Từ lúc sinh thần đến nay, đây là lần đầu tiên Mạch Tố Tố vô cùng khó xử, cảm giác như vừa đạp phải phân chó, nhích không được mà để lại cũng không xong, kinh dị hơn là cô đối với chuyện này lại không có cảm giác bài xích, mẹ ơi, cô sắp điên rồi.
Mặc Tiếu Hàm, càng nghĩ càng thấy ghét, Mạch Tố Tố xấu hổ hâm hở chà chà lỗ tai, đáng ghét, đáng ghét.
Mạch Tố Tố đang loay hoay tách bắp cải thì bị một làn hơi ấm nóng phả nhẹ sau cổ làm cô dừng động tác.
" có gì ăn không ?".
Mặc Tiếu Hàm không biết từ lúc nào, đứng lù lù sau lưng cô, Mạch Tố Tố giật mình quẳng luôn cây bắp cải trên tay, cúi đầu không dám nhúc nhích.
Cô nên đối diện như thế nào với hắn đây, quay người đối diện hay là giả vờ như không biết gì, tâm trạng của Mạch Tố Tố lúc này vô cùng khốn khó.
Mặc Tiếu Hàm thấy Mạch Tố Tố không nói không rằng, tâm tư liền nhộn nhạo, mùi thơm trên người Mạch Tố Tố bay thoảng vào khoang mũi làm Mặc Tiếu Hàm sắp không cưỡng lại được, tâm liền mềm nhũn, áp sát vào lưng cô thì thào:" không có à ?" Có vẻ như tiếc nuối.
" có...có rồi" Mạch Tố Tố nghe Mặc Tiếu Hàm hỏi lại lần nữa mới sực tỉnh, cúi mặt lúng túng, xoay người dọn thức ăn.
" ờ " Mặc Tiếu Hàm không có ý định dịch người, chỉ đứng im lặng, biếng nhác lên tiếng, vò đầu nhìn cô, nhìn bộ dáng này của hắn, Mạch Tố Tố đoán là hắn đã quên lúc tối hôm qua xảy ra cái gì rồi.
Tâm trạng Mạch Tố Tố lúc này bỗng dưng cảm thấy mất mác, rồi nhanh chóng vỗ má bình tâm, thôi kệ đi, hắn không nhớ cũng tốt, không nhớ thì sẽ không khó xử, nghĩ tới đây, Mạch Tố Tố hơi khó chịu.
" ra ngoài chờ đi ".
" có sao không ?" Mặc Tiếu Hàm nhìn Mạch Tố Tố hơi khác thường, sợ là thuốc còn có tác dụng, đưa tay áp nhẹ lên trán Mạch Tố Tố dò hỏi.
Hắn đang hỏi cái gì vậy, cô đang yên đang lành mà, hay là hắn đang hỏi tới cái kia, nếu là cái đó Mạch Tố Tố liền lúng túng giả vờ hỏi:" cái gì ?".
" không bị bệnh chứ ?" Nhìn biểu tình gật gù của cô, Mặc Tiếu Hàm liền khẳng định chắc chắn cô bị bệnh, cố sức hỏi han.
Nghe xong mặt Mạch Tố Tố dần dần đen lại:" ra ngoài".
Thật sự là, ông nói gà bà nói vịt, cô còn tưởng là hắn đang hỏi tới cái kia kia.
Mặc Tiếu Hàm bị đẩy ra ngoài hơi ngờ ngợ một chút, ngoan ngoãn ngồi chờ, quái lạ, hắn tự hỏi, hắn đâu có làm sai cái gì, sao sáng sớm Mạch Tố Tố lại kinh hãi thế tục như vậy, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Mạch Tố Tố dọn thức ăn lên trên bàn, cũng không thèm quan tâm đến Mặc Tiếu Hàm, cầm phần ăn sáng của mình, lủi thủi đi mất.
Mặc Tiếu Hàm nhìn cánh cửa đã đóng lại, vẻ mặt trì độn, người phụ nữ ngốc nghếch này hôm nay sao thế, Mặc Tiếu Hàm nghĩ hoài không ra, đúng là phụ nữ lúc nào cũng khó hiểu.
Mạch Tố Tố vừa đi không lâu, Mặc Tiếu Hàm liền nhớ lại chuyện tối hôm qua, âm dương quái khí lại nổi lên, lửa nóng cháy bừng bừng nhảy qua cửa sổ biến mất, hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ, chuyện tối hôm qua là như thế nào, viên Linh Đan kia rốt cuộc là thứ gì.
