Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 62: Vất vả cho em rồi.

Quản gia cũng biết như thế rất khó khăn với cô, ông ấy không khuyên cô nghỉ ngơi nữa mà lẳng lặng một bên đứng chờ với cô, một lúc sau thì cửa phòng mở ra, cô vội vã chạy đến trước mặt bác sĩ.

Bác sĩ trưởng cho biết tuy anh đã qua cơn nguy kịch, nhưng mà không có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không biết là khi nào, chuyện này đành phải trông chờ vào may mắn, cũng có khả năng là....sẽ không bao giờ tính lại nữa.

Cú sốc này đối với cô quá lớn, Mộc Di chịu không nổi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Mọi người đều hoảng hốt, cô được quản gia và các y tá đỡ và phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra chỉ nói cô vì căng thẳng và mệt mỏi quá độ mà chịu không nổi mới ngất đi, trong thời gian này phải để cho cô phục hồi sức lực.

Mộc Di ngủ một giấc lâu, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cô mơ màng mở mắt không biết mình đang ở đâu, sau một lúc định thần lại thì phát hiện đây là bệnh viện, ngay lập tức cô mở to mắt, hoảng loạn ngồi bật dậy, xúc động chạy xuống giường.

Người chăm sóc cho cô bước vào, thấy cô tỉnh dậy với tâm trạng như thế thì không yên lòng, vội vã giữ chặt cô rồi gọi bác sĩ đến.

" tôi muốn gặp anh ấy, mọi người làm ơn buông tôi ra".

" bây giờ công chúa vẫn còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều một chút".

Cô không nghe lời Bác sĩ khuyên, vẫn một mực muốn đi gặp A, bác sĩ cũng thở dài, đành cho người đẩy cô vào phòng bệnh của anh, Mộc Di mới chịu yên ổn lại.

Bệ hạ nghe tin cũng lo lắng không thôi, ông bỏ hết công việc đi đến nhìn cô, Mộc Di thấy ông liền khóc lớn, ông thở dài rồi vỗ đầu cô:" không được khóc, đứng lên lên cho ta, Mộc Di, ta đã dậy con như thế nào... ".

Tình yêu của ông vô cùng nghiêm nghị và cứng rắn, ông xuất thân từ một quân nhân. Cũng có khí thế của một sĩ quan chỉ huy, ông gầm giọng:" còn đứng đó làm gì, con là công chúa, phải mạnh mẽ, khóc như thế thì ra thể thống gì nữa, con có biết con khóc như thế thì cậu ta sẽ có cảm giác như thế nào, nếu A biết trong thời khắc này con như như vậy thì liệu cậu ta có yên tâm được hay không, đứng lên đi, dòng dõi đế vương khong cho phép con ngã quỵ".

Những lời nói này nói đúng vào trọng tâm, cô thẫn thờ, một lúc lâu sau, cô hết khóc nhìn ông:" cha nói đúng, con nên vì anh ấy mà mạnh mẽ". ít nhất là trong thời gian này, giúp anh cũng vừa giúp cho bản thân mình.

" Con sẽ không khóc nữa, Con hứa với cha".

Bệ hạ vừa lòng, bây giờ mới thở ra:" được rồi, ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn con mạnh mẽ".

" Con biết rồi ạ". Những chuyện ông làm, cô đều biết hết... biết tất cả.

Ông đi đến vỗ vai cô, cô cảm kích nhìn ông, cùng ông nói đến bệnh tình của A một lát rồi tiễn ông trở về.

Cô quay lại phòng bệnh để trông nom anh, ba ngày, trong ba ngày qua, cô vẫn không rời đi mà ở lại chăm sóc anh. Trong 3 ngày này, anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Buổi sáng cô im lặng, làm bộ mặt cứng rắn chăm sóc cho anh, đến buổi tối, nỗi cô đơn lại ùa về, Mộc Di cuối đầu khóc thầm.

Cô sắp chịu không nổi rồi, anh làm ơn trở về với cô được hay không? Cô vẫn còn muốn đi cùng anh đến hết quãng đời còn lại, đợi anh nói những lời yêu thương, vẫn còn muốn đôi bàn tay vô lực kia ôm lấy cô dỗ dành.

Đừng bỏ cô lại một mình trên thế giới này mà.

Cô nắm lấy tay anh vỗ về, đặt bàn tay áp lên má mình, nước mắt lặng lẽ chảy xuống đầu ngón tay A.

Thường xuyên được bệ hạ cho người mang thức ăn đến. Đến ngày thứ năm, cô cứ nghĩ mình đã sắp điên rồi thì ngón tay của anh chuyển động, cô trong lúc vô tình thấy được, nước mắt liền thi nhau chảy xuống, vội vã lấy lại tinh thần chạy đi gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ kiểm tra xong cũng rất mừng rỡ, vội vã thông báo:"Thượng Tướng, ngài ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại, không chừng một hai ngày nữa ngài ấy sẽ tỉnh lại".

Tin tức này.... đó là một tin tức cho cô thêm sự sống. Cô nắm chặt hai tay cảm tạ trời đất, cuối cùng lời cầu nguyện của cô cũng đã được toại nguyện, thật tốt quá, A của cô đã trở về, sẽ không bỏ rơi cô nữa, A sẽ thực hiện lời hứa của mình, cùng cô xây dựng một căn nhà chỉ dành riêng cho 2 người.

Mộc Di Chờ đợi, đợi thời gian của bác sĩ đã nói đến, A sẽ tỉnh lại.

Hai ngày sau đó, cô vẫn còn kiên nhẫn chăm sóc cho anh, dù là trước mắt hay cuối đời, cô vẫn rất có kiên nhẫn.

Đến ngày thứ chín thì kỳ tích cũng đã đến. Lúc nửa đêm, trong khi cô đang gối đầu ngủ cạnh giường của anh không hay biết gì thì người đàn ông nằm trên giường đột nhiên mở mắt, người đàn ông sau đó quay đầu nhìn cô. Ánh mắt sắc lạnh bỗng trở nên dịu dàng.

A tỉnh dậy rồi, anh ngồi dậy, ôm lấy người phụ nữ của mình lên giường bệnh, đôi tay khẽ vuốt ve gò má xanh xao của cô, thì thầm:"gầy quá, chắc chuyện của tôi làm cho em sợ hãi phải không?  để em vất vả rồi... Người Phụ Nữ Của Tôi".