Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 15: Huấn Luyện Mèo

Thống đốc đại nhân vỗ nhẹ giường mình một chút, sau đó nói: “Lên đây.” Thanh âm có chút cứng đờ, anh trước giờ chưa từng huấn luyện động vật. Hoặc là nói, cái loại thú tinh tế mạnh đến mức đánh ba ngày mà chưa chết anh cũng từng chơi đùa rồi, nhưng loại thân thể nho nhỏ hơi nhéo liền đau này thật đúng là làm anh có chút không đành lòng răn dạy.

Quan trọng nhất chính là, lỡ như cô không tới thì sao đây, phải đánh sao?

Nhưng anh đã đánh giá quá cao đặc tính của chủng tộc Ragdoll, nói bọn chúng là mèo có hơi cất nhắc rồi, thật ra biệt danh của chúng nó là tiểu cẩu miêu.

Vì sao lại gọi là tiểu cẩu miêu à?

Bởi vì loài mèo khác rất cao lãnh, bình thường mà kêu nó cũng không để ý tới, một bộ dáng vẻ Boss cao lãnh.

Nhưng Ragdoll thì khác, chỉ cần Sen kêu một tiếng liền sẽ lắc mông chạy tới, vừa chạy còn vừa meo một tiếng như là đang đáp lại. Không chỉ như thế, khi có đồ ăn ngon chúng nó nhất định sẽ không ngoan ngoãn đứng đợi một bên mà sẽ chủ động tranh thủ, ví dụ như duỗi móng vuốt nhỏ qua với lấy đồ ăn hay gì đó.

Trình Tiểu Mễ hoàn toàn kế thừa đặc điểm này, thấy thống đốc đại nhân bảo cô lên giường thì liền meo một tiếng nhảy lên, sau đó đứng ở trên đùi người ta duỗi móng vuốt về phía đồ ăn đang lắc lư kia, vừa với vừa thâm tình nhìn Sen nhà mình: “Meo……” Mau cho em ăn chút đi mà, hình như ngửi thấy được mùi thịt rồi.

Thống đốc Reuel không ngờ nó đã học được lên giường theo khẩu lệnh, tuy rằng anh có ý huấn luyện nhưng không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, vì thế duỗi tay xe một miếng thịt cho con mèo ham ăn này.

Trình Tiểu Mễ cảm động tột đỉnh, vừa ăn vừa kích động, thịt này thật là ăn quá ngon, tuy rằng đã được gia công căn bản không có chút vị thịt nào, nhưng là so với ăn cháo thì ngon hơn nhiều.

Cô vì sợ dạ dày mảnh mai của mình lại gây phiền toái, cho nên nghiêm túc nhai thật lâu mới nuốt vào, ăn hết sạch xong liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua thống đốc đại nhân: Meo……

Boss ăn không đủ, thêm một miếng nữa.

Sau đó, cô bị Sen ném xuống giường.

凸(艹皿艹 )

Đây là ghét bỏ cô ăn đồ ăn trên giường hả? Vậy nãy sao lại kêu cô đi lên.

Nhưng trong nháy mắt liền thấy thống đốc đại nhân lại vỗ vỗ giường nói: “Đi lên.”

(╥╯^╰╥)

Trình Tiểu Mễ nháy mắt đã hiểu, thì ra Sen nhà mình là muốn huấn luyện mình nghe mệnh lệnh ư, đúng không, đúng không!

Sau khi khẳng định suy nghĩ này cô lại nghĩ tới mình là một con mèo, giống loài này hình như không dễ dàng tiếp nhận huấn luyện nhỉ, người ta là Boss, là Boss đó. Nếu mình vì năm đấu gạo…… Không đúng, là năm lạng thịt, có thể làm mất mặt mèo hay không?

Nhưng thịt lúc nãy thật là quá thơm, cô căn bản chống cự không nổi dụ hoặc mà.

Giữa mặt mũi và đồ ăn, cô lựa chọn —— cái sau.

Dù sao địa cầu cũng là cổ địa cầu rồi, ai biết mèo chân chính là thế nào đâu chứ.

Vì thế, cô không biết xấu hổ meo một tiếng nhảy lên. Sau đó thống đốc đại nhân cảm thấy rất vừa lòng, lại đút thêm một viên thịt viên rồi cứng ngắc sờ đầu cô một chút, đây là động tác cổ vũ cơ bản nhất khi huấn luyện động vật.

Tiếp theo, anh liền đưa bàn tay ra, sau đó nói: “Bắt tay.”

Lần này Trình Tiểu Mễ có hơi chút muốn bùng nổ, đây là xem cô là chó thật đấy à, cô thật sự rất muốn cự tuyệt mà.

Nhưng thịt ở trong tay người ta, mình cướp không được.

Rối rắm nhìn thống đốc đại nhân, lại nhìn xem thịt, thân là mèo, cô tự nhân thấy lòng tự trọng có hơi chút đau.

“Bắt tay.” Thống đốc đại nhân cảm thấy đại khái là cô không biết, vì thế liền chủ động vươn bàn tay to của mình nắm móng vuốt nhỏ của đối phương.

Thật mềm, đệm lót phía dưới có hơi lạnh, nhưng mà rất đáng yêu. Móng vuốt trắng trắng, sờ vào còn nhúc nhích, anh thấy như bị cào nhẹ một cái, ngứa ngứa.

