Đến bây giờ cô mới từ trong miệng của mọi người trong công ty biết được rằng, thì ra vị hôn thê của anh họ Dương, tên đầy đủ là Dương Khê Khanh, là thanh mai trúc mã từ nhỏ, người ta cưỡi ngựa trúc, đón thanh mai thân mật như vậy, có phải ngay từ đầu là chính cô chen chân vào hay không?.....cô nhớ lại hình ảnh một mỹ nữ khoát tay anh trong buổi chiều hôm đó, giới thiệu mình là vị hôn thê của anh.
Tên và người đều có khí chất, nhìn hai người rất giống kim đồng ngọc nữ, nhìn thật xứng đôi, nếu như đổi lại là cô.....
"...bỏ đi ".
Triệu Hiểu Hiểu lúc này tập trung vào đánh máy.
Buổi tối hôm đó khi đã quyết định trở về, cô liền nhắn tin cho lớp trưởng, bây giờ thì đang sắp xếp, lớp trưởng nói ngày 14 tháng này thầy Vương mới chuyển ra phòng hồi sức, lúc đó mới có thể thăm bệnh, Triệu Hiểu Hiểu lật nhìn lịch tây, hôm nay là ngày 5, còn vài ngày nữa, cô cũng nên làm thủ tục xin phép với trưởng phòng.
Lúc Thầy Vương chủ nhiệm lớp cô thì đã gần 60, bây giờ.... haizzz~ tuổi xế chiều bệnh tật liền không thể tránh khỏi.
Buổi trưa đến giờ nghỉ ngơi, cô và đồng nghiệp trong lúc lấy cafe trở lại thì gặp Đông Hứa Trác từ bên ngoài bước vào, có lẽ là vừa đi gặp mặt đối tác.
Kể từ hôm cô biết anh bị mất trí nhớ liên tiếp mấy ngày liền không gặp mặt anh, cũng phải, Triệu Hiểu Hiểu tự bổ não cho mình, có lẽ anh không muốn gặp, cũng vừa vặn cả hai cũng không có duyên, người có duyên còn chờ đợi để sống một chỗ với anh.
Nhiều lúc cô cũng thấy mình như đang giận dỗi, rất giống, tuy nhiên dù có dùng giọng điệu gì đi chăng nữa thì mục đích duy nhất là để thõa mãn một ít khát vọng không muốn để ai biết của cô không phải sao, tự thõa mãn chính mình là tốt rồi.
Tang Hỷ Dao cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy cốc của mình trở về bàn làm việc.
Buổi sáng nghe đồng nghiệp bàn tán đến vị hôn thê của anh, đến chiều lại được gặp, mà lần này không như lần trước, vị hôn thê của anh muốn gặp đích danh cô.
Kể ra cũng rất ngạc nhiên.
Lúc cô ấy đến là thời gian tan tầm, Triệu Hiểu Hiểu có thói quen về muộn hơn so với đồng nghiệp, vì thế khi cả hai chạm mặt cũng ít người có thể biết, tuy nhiên cũng không phải là cá lọt lưới, nhưng mà cô không thể quản nổi.
Nhìn Dương Khê Khanh xinh đẹp đứng trước mặt, cô cũng nhìn ra trong mắt cô ấy tràn đầy địch ý, không đợi cô suy nghĩ xem rốt cuộc có chuyện gì thì cô ấy đã nói:" tôi muốn nói chuyện riêng với cô ".
" được ".
Cô gật đầu, trước mấy ánh nhìn của một số người chưa về, Dương Khê Khanh quay người kiêu ngạo bước đi trước, cô đành phải bất đắc dĩ đi theo.
Địa điểm là trên sân thượng.
Triệu Hiểu Hiểu một mực im lặng, vừa đến sân thượng, vị hôn thê của anh liền nổi đóa.
" Triệu Hiểu Hiểu, tôi không nghĩ cô vô liêm sỉ như thế, lúc trước đã buông tay vì sao còn bám theo anh ấy, cô thật vô liêm sỉ".
Triệu Hiểu Hiểu nhíu mày, vì sao nói cô như thế, cô thật sự không có làm gì, đã không hiểu chuyện gì lại bị người khác nói nặng như thế, đối với ai cũng không thể thích ứng được.
