Hắc Hoàng Hậu

Chương 3: Sông Thánh

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Cây ngô đồng Hi Hòa Cung khô héo.

Không biết đại thụ qua bao nhiêu năm, trong một đêm, bỗng trở nên khô héo.

Tiểu cung nữ buổi sáng tinh dậy thấy một màn này, thau đồng trong tay rơi xuống, phát ra tiếng vang thật lớn.

Toàn bộ Hi Hòa cung đều bị tiếng vang này đánh thức.

Hoàng Hậu vốn dĩ không có ngủ, lúc này tiếng vang lớn như vậy, càng làm nàng hoảng sợ. Vội vàng nhìn hài tử.

Thấy hài tử tựa hồ bị đánh thức, chính là chỉ khẽ nâng mắt, lại nhắm lại mắt.

Hoàng Hậu thực ra suy yếu. Nàng sinh bị xuất huyết, mất nửa cái mạng , hơi thở thoi thóp. Hôm qua biết được tin tức kia, một đêm chưa ngủ, giờ phút này hai mắt đỏ au.

Lúc này xem tới hài tử bên cạnh, so với chính mình lại càng muốn suy yếu hơn.

Hô hấp quả thực vô cùng yếu.

Trong phòng này như là đốt một ánh nến giống nhau, lung lay sắp đổ, sắp dụi tắt.

Cây ngô đồng bị chết,quốc sư tới. Quốc sư nhìn cây đại thụ, lại nhìn đại công chúa.

Đại công chúa không chỉ không phát ra âm thanh, khuôn mặt còn biến thành màu đen.

Một thân tử khí.

Quốc sư vẻ mặt thổn thức nói:

“ Đứa nhỏ này thân mang oán chú, sống không quá sáu tháng, chỉ có nước sông thánh mới có thể tẩy đi một thân tử khí này, nếu không sẽ mang họa đến cho quốc gia.”

…..

“Oa, oa.”

Trên bầu trời hai bóng quạ đen, phát ra tiếng kêu thê lương.

Mây đen nghìn nghịt, bao phủ một mảnh thảo nguyên. Năm nay mùa đông tới sớm hơn mọi năm rồi.

Đàn dê bò Tư gia sớm từ đồng cỏ chạy về địa phương. Không cần chăn thả, cũng không cần nhiều mục đồng trông coi.

Sáng sớm, một thiếu niên ôm trong lòng một cái bọc . Từ trong nhà thiếu niên bị nắm đầu ném ra khỏi cửa.

“ Tiểu cẩu, ngươi ăn so với đứa khác đều nhiều hơn, lại so với đứa nào cũng lười hơn, Tư gia bị ngươi ăn đến nghèo, còn mang cái đứa bệnh quỷ quái xui xẻo, Tư gia ta đều tại người mang tới vận xui.

Thiếu niên quả thực rất gầy, bị một bàn chân đá tới, khoé miệng thổ huyết.

Nhưng ánh mắt kia, cùng với sói đói trên thảo nguyên rất giống nhau.

Vị quản gia gầy khô, nhìn ánh mắt hắn, chợt ngây ngẩn, lại hướng thiếu niên đá thêm một cước.

“ Ta đá chết sói chỉ bằng mấy chục cước, ngươi tính là cái chó gì, lăn cút đi cho ta.”

“Phanh” một tiếng, cửa gỗ rắn chắc đóng lại.

Thiếu niên đau đớn nằm đó, vẫn ôm chặt cái bọc trong lòng. Mà trong bọc lúc này không hề có tiếng khóc của đứa trẻ.

Một đôi môi xanh tím, cùng cơ thể đã cứng ngắc. Thiếu niên nhìn bọc bé gái kia, ánh mắt sói đói dần nhu hoà xuống.

” Ca ca mang muội đến sông thánh, kiếp sau muội có thể đầu thai thành một người sống thật tốt.” Thiếu niên đứng lên, lau máu nơi khoé miệng một phen, nhàn nhạt nhìn cửa gỗ, trong tay có một chiếc túi nhỏ khác.

Thời điểm bị đá lần thứ hai, hắn đã trộm túi bạc của lão quản gia.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn trộm, thậm chí là liều nửa cái mạng để trộm. Hắn cảm thấy l*иg ngực mình rất đau, cảm giác bên trong thân thể mình có thứ gì đó bị đá nát.

Nhưng lúc này gương mặt hắn lại tươi cười. Hắn muốn mua cho em gái một cái quan tài xinh đẹp, bên trong được trạm khắc hoa đỏ. Hắn muốn đưa em gái đi trong dòng nước sông thánh, nghe nói sau khi chết được vào trong dòng nước thánh, kiếp sau sẽ đầu thai thật tốt.