Mạch Tố Tố bước xuống lầu, trong bụng còn mắng Mặc bỉ ổi đáng ghét thì hắt xì một cái, cơn gió lạnh thổi qua làm cô run nhẹ, ế, hình như cô nghe thoảng thấy mùi thơm bánh bao hấp quán Nhị Xả.
Mạch Tố Tố tưởng là hàng xóm mua bánh bao Nhị Xả rồi đi ngang qua, cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều tiêu điều, ngoài cô ra thì không có một người nào khác, Mạch Tố Tố hoài nghi có phải mình ngửi nhầm rồi không, không có người đi ngang qua, quán Nhị Xả cũng cách xa chỗ này 2 km, cô càng nghĩ càng thấy vô lý, lại suy đi nghĩ lại, không thể nào mũi lại thính như vậy được, Mạch Tố Tố vỗ tay cái đốp, chắc tại cô lâu quá rồi chưa ăn bánh bao nên mới ngửi nhầm như vậy, đúng là thế.
( Chắc do tác dụng của Linh Đan ).
Mạch Tố Tố bình ổn tâm trạng, liền bước đi, bên tai lại nghe một tiếng động nhẹ lướt qua, lần này Mạch Tố Tố nghe rõ ràng, không thể phủ nhận được nữa, nếu là hàng xóm, cô cũng nên chào hỏi một chút.
Mạch Tố Tố xoay người, khung cảnh buồn tênh lúc đầu chỉ có một mình cô làm nền nay lại có thêm một lão bà bà lạ mặt đang nhìn đăm đăm vào cô.
Người này là hàng xóm mới tới sao, chắc hẳn là vậy rồi, từ lúc dọn đến đây, cô chưa nhìn thấy bà bà ấy bao giờ, cũng từ khi cô bước xuống đây cũng chưa bao giờ gặp lão.
Lão bà bà im lặng nhìn Mạch Tố Tố, hai gò má tóp lại, da dẻ vàng vọt, con ngươi đυ.c ngầu trong hai hốc mắt hõm sâu không hề di chuyển, nhìn vô cùng mất đi sức sống, cơn gió lạnh lại lướt qua làm không khí tăng thêm vài phần rợn người, Mạch Tố Tố cả kinh, cũng hơi sợ hãi trước màn này, nhẹ nhàng bước tới lão bà bà, chào một cái đáp lễ rồi bước đi qua, cô không biết vì sao cả người cảm thấy không thoải mái, nhất là dưới cái nhìn của lão bà bà quỷ dị này, cô nên đi nhanh thì tốt hơn.
Mạch Tố Tố sau khi lướt qua chào lão mới nhìn rõ nét mặt của lão, sợ hãi lan tỏa tim, l*иg ngực Mạch Tố Tố nhảy loạn xạ, đại não đông cứng, cả người không thể đi chuyển, hai chân Mạch Tố Tố cứ như treo đá, không cách nào nhúc nhích, da mặt của lão bà bà trước mặt này đã mục rữa hơn phân nữa, hốc mắt không phải hõm sâu nữa mà đã sụp lúng xuống bên trong hộp sọ.
Lão bà bà hai chân không chạm đất, đi chuyển tới gần Mạch Tố Tố, hơi lạnh của Tử Khí bao trùm xung quanh, Mạch Tố Tố ra sức trốn chạy, nhưng cả người như bị một sức lực vô hình nào đó cản lại, cơ thể không nhúc nhích được, cô chỉ còn biết tuyệt vọng nhìn lão từ từ đến gần trong gang tấc, lần đầu tiên Mạch Tố Tố đối mặt với sự sợ hãi bao phủ u ám nặng nề này, trong đầu cô lúc này bỗng lướt qua hình ảnh Mặc Tiếu Hàm rồi tắt mất, cô ước gì có hắn ở đây, con người khi yếu đuối thường nhớ tới thứ gì đó làm mình an tâm, chắc bởi lẽ lúc này, trong tâm trí của Mạch Tố Tố, Mặc Tiếu Hàm đã có vài phần quan trọng và thêm chút gì đó gọi là tin tưởng, Mặc Tiếu Hàm.
