Có thể nhìn mặt đối phương mà giả vờ không thân quen nhau, thật sự chỉ có anh và cô làm được, nhiều lúc cô cũng muốn ca ngợi một câu " rất tốt ".
Trên đường đi, thông báo wechat của Triệu Hiểu Hiểu đột nhiên vang lên, cô mở ra xem, thấy tin nhắn lại trầm mặc.
Là lớp trưởng của lớp học cũ nhắn tin đến, lúc trước kia giao tình giữa cô và lớp trưởng cũng không tệ, vì thế vị bạn học này vừa nghe giáo viên chủ nhiệm cũ đang nằm viện liền nhắn tin hỏi cô có ý định về thăm hay không?.
Triệu Hiểu Hiểu thở dài, chẳng thà không nghe tin tức gì, nếu nghe rồi thì cô không thể thờ ơ, vừa vặn đã lâu rồi cô cũng không về thăm, tuy có chút bài xích với người cũ chốn cũ, nhưng mà lần này cô không trốn tránh nữa, rốt cuộc cũng có ngày đối mặt.
Cô nhìn anh đang lái xe bên cạnh, dù sao, tuy là việc cũ đã qua, anh vẫn đối xử với cô như thế thì chí ít hiện tại hai người họ vẫn xem nhau như bạn bè đi, chí ít....nhưng lỡ may người ta không muốn thăm hỏi thầy thì sao?... lỡ may muốn thì như thế nào?....
Lỡ may cô lại gợi cho anh nhớ đến kí ức, không biết anh sẽ đối mặt với cô như thế nào đây?.
Nhưng mà nếu liên quan đến việc thầy Vương thì chắc anh cũng đã nghe bạn bè nói rồi, dù sao lúc đó anh cũng nổi tiếng có nhiều mối quan hệ như thế mà.
Cuối cùng bầu không khí quá mức căn thẳng, Triệu Hiểu Hiểu quyết định ngỏ lời:"cái đó...".
Đông Hứa Trác quay sang nhìn cô, nhịp tim của cô lại lỡ một nhịp.
Triệu Hiểu Hiểu cười cười:" thầy Vương bị ốm, cái đó.... sếp có ý định thăm thầy ấy không?".
Đông Hứa Trác nghe xong mờ mịt nhìn cô:" ai?... thầy Vương là ai?".
" là thầy Vương trường mình.... sếp....?".
Quên rồi sao?, Cô không nghĩ anh quên nhanh đến như thế.
" thôi ạ, nếu sếp quên thì không có gì cả ".
Đến cuối cùng, anh cái gì cũng quên, uổng công cô còn sợ anh nhớ lại hồi ức.
Không nhớ cũng tốt, nhưng nghĩ đến việc anh không nhớ gì như thế, l*иg ngực cô lại đau, trào lên một nỗi tiếc nuối khó tả.
Đông Hứa Trác nhíu mi, lúc này rất nghiêm túc:" xin lỗi có lẽ trong quá khứ tôi quen biết cái người tên thầy Vương, nhưng do lúc trước tôi tai nạn mất trí nhớ nên không nhớ được ai cả, tôi cũng rất tờ mò về quá khứ của mình".
Anh lúc này rất mâu thuẫn, lúc trước khi mới tỉnh dậy, anh cũng có đi tìm lại quá khứ, nhưng không biết vì sao vị hôn thê của anh biết được chuyện này, chủ động đưa cho anh một sấp giấy tờ, đại loại trong đó không có nhắc đến mấy người này.
Đây rốt cuộc là sao?.
Anh không nghĩ Triệu Hiểu Hiểu nói dối, hay nghĩ đến tập hồ sơ lúc trước anh đọc kia là giả, chuyện này rốt cuộc là sao?.
Trong lúc Đông Hứa Trác tự hỏi thì bên đây Triệu Hiểu Hiểu cả đầu cũng đang ong ong, cô chỉ nghe rõ mấy từ trong điểm như là, anh bị tai nạn, mất trí nhớ.... mất trí nhớ.....
Thật không biết phải trái ra sao, cô không còn gì để nói cả.
Dù sao chuyện này quá mức mâu thuẫn, Đông Hứa Trác vẫn quyết định tra lại một lần nữa, anh nhìn cô, còn có 1 điều anh vẫn luôn thắc mắc nãy giờ vẫn muốn hỏi:" cô biết thầy Vương kia liên quan đến tôi, có nghĩa là tôi nghĩ cô biết tôi trong quá khứ, vậy tại sao lúc trước tôi hỏi cô có quen tôi không thì ngày đó cô lại phủ nhận?.... còn nữa... theo cảm nhận của tôi, tôi nghĩ chúng ta có quen biết nhau, còn quen như thế nào thì tôi không biết".
" tôi..... "
Cô không biết anh bị mất trí nhớ, nhiêu đó cũng đủ giải thích cho sự việc vì sao gặp nhau anh vẫn luôn điềm nhiên như thế.
Cô không biết bây giờ cô phải làm gì cả.....
Trong phút chốc, Triệu Hiểu Hiểu đối diện với anh, cô không thể trả lời được, bây giờ tin tức anh bị mất trí nhớ vẫn còn trong đầu cô, thật sự không biết phải làm gì.
Môi cô run run, nhất thời bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm, cô đã làm một chuyện hết sức ngu ngốc:" tôi....tôi thật sự không thân với sếp.... chỉ là.... là bạn học không thân quen mà thôi ".
Lại phải nói dối, nếu bây giờ cô nói ra, mình từng là bạn gái của anh thì anh sẽ tin sao?, đương nhiên là không, đã không được gì, còn làm cả gai khó xử.
Vì sao khi nghe tin anh như thế, cô không có chút vui vẻ nào, đáng nhẽ phải mừng rỡ vì lý do anh mất trí nhớ nên mới quên đi cô chứ, đằng này cô lại không hào hứng được, nhiều nhất trong lòng cô chỉ có đau lòng.
Đau lòng cho anh, tai nạn đó, anh có đau lắm không?, mất trí nhớ như thế, cô nhìn vẻ mờ mịt của anh, dường như anh rất khổ sở.
Đông Hứa Trác...cuộc sống lúc trước cửa anh có phải rất khó khăn hay không?, cô thấy được cuộc sống hiện tại của anh mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, đẹp như vậy, cùng vị hôn thê dệt nên một thế giới muôn màu như thế.
Cô lý nào lại không biết điều mà chen ngang, cô cũng hiểu rõ hai chữ liêm sỉ viết như thế nào mà.
Triệu Hiểu Hiểu gượng gạo cười, cô và anh chỉ là quá khứ, thôi cứ để nó mãi mãi chôn sâu đi.
Tuy anh không nhớ nhưng chí ít trong tâm cô vẫn khắc mãi hình dáng thiếu niên năm đó, mang đầy hơi thở thanh xuân mà cười với cô.
Như thế quá đủ rồi, kí ức đẹp đều không trọn vẹn mà~ không phải sao?.
Cô cho anh đáp án như thế, có lẽ cũng khiến anh tin tưởng đi, còn nếu đối ngược nghi ngờ lời nói của cô, cô cũng không muốn quản nữa, vì sự thật chính xác là cô nói dối.
Cô và anh đều ậm ờ yên lặng cho đến khi đến nhà, lưu loát mọi hành động, cho đến khi đến nhà cô.
Tối đó, bầu trời cũng âm u chỉ có vài vì sao lẻ tẻ nằm tít chân trời cô độc đến thê lương.