“Mẹ mang con quá đó nhìn nhé ” Lạc Tuyết ôm lấy Đường Mặc Vũ, gạt qua một ít đồ chơi trên giường, đều là cô mới mua , thế nhưng, hình như tính cách Tiểu Vũ rất kỳ quái, bé không thích những đồ chơi này, chỉ thích xem tivi thôi. .
Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm cái gương cách đó không xa , cuối cùng thì anh có thể xem mình lớn lên trông thế nào rồi .
Trong gương đầu tiên xuất hiện một gương mặt mà anh xem đến chán mắt rồi, Lạc Tuyết, tiếp sau đó mới là anh . .
Có điều vừa nhìn thấy, anh thực sự choáng váng, quá xấu, trách không được mọi người nhìn thấy anh đều nói anh xấu, trên gương mặt anh có một khối bớt rất to , con mắt ti hí hẹp dài , nhìn như là gấu trúc quốc gia vậy , cái này chưa phải quan trọng nhất, khó chấp nhận nhất vẫn là cái miệng mõng, dài, rộng , anh hít một hơi, sao trước giờ không ai nói với anh, khi một lần nữa anh sinh ra anh lại mang cái bộ dáng ma chê quỷ hờn này , gương mặt tuấn mỹ của trước kia đâu rồi , bất luận gương mặt đi đến nơi nào đi chăng nữa , đều làm các cô gái thét chói tai đâu, mặt anh đâu, mặt đâu?
Khuôn mặt bây giờ cũng sẽ làm cho người ta thét chói tai, nhưng mà là vì quá sợ hãi , quá xấu.
“Tiểu Vũ.” Giọng nói nhu hòa của Lạc Tuyết vang lên , không nhìn mặt chỉ nghe tiếng cô, cũng coi như là một loại hưởng thụ , có điều lúc này anh không có tâm trạng , anh còn đang suy nghĩ có nên đập đầu chết lần nữa hay không.
” Ưm ư.” Anh nhàn nhạt lên tiếng , nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lúc này, bọn họ rất gần, gần đến mức anh có thể nhìn kỹ làn da trên mặt Lạc Tuyết , cũng khá trẻ tuổi, mà cô đúng là còn trẻ thật .
Một một cô nhóc què, một cô nhóc ăn xin. .(Liz : người ta không ăn xin nha anh kia….)
“Tiểu Vũ, tuy rằng mọi người đều nói con xấu, nhưng con không xấu , mẹ biết, con là một đứa nhỏ đáng yêu, giống như những đứa bé khác, thật đáng yêu, thật thiện lương.” Cô đem mặt mình dán trên mặt Đường Mặc Vũ , một tiếng mẹ kia , làm cho Đường Mặc Vũ đột nhiên bỗng xem thường, đứa con thiên tài mà cô nói, đã 26 tuổi nha , còn có anh đáng yêu, anh thiện lương, làm sao mà cô biết .
Anh nhìn chằm chằm mặt mình trong gương , mắt thẩm mĩ của cô này có vấn đề rồi !
Lạc Tuyết đem đứa nhỏ trong lòng đặt ở trên giường, nhìn gương mặt không quá giống những đứa trẻ khác, “Tiểu Vũ , con thật sự không xấu . ” Cô xoa gương mặt Đường Mặc Vũ , giọng nói lầu bầu nghe không ra là đang nói dối , Đường Mặc Vũ nghiêng mặt mình đi, hơi hơi cong lên hai mắt lườm Lạc Tuyết, đương nhiên là cô nói không xấu rồi cái bớt đâu có nằm trên mặt cô đâu mà cô biết.(Liz : chak là đang nói tới cái bớt a)
“Tiểu Vũ , con nói xem , chúng ta cùng mọi người có gì không giống nhau?” Anh còn đang suy nghĩ thì nghe Lạc Tuyết lẩm bẩm.
Không giống, đương nhiên không giống, một tên xấu hoắc, một tên què, làm sao mà giống người khác được?
“Mà đâu phải chúng ta muốn mình sinh ra đã như vậy, phải không?” Lạc Tuyết ôm lấy Đường Mặc Vũ, nhẹ nhàng chớp hàng lông mi đã có chút ướŧ áŧ, anh rất ít khi nhìn thấy cô gái này khóc , ngoại trừ một lần lúc cô vứt bỏ anh. Sau này, thực sự chưa bao giờ thấy lần nữa , vậy sao bây giờ, cô lại khóc.
“Tiểu Vũ , cha mẹ con có phải ghét bỏ diện mạo của con mới không cần con nữa , cũng giống như mẹ Lạc Tuyết vậỵ, mẹ Lạc Tuyết cũng là đứa nhỏ bị bỏ rơi, chỉ là bởi vì mẹ có một cái chân tàn tật.” Cô sụt sịt : ” Mẹ đã từng có một ngôi nhà , lại cũng từng ngây ngốc trong cô nhi viện. Khi còn nhỏ, mẹ cũng đã từng được một đôi vợ chồng hiền lành nhận nuôi . Mẹ nghĩ cuối cùng mẹ cũng đã có một ngôi nhà , nhưng mà không được bao lâu , họ lại bỏ mẹ , bởi vì có rất nhiều người đều nói như bác Lưu , vứt bỏ đi, vứt bỏ đi, đứa nhỏ sẽ này là gánh nặng.”