Lão ta lúc này đã áp sát vào mặt Mạch Tố Tố, khi lão đưa tay tới gần cô, cũng là lúc cô mất đi ý thức.
Mặc Tiếu Hàm đi được nữa đường, đột nhiên thấy tâm trạng bất an liền quay người trở lại, vừa đi vào liền nhận thấy có mùi kỳ quặc, trong không khí bên phía dãy phía Tây còn thoảng mùi của Mạch Tố Tố, nói tính ra, căn hộ của cô là nằm ở hướng Đông, nếu đi xuống thì là phía dưới, Mặc Tiếu Hàm ngửi thấy mùi ở phía Tây nhưng lại không hề thấy được người, nghi hoặc lần theo mùi hương.
Mạch Tố Tố mở mắt, không biết mình đang ở đâu, mọi thứ trước mắt đều xa lạ, cô ho khan, trong căn phòng đầy mùi nấm mốc và bụi, tối mờ mờ, bên trong trống trải chỉ chứa đựng duy nhất có một chiếc ghế và một sợi dây vải màu trắng vắt ngang qua cột nhà, xõa rũ rượi.
Mạch Tố Tố rụt người, kí ức lúc nãy cứ xoáy mạnh vào trí óc, tại sao cô lại ở đây, lão bà bà, bà ta đâu rồi.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Mạch Tố Tố nhìn sơ qua cũng biết nó là hiện trường của một vụ thắt cổ, cô không biết mình đang ở đâu, đột nhiên đâm ra lo sợ, cô chỉ có một mình.
Đột nhiên Mạch Tố Tố nghe có tiếng ghế ngã réo vào tai, nhìn chiếc ghế duy nhất trong phòng vẫn còn ngồi yên trên bốn chân, Mạch Tố Tố cả người như mất hết sức lực, tái mét té xuống, nó từ đâu ra.
" đến đây ".
Tiếng gọi như gọi hồn bỗng không biết từ đâu cất lên, một bóng trắng man rợn lướt qua, cười một nụ cười quỷ dị, tâm trí của Mạch Tố Tố cũng sắp lâm vào mê hoặc.
Không, cô không thể nào qua đó, tiếng gọi như có ma lực, hối thúc cô mau mau bước lên phía trước, không thể được, Mạch Tố Tố cắn đầu lưỡi mình, cơn đau làm cô tỉnh táo được phần nào, không biết sức lực từ đâu ra, Mạch Tố Tố cố gắng nhích cơ thể trốn chạy, trên mặt lúc này đã toàn là nước mắt.
" quay lại"
Không, không thể, Mạch Tố Tố cắn mạnh đầu lưỡi của mình hơn, cơn đau làm cô choàng tỉnh, liều mạng chạy.
" quay lại đây" giọng nói kia càng dồn dập, Mạch Tố Tố chạy càng nhanh.
Thấy sắp ra được cửa chính, niềm hy vọng nhỏ nhoi tưởng đã vụt mất nay lại bắt đầu nhen nhóm, cô sống rồi, Mạch Tố Tố tin tưởng, ra khỏi cánh cửa kia, cô sẽ an toàn.
Tay chạm vào chốt cửa, Mạch Tố Tố liền ngã quỵ xuống, cửa đã bị khóa trái bên ngoài, cô thở hổn hển, ra sức đập cửa nhưng cánh cửa chẳng mảy may nhúc nhích, làm sao bây giờ, làm ơn ai tới cứu với.
" quay lại" âm thanh u ám càng gần kề, Mạch Tố Tố kiệt sức ngồi bệch xuống sàn nhà, tuyệt vọng nhắm mắt, chỉ cảm thấy mình dần dần bị khí lạnh đông cứng.
"Mặc Tiếu Hàm, Mặc bỉ ổi" Mạch Tố Tố rủ rỉ, ước gì, ước gì lúc này hắn ở đây, vì trên đời này, người cô tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có một mình hắn.
Mạch Tố Tố nhắm mắt chờ đợi cái chết đang tới gần, khóc không ra hơi, tại sao cô lại phải chết, Mạch Tố Tố cũng không hiểu, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, cô đơn một mình, không lẽ lớn lên cũng sẽ chết như thế này.
Mạch Tố Tố mở mắt, nhìn cánh tay đầy mụn mủ kia đang định chộp tới siết cổ cô, Mạch Tố Tố vội né tránh, cánh tay kia bị hụt thì tức giận gào thét, bay tới, Mạch Tố Tố chật vật né đi, cứ như thế cho đến khi thấm mệt, cơ thể đã bị căng ra, không còn sức, Mạch Tố Tố mới im lặng không tránh nữa.
