Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Quyển 1 - Chương 20: Không ai thích anh

“Lạc Tuyết, con sao lại nhặt nó lại rồi?” Bác Thẩm thốt lên khi thấy xa xa Lạc Tuyết đang lết một chân đi về, trong lòng còn ôm một bé sơ sinh.

Lạc Tuyết cúi đầu nhìn Đường Mặc Vũ đang ngủ trong vòng tay mình, nhìn Bác Thẩm lắc đầu, “Không ai nhặt nó , con sợ nó lạnh, sợ nó đói bụng. .” Cô đem bé sơ sinh áp trên mặt mình : “Con không nghĩ lại muốn vứt bỏ bé , làm như vậy thật sự rất tàn nhẫn, hơn nữa con luyến tiếc.”

Bác Thẩm liếc mắt nhìn Đường Mặc Vũ đang nằm trong lòng Lạc Tuyết : ” Bác cũng đoán ra được không ai thèm nhặt nó, đứa nhỏ xấu như vậy chắc cũng chỉ mình con chịu nhặt .”

Đường Mặc Vũ đột nhiên mở hai mắt, trừng mắt cái bà già kia dám nói xấu anh, mấy cái người này sao cứ phải đem từ xấu dán trên miệng vậy , Đường Mặc Vũ anh cho tới bây giờ đều bị gắn liền với chữ XẤU vô duyên.

“Không xấu.” Lạc Tuyết cúi đầu, nhìn đứa bé quẫy đạp tỏ vẻ không hài lòng, cô nói không xấu là không xấu . Đường Mặc Vũ mới hài lòng nhắm mắt lại, quả nhiên cũng chỉ có mỗi cô ta có mắt thẩm mĩ.

Anh được cô bế vào trong nhà , trong này ấm hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa nói thật cũng không có nhiều mùi lạ lắm, cái nhà này chỉ có điểm ấy là có thể chấp nhận , cũng có thể chịu được , một cái bình đặt ở trước mặt anh, anh há miệng ra uống, anh nheo nheo hai mắt , anh ghét phải uống ba cái thứ này khủng khϊếp , liếc mắt xung quanh , cũng chỉ là một ít đồ dùng đơn giản, mấy thứ này cũng toàn là nhặt những thứ người ta vứt mang về .

“Cục cưng , về sau chúng ta sẽ sống chung với nhau nhé .” Lạc Tuyết ngồi ở một bên, nhẹ nhàng vuốt mấy cọng tóc loà xoà của Đường Mặc Vũ , cô đơn độc cả đời , không có người thân nào. Bây giờ đã có thêm một người , cô sẽ cố gắng chăm sóc bé thật tốt , nhất định sẽ thật tốt .

“Đúng rồi , cục cưng , chị đặt cho em cái tên nhé, không thể gọi em cục cưng cả đời được.” Cô thì thầm nói , gương mặt tái nhợt mang theo ít phiền não. “Tên gì nhỉ?”

“Đúng rồi, chị gọi em Tiểu Vũ nhé? Bởi vì ngày chị nhặt được em, trời còn đang mưa ” Ngón tay cô nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Đường Mặc Vũ , lúc này gương mặt không hề đặc sắc , nhưng dưới ánh đèn mờ ảo cũng dịu dàng lên rất nhiều , cũng là đẹp mắt hơn rất nhiều.

Là vũ trong trụ vũ, không phải mưa vũ, Đường Mặc Vũ lườm lườm hai mắt của mình.Cô gái này coi như có mắt , đặt cho anh cái tên coi như cũng không sai , vẫn trong phạm vi miễn cưỡng chấp nhận được.

Anh ngẩng đầu , nhìn thoáng qua TV đặt ở một bên gương , TV còn đang mở , nhưng anh cũng nhanh chóng thất vọng , anh đã xem TV vài ngày rồi , không hề có tin tức gì về Đường gia , cũng không có tin tức về anh , cứ như anh chưa hề tồn tại vậy , có lẽ anh hiện tại thật sự mới là tồn tại chăng?

Một đôi tay bế anh dậy :”Tiểu Vũ, em muốn nhìn gương sao?” Lạc Tuyết cúi đầu nhìn về hướng Đường Mặc Vũ đang nhìn.

Bằng không cô cho là tôi nhìn cái gì? Nơi đó ngoài gương ra cũng chỉ có tường mà thôi.