Trình Tiểu Mễ 囧 囧 nhìn hai tay một lớn một nhỏ nắm lại, trong lòng thấy kỳ lạ nói không nên lời, bản thân là một con người mà lại được dạy bắt tay, không, phải nói là mình một con mèo được dạy nắm vuốt.

Rõ ràng chỉ khi dạy chó mới dạy như vậy, sao cô là một con mèo cũng phải nhận đãi ngộ y như vậy?

Nhưng trước mắt……

Dù sao cũng cúi đầu một lần, cũng không sợ có thêm lần thứ hai thứ ba.

Chờ khi thống đốc đại nhân buông ra lại dạy bắt tay, cô liền chủ động nhét móng vuốt nhỏ qua.

Lúc này thống đốc đại nhân vui vẻ, động vật nhỏ nhà mình thông minh thật, dạy một lần là đã biết. Vì thế rất sảng khoái cho cô một miếng thịt mềm, chẳng qua cũng không dạy nữa, bởi vì nhân viên quản lý động vật quý hiếm có nói một ngày tốt nhất chỉ cho ăn bốn năm miếng thịt mềm, ăn nhiều sợ không tiêu hóa được.

Vì miêu sinh an toàn của tiểu sủng vật anh quyết định cất thịt vào tủ không cho nó ăn nữa, nhưng mà nó vẫn cứ chốm lên chồm xuống chân anh.

Đáng tiếc, vừa thấy trong tay anh không còn cầm hũ nhỏ nữa mèo của anh liền không nhảy, chỉ ở một bên nghiêm túc liếʍ móng vuốt ỉu xìu không đếm xỉa đến anh.

Ừm, thật là giống loài thông minh, một cô nhóc không có lợi thì không thèm nhúc nhích.

Thống đốc Reuel có chút bất đắc dĩ với cô, nhưng trước mắt anh còn một việc muốn làm, chẳng qua có lẽ phải về nhà chính một chuyến, nói cho cùng cũng phải tìm hiểu rõ chuyện tên lang tộc hỗn huyết kia là như thế nào. Gia tộc Gerst, việc tư sinh tử này trơ trẽn trước giờ, lại nói tinh thần mỗi người bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ, có thể cùng nữ thú nhân Lang Nhân Tinh giao hợp mà không làm họ bị thương thật đúng là một điều bất ngờ.

Phải biết rằng thú nhân Lang Nhân Tinh không tiết tháo nhất, căn bản là rất ít có người tình nguyện kết giao cùng nữ thú nhân nơi đó, gia tộc bọn họ sao lại xuất hiện loại tai họa này?

Trước thử vận dụng tinh thần lực của mình một chút, dường như đã khôi phục một ít, sau khi trải qua tiểu sủng vật nhà mình hỗ trợ một phen, toàn bộ tinh thần hải đều trong suốt khiến người thoải mái, tuy rằng còn chưa khôi phục được một nửa sức mạnh lúc đầu, nhưng cái loại cảm giác như sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo mới này thật đúng là khá tốt.

Chỉ là mình phải về, chẳng lẽ là phải bỏ mặc tiểu sủng vật ở đây?

Phải biết rằng Bắc Thần đã nói nó chỉ thân thiết với mình, trước đó còn cào tay anh ta chảy máu. Anh cũng thấy được, tuy rằng chỉ còn lại có dấu vết, nhưng là không nghĩ tới dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại của nó còn rất có tính công kích, quan trọng nhất chính là chỉ công kích người khác không công kích mình vậy chẳng phải là đã nhận anh là chủ nhân?

Nếu lời này mà để Trình Tiểu Mễ nghe được cô nhất định sẽ nói: Sen à anh nghĩ nhiều rồi, nếu có người cho thịt ăn vậy hơn phân nửa khả năng cô sẽ lao vào vòng ôm ấp của người đó ngay.

Thống đốc đại nhân suy xét một hồi, vẫn là quyết định mang tiểu sủng vật cùng đi, dù sao chỉ cần nó cứ ngây người bên cạnh mình hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Cho dù giờ anh không dồi dào tinh thần lực, nhưng gặp được đám yếu ớt kia tin rằng chỉ dựa vào nắm đấm cũng có thể đánh cho bọn họ muốn đầu thai làm người lại lần nữa.

Chẳng qua, mang theo tiểu sủng vật đi thì tất cả đồ vật của cô cũng phải mang theo, ví dụ như đồ ăn, ví dụ như bồn tắm rửa, chậu cát mèo, bát uống nước và ăn cơm, còn có một ít dịch dinh dưỡng ……

Thống đốc đại nhân là một người thuộc phái hành động, nghĩ tới cái gì là liền tự tay thu xếp, chờ thu xếp xong, không gian lượng tử trữ vật của anh đã bị chiếm một phần lớn.

Không gian lượng tử này bình thường tinh thần lực giả cấp A có thể có được mười ô, ngày thường dùng để trang bị một ít nước hoặc đồ ăn dùng để giữ mạng, sau đó còn trang bị vũ khí hoặc đạn đạo. Một số đồ vật quá lớn thì không thể bỏ vào, vật còn sống cũng vậy.