Cô lại lần nữa mệt mỏi nhắm mắt, có lẽ số trời đã như vậy, có cố gắng đổi cũng không đổi được, Mạch Tố Tố chỉ còn biết chờ đợi đau đớn chạm vào, cái chết gần kề trong gan tấc.
" rầm"
Cửa phòng không biết bị ai đẩy ngã làm bụi văng tung tóe, Mạch Tố Tố cũng bị sặc.
Đưa tay che miệng, chờ khi màn bụi bay hết, đập vào mắt Mạch Tố Tố là bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Mặc bỉ ổi, hắn đến rồi.
" hừ, Vu Ngục, dám cướp người của bổn thiếu gia, chán sống rồi à " Mặc Tiếu Hàm đút tay vào túi quần, nhàn nhã bước qua màn bụi đi đến bên cạnh Mạch Tố Tố.
" không sao chứ ?".
Đây có lẽ là lời nói dễ nghe nhất mà cô nghe từ trước tới giờ, mắt bỗng cay cay, liền ôm chầm Mặc Tiếu Hàm thút thít:" Mặc bỉ ổi".
" có bị thương không, chảy máu rồi?"
Mặc Tiếu Hàm ngày thường rất ưa sạch sẽ, hôm nay lại phá lệ để cho Mạch Tố Tố ôm, còn gạt nhẹ bên khóe môi của cô.
Mặc Tiếu Hàm không nhắc, Mạch Tố Tố cũng quên trong miệng cô bây giờ toàn là máu, tanh nồng.
" chờ một chút nhé" Mặc Tiếu Hàm ngửa đầu, cô không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn mà chỉ nghe hắn nói, Mạch Tố Tố bất giác gật đầu.
Hắn đánh lại không, cô cũng không biết, cô chỉ biết, cô bây giờ thập phần tin tưởng người đàn ông này.
Quỷ Vu Ngục thấy Mặc Tiếu Hàm, ả ta hơi rụt rè, chần chừ một chút rồi bất chấp nhào tới.
" đến đi".
Mặc Tiếu Hàm có vẻ không sợ, nghênh ngang bước tới, Mạch Tố Tố nhìn theo cũng cả kinh, cô đang không biết phải làm sao thì thấy trên tay hắn liền xuất hiện trường kiếm màu Đỏ Tía.
Mặc Tiếu Hàm vung tay chém thẳng vào Quỷ Vu Ngục, ả ta bị trúng đòn liền hét lên the thé.
Mạch Tố Tố kinh ngạc trước cảnh tượng này, không ngờ Mặc Tiếu Hàm lại mạnh đến như vậy, bần thần nhìn một hồi, Mặc Tiếu Hàm đang ở thế tiến công, còn Vu Ngục đang trong tình thế hạ phong, khó khăn chật vật né tránh, Mạch Tố Tố nhìn Mặc Tiếu Hàm đánh nãy giờ mà không thở gấp tí nào, trước mắt liền nhòe nhòe, cô chắc chắn tin tưởng, Mặc Tiếu Hàm hắn sẽ thắng.
Mắt nhòe đi càng nhiều, trước khi Mạch Tố Tố hôn mê thì nhìn thấy được, đằng sau mông của Mặc Tiếu Hàm lại có một cái đuôi ngoe ngoảy.
Chỉ trong vòng vài chiêu, Mặc Tiếu Hàm đã xử lý xong Quỷ Vu Ngục, nhìn thấy vài mảnh tàn hồn bị mình đánh cho hồn phi phách tán đang dần biến mất trong không trung thì hừ lạnh, nhiêu đó mà cũng đòi tranh người với bổn thiếu gia, chê sống nhiều rồi hả.
Mặc Tiếu Hàm bế Mạch Tố Tố bước đi, trong bụng tựa như lửa đốt, vén nhẹ tóc mai xõa rũ trước trán của cô, Mặc Tiếu Hàm thong thả bước đi.
Mặc Tiếu Hàm quyết định trong lòng, nhất định sau này phải rèn luyện thể chất của Mạch Tố Tố nhiều hơn mới được, nếu hôm nay hắn đến không kịp, chẳng phải là cô sẽ bị hại mất hay sao.