Dương Khê Khanh thấy cô im lặng thì càng nổi điên gào thét:" vì cô mà hôm qua anh ấy cãi nhau với tôi, cũng vì cô...lúc trước xem cô không dám nói cho anh ấy biết quá khứ còn tưởng cô không có tính đe dọa gì đến anh ấy, tôi đã đánh giá sai cô rồi, đáng lẽ tôi phải trừ cô trước".
Dương Khê Khanh dần dần mất bình tĩnh:" anh ấy là của tôi..... của tôi, trước đây tôi đã cướp anh ấy từ tay cô một lần thì bây giờ cũng như vậy, tiện nhân, bẩn thỉu nên về với chỗ bẩn thỉu, nếu không có cô, anh ấy sẽ không hủy hôn ước với tôi, tiện nhân".
Vừa nói xong, liền giơ tay tát một cái, Triệu Hiểu Hiểu bị tát té ngã xuống thềm xi măng, cô ôm lấy mặt loạng choạng đứng dậy nhìn Dương Khê Khanh.
Từ hôn?, anh sao?.
" tôi...".
" cô im miệng, yêu nhau thì sao, cuối cùng người cùng anh ấy là tôi, cô thì là cái thá gì, cô biết gì không, lúc trước tôi nói với anh ấy cô chính là người xa lạ, anh ấy cũng hết mực tin tưởng tôi"
Trên sân thượng, cô thả tay ra khỏi bên má vị tát đỏ, tóc cũng theo gió mà bay tán loạn:" vì sao cô lại làm như vậy?" Làm cho tôi đau khổ nhiều năm cũng làm cho anh ấy lừa dối nhiều năm.
Dương Khê Khanh xuất thần trong chốc lát, mắt lại gằn ra tơ máu:" vì sao ư, bởi vì tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy, anh ấy phải là của tôi".
Cô nghe thấy thế liền bật cười, Dương Khê Khanh đang kể chuyện cười à?, thật chẳng thú vị, Triệu Hiểu Hiểu nghiêm mặt:" cô một mực nói yêu anh ấy?, yêu sao?, ở đâu?, cô chỉ thõa mãn ích kỷ của mình, cô có biết Đông Hứa Trác, anh ấy ghét nhất điều gì không... chính là lừa dối, cô lợi dụng anh ấy trong hoàn cảnh như thế che dấu sự thật nhiều năm như vậy, cô không nghĩ anh ấy sẽ đau khổ sao?".
" cô nói bậy, anh ấy sẽ không ghét tôi".
" tôi biết vì sao anh ấy hủy bỏ hôn ước với cô rồi, nhàm chán ".
Triệu Hiểu Hiểu lạnh mặt, cũng lười đáp lại, quay lưng bước đi.
Lúc đầu cô đồng cảm với Dương Khê Khanh, cũng cảm giác được mình cũng có lỗi, ai khi yêu mà không như thế, cùng yêu một người, cũng đã trải qua cảm giác yêu như thế nào, cô hiểu rõ, tuy nhiên càng về sau, Dương Khê Khanh càng làm cho cô khó chịu, bộc lộ rõ sự ích kỷ của mình, càng xấu xí bại hoại.
" đứng lại, tôi bảo cô đứng lại có nghe không hả ".
Mặc kệ Dương Khê Khanh la hét, cô vẫn thờ ơ bước đi, bên này Dương Khê Khanh thật sự phát điên, trong miệng lẩm nhẩm " Triệu Hiểu Hiểu, cô không thể đi, không được đi ".
Lúc Triệu Hiểu Hiểu định bước xuống cầu thang, Dương Khê Khanh liền chạy theo, cô chỉ cảm giác sau lưng có một lực đẩy mạnh, còn chưa hoàn hồn, thân thể liền theo cái đẩy mạnh ngã nhào về phía trước.
Trong lúc té xuống, Triệu Hiểu Hiểu liền được ai đó ôm vào ngực, ôm cô theo bậc cầu thang mà lăn xuống.
Cầu thang bậc khá dài, còn ngã từ trên cao, tuy được người khác ôm vào ngực giảm xây xác nhưng cô vẫn hôn mê tại chỗ, còn máu người ôm cô đã nhiễm đỏ trên sàn.
Dương Khê Khanh thấy một màn này thì sợ hãi đến ngất xỉu.