Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Quyển 1 - Chương 37: Chương 37

Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ vào lòng mình, tay vuốt ve mặt bé, “Mẹ sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho mặt của con, sau này con sẽ giống như mọi người, mẹ chịu nhiều khinh bỉ xem thường, nên mẹ hiểu cảm giác khó nhịu nhường nào, cho nên mẹ nhất định không để con giống như mẹ, mẹ sẽ khiến con thật xinh đẹp .” Nàng cọ cọ trán mình lên trán Đường Mặc Vũ, Đường Mặc Vũ mở hai mắt, nhấp một chút phiến môi,

Vẫn là cô tự giúp mình trước đi. . tôi tự có cách . . anh nhìn gương mặt tươi cười trước mặt, tâm có chút kì quái, vì sao cô ta lúc nào cũng có thể cười cười như thế, cô có vẻ bị người ta xem thường mỗi ngày, cuối cùng thì sao, cô ta vẫn sống như không hề có chuyện gì, còn sống thật vui vẻ, chẳng sợ nghèo chẵng sợ khổ.

Bất tri bất giác ,gương mặt tươi cười này, làm tâm trạng anh hơi tốt lên một chút, cái tư tưởng muốn gϊếŧ người vừa rồi, chậm rãi phai nhạt, thậm chí biến mất.

Đèn điện chiếu sáng nhàn nhạt trong phòng, tuy đồ vật trong nhà hết thảy đã cũ hoặc hư hỏng, nhưng cô cảm thấy ấm áp. đối với một cô gái tay trắng tay như cô mà nói, đứa bé chình là tài sản của nàng, tuy đứa bé không phải nàng sinh ra thật.

……………………….

Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm quần áo trên người, trên gương mặt không một chút vui vẻ.

“Tiểu Vũ,con mặc bộ này trông rất đẹp nha, ” sau một hồi vất vả Lạc Tuyết cuối cùng cũng mặc được bộ đồ mới vào cho Đường Mặc Vũ bất chấp anh giãy dụa, sao đó còn ngồi ngắm anh gần nữa giờ, miệng luôn tươi cười khen đẹp.

Đẹp ? đùa à ?

Lớn chừng này anh con chưa gặp được cái cô gái nào ngu ngốc như cô đâu.

Tuyệt đối không đẹp, thật xấu, ngây thơ, nhất là con gấu trên ngực kia, thật xin lỗi tôi xưa giờ đêu không thích xem phim hoạt hình, lúc nhỏ không thích, lớn lên càng không thích, nên thỉnh cô, làm ơn ít treo mấy thứ này lên người tôi.

Thật muốn xé nó, anh đến là phát điên.

Đèn điện đột nhiên vụt tắt, tay anh dừng lại giữa không trung. Hay lắm, cúp điện, đêm nay họ phải ngồi ngốc trong cái xó tối thui này rồi, đúng lúc anh đang rất ghét bóng tối nữa.

“Tiểu Vũ, không phải sợ, có mẹ ở đây .” Lạc Tuyết đυ.ng đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ lên ngực Đường Mặc Vũ.

Có cô thì làm được gì , Đường Mặc Vũ không khỏi phiết một chút miệng mình, loại sự tình này luôn là việc của đàn ông, nếu anh ngày xưa thì tốt rồi, còn cô.. aizz, anh chẵng ôm hi vọng gì. nhắm mắt lại ngủ, đêm tối thế này chỉ làm được nhiêu đó chuyện.

Bên tai truyền đến tiếng nói của Lạc Tuyết , có điều anh không quan tâm, ngủ chính là ngủ a. . .

Anh lại mở ra hai mắt, đèn điện lại sáng trờ lại rồi. .

Anh xoay người thấy được Lạc Tuyết đang ở đứng ở trên cái ghế nhỏ, tay đang cầm túttuavit , nhìm chằm chằm vào sợi dây điện.

Cô, Cô có phải là con gái không vâỵ ???

Lạc Tuyết cẩn thận leo xuống khỏi cái ghế, vì một chân không tốt nên cô thật cẩn thận. nếu có gì không tốt, cô hẳn sẽ chết đói a.

“Nga, là cầu chì bị đứt.” Nàng lầm bầm lầu bầu nói xong, buông cái túttuavit trong tay, sau đó lại ngồi bên mép giường, cúi xuống nhìn Đường Mặc Vũ đang trợn trừng hai mắt. tay cô nghịch ngợm nắm nắm cái mũi Đường Mặc Vũ.