Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Quyển 1 - Chương 36

Trong phòng yên tĩnh, Lạc Tuyết đã đi ra ngoài, có lẽ là lại đi lượm ve chai đi, Đường Mặc Vũ mở hai mắt, nhìn chằm chằm tớ báo trong tay rất lâu.

Anh lật từng trang cho đến trang báo có tên anh, nội dung chiếm hết một mặt báo.

“Con trai độc nhất của ngài Thị Trưởng, Đường Mặc Vũ , người gặp tai nạn nghiêm trọng cách đây vài ngày, theo thông tin mới nhận, bác sĩ đã xác định anh rơi vào trạng thái hôn mê sâu, theo y học gọi là tình trạng người thực vật. Điều đó cũng đồng nghĩa hôn lễ của Đường Mặc Vũ và Bạch Nặc bị huỷ bỏ, hiện tại không có tin gì từ phía cô dâu. ”

“Đường Mặc Vũ, 28 tuổi, một tay sáng lập công ty khoa học kỹ thuật,là con trai Thị trưởng Đường Thượng Nguyên, cháu trai Lục quân tướng quân, sự việc phát sinh khiến nhiều ngườì cảm thấy nuối tiếc cho anh…” Bên dưới còn viết vài tin gì đó, nhưng anh không hứng thú đọc tiếp.

Trên mặt báo còn có hình cha và mẹ anh, gương mặt cha anh không hề lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong mắt ánh lên thật nhiều chua sót, mẹ anh khóc không thành tiếng, còn ông nội anh bệnh tim tái phát , hiện tại không rõ thế nào. Anh nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt tờ báo, xé chúng thành những mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi trong nhà.

Hảo, tốt lắm. . Thật sự tốt lắm. . rơi vào hôn mê, người thực vật, anh đột nhiên nở nụ cười, thật là thú vị, anh rõ ràng còn sống sờ sờ ở đây ,vậy mà không thể nói cho ai. Nói như thế nào đây ? nói hiện anh sống trong một thân thể khác, một cái bé con sao ?

Một cái bé con, còn lại là một cái bé con xấu tới cực điểm.

Ba, Mẹ. . Còn có Bạch Nặc. .

Cửa bị đẩy ra, một mùi hương của đất bay vào, Lạc Tuyết chậm rãi đi vào, nhìn cô có vẽ rất mệt mỏi, một chân tàn tật kia luôn kéo lê phía sau cô, khiến cô bước đi cao thấp càng khó khăn hơn.

Cô nhìn giấy vụn khắp nhà, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa rồi còn khen Tiểu Vũ ngoan, ai dè cũng là một tiểu quỷ nghịch ngợm, bất quá như vậy cũng tốt, bé lúc nào cũng tĩnh lặng còn khiến cô lo lắng hơn.

Cô đi đến bên cạnh bé, cẩn thận dặm lại cái chăn « Tiểu Vũ của mẹ sao vậy ? có gì làm con không vui sao ? ». Ngoài ý muốn, cô tựa hồ cảm giác được tâm trạng bé hình như không vui, hơn nữa có vẻ còn rất tức giận.

Đường Mặc Vũ hơi mở ra hai mắt, anh xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía Lạc Tuyết, anh lúc này không có tâm trạng tán dóc với cô, cũng không muốn gặp cô, còn cả cái mùi hôi của rác trên người cô nữa.

Anh muốn về nhà. . .

Một đôi tay đặt ở trên người anh, nhẹ nhàng vỗ, “Tiểu Vũ, không phải sợ, mẹ ở đây con cảm thấy cô đơn sao, còn mẹ mà, mẹ sẽ ở bên Tiểu Vũ, mẹ sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua áo mới, giày mới cho con, cho con đến trường nữa.. .” Lạc Tuyết thì thào nói, cô đã quyết tâm, sẽ phải cô gắng hơn nữa, nhặt thệt nhiều rác, để có thể đổi thật nhiều tiền để cho Tiểu Vũ được đi học.Cô nhìn chân mình, trước đây bác sĩ đã từng nói, nếu chịu phẩu thuật, chân cô có khả năng lại đi được bình thường, nhưng cô tình nguyện buông tha cho cái khả năng kia để làm một chuyện ý nghĩa khác, đó là Tiểu Vũ, cô sẽ chăm sóc thật tốt cho bé, cho bé một cuộc sống như những đứa trẻ khác.