đẩy sang nằm một bên, lúc này bò dậy, nâng đầu nhìn mình.

Bất quá nàng nâng đầu nhìn một hồi, thấy mệt mỏi, lại bẹp một tiếng, đầu gục xuống, lại không xoay người lại, cứ như vậy ngây ngốc nằm bò.

A Lộc nở nụ cười. Muội muội thật đáng yêu. Qua một hồi, nàng lại giãy giụa nâng đầu lên.

A Lộc nướng rắn cũng thật tốt, hắn dùng sức cắn một miếng, rất ngon, rất thơm. Nhìn muội muội nâng cao đầu, hắn nuốt một miếng thịt rắn, phun ra một miếng nhỏ, lấy tay đưa vào miệng muội muội. Liền thấy nàng chép chép miệng ăn xong. A Lộc vì thế bế nàng lên, ôm vào trong ngực, chính mình ăn một miếng, lại cho muội muội một miếng.

Một con rắn nhỏ, hai người chia nhau ăn, lại cảm thấy ấm áp dào dạt.

“ Ngao ô...”

Nơi xa, có tiếng chó sói kêu. A Lộc ôm muội muội. Tay nắm thật chặt. Hắn dựa lưng vào sườn núi, ngẩng đầu lên không trung, ngắm đầu trời đầy sao thật đẹp.

Muội muội trong ngực cũng ngẩng đầu lên, trong mắt cũng chứa đầy bầu trời sao.