Thiếu niên cõng cái bọc trên lưng. Đi về phía chợ náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên hắn có được nhiều tiền như thế, từ lúc hắn bắt đầu vào khu chăn thả gia súc, cha mẹ hắn là người chăn thả của Tư gia, năm trước Tư gia nói muốn phái người đi bắt thú, đem cha hắn mang đi, cuối cùng không có trở về nữa. Mẹ hắn sinh ra muội muội, ném lại cho hắn rồi nhanh chóng tái giá.

Bắt đầu từ mùa đông, muội muội bắt đầu trở bệnh. Hắn ôm muội muội đi tìm mẹ, bị mẹ tát, ném ra cửa, nàng nói bây giờ cuộc sống nàng rất tốt, đem muội muội cách xa nàng ra một chút. Mẹ nói em gái sinh ra số mệnh xui xẻo, vừa ra đời đã khắc chết cha.

Thiếu niên chọn một cái rương gỗ rắn chắc, bên trong đặt một bó tịch mai đỏ, dùng dây thừng cột lấy cái rương, đặt ở trên lưng, hướng tới sông thánh.

Đại nhân nói sông thánh rất xa, hướng hướng tây đi đến là có thể đến được. Lúc này thiếu niên đã tiêu hết tiền, ăn một nắm cơm, hướng sông thánh mà đi.

Đi rồi liền đi hai ngày hai đêm, cuối cùng kiệt sức ngất trên cỏ. Chờ hắn lại mở mắt ra, trước mặt đã là con sông lớn xanh biếc, sóng nước lóng lánh, nơi xa có núi tuyết, có cỏ xanh.

Nơi này nhất định là sông thánh. Thiếu niên vui mừng chạy như bay qua.

Vào đông, nhưng nước sông thánh tựa hồ rất ấm, thiếu niên đi ven sông, ngâm chân xuống dòng nước ấm áp. Hắn cởi xuống thắt lưng, dây thừng buộc trên lưng, rỉ ra vết máu. Hắn ôm cái rương, phóng thật mạnh ra sông thánh, dùng sức đẩy rương ra xa. Cái rương kia đã bị đẩy ra giữa dòng sông. Hắn nghe được tiếng va chạm của rương với mặt nước, rất êm tai.

Thiếu niên không dám mở mắt ra, hai hàng nước mắt đã tích tụ rơi xuống. Trong không trung quạ đen lại kêu “oa, oa....”

Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra. Quạ đen ăn thịt người, hắn muốn đem cái rương đóng đinh một chút. Bỗng như điên dại, nhảy bổ vào sông thánh.

Lúc này hắn quên mất trước kia có một truyền thuyết rằng, có thể tiến vào dòng sông thánh, chỉ có là người chết.

Một đầu lặn xuống dưới lòng sông, muốn vớt chiếc rương trở về. Hắn cắn chặt khoé miệng, cảm nhận vị máu tanh nồng. Thân mình trở nên trầm trọng, cảm giác như sắp chết. Lúc này mới hiểu được, quạ đen chính là muốn nhắm đến mình mà kêu. Từ Tư gia đến sông thánh, quạ đen đều đi theo chính bản thân mình.

Thiếu niên suy nghĩ cẩn thận việc này, bỗng nghĩ tới không muốn ăn muội muội là tốt, muội muội quá gầy. Hắn chìm trong nước, cư nhiên thấy một cái rương gỗ bên trên là một con rắn lớn, giống như là rương của muội muội, hắn ra sức bơi qua.

Lá gan của muội muội rất nhỏ, nhất định là bị con rắn đè lên rất sợ hãi đi, chính mình cũng cảm thấy thực sợ. Hắn cảm giác được mình đang đổ máu, vây quanh trong làn nước đều là máu tươi.

Hắn đã muốn chết đi, nên không cảm thấy quá đáng sợ nữa, đẩy cái đuôi rắn, cả người bổ nhào lên trên chiếc rương. Không biết qua bao lâu, thiếu niên cùng chiếc rương vọt lên khỏi mặt nước. Hắn từng ngụm thở dốc, lại đem muội muội ôm trở lại.

Trên không trung đã không còn quạ đen, thái dương đã bừng tỉnh, chiếu tới thân thể ấm áp dào dạt. Hắn hối hận khi nãy không nhìn muội muội thêm một cái. Hắn dùng sức đẩy nắp rương ra bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ôm sai rương rồi, trong rương không có hoa, không có lụa lót, mà chỉ có một tiểu hài tử, mà lúc này là một tiểu hài tử còn sống. Tiểu hài tử kia lúc này mở to mắt. Hai tay nàng dừng lực bắt lấy chân đưa lên miệng.