Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 57: Gặp bệ hạ xin chỉ thị.

" Chúng ta đi thôi".

" được ".

Anh theo thói quen ôm cô nhảy xuống ban công, đi đến đến cung điện. Thời điểm này, A cũng có mặt ở đế đô, bởi vì buổi biểu tình nên A được triệu tập về đế đô, khi kết thúc bồi dưỡng tập luyện thì nhanh chóng trở lại tiền tuyến, Vì thế anh đã bỏ lỡ thời gian đối đầu với người máy chủ vào nửa tháng sau.

Đi thẳng vào cung điện, người hầu đang dọn đồ đạc, lính canh đợi sẵn ở trước cửa thấy hai người thì hơi sửng sốt, sau đó theo tác phong mà nghiêm giọng chào:" thượng tướng, công chúa".

" Ừ ". anh nói xong thì cũng kiêng nể gì ở trước mặt người khác mà ôm cô đi vào.

Tính của anh là như vậy, Không bao giờ biết tiết chế trước mặt người khác, cái hành động này làm cho những lính canh đều giật mình không biết chuyện gì xảy ra, khi nào thì Thượng tướng và công chúng lại thân thiết với nhau như thế, khi nãy còn ôm nhau thân mật nữa.

Bọn họ không hiểu gì cả, mà hai người là trung tâm câu chuyện cũng không thèm để ý đến mấy người hầu đang dọn dẹp.

Khi đi ngang qua cũng có người kính cẩn chào hai người, chỉ đi một đoạn đường nhỏ mà đã gặp nhiều người như vậy rồi. Mộc Di có lúc cũng bị làm phiền, nhưng mà nhìn lại khung cảnh quen thuộc thì cảm thấy có chút vui vẻ, vui vẻ vì cung điện vẫn còn có người nói cười vui vẻ, bọn họ vẫn còn ở đây, không phải vùi lấp dưới những đợt bom đạn của người máy.

Cô hỏi một người lính canh:" cha ta đang ở đâu?".

Cậu lính ấy liền thẳng lưng, quy cũ đáp:" ngài ấy đang ở phòng Hội Nghị".

A lặng lẽ ôm cô dịch người ra xa cậu lính này, anh lạnh lẽo mở miệng:" được rồi, đã biết rồi".

Lính canh ở đây vô cùng nghiêm khắc, chỉ có A, người đàn ông của cô dễ thương hơn một chút.

Tuy anh là cấp trên lạnh lùng vô độ, nhưng nhìn lửa tình yêu cuồng nhiệt trong mắt anh vẫn thấy anh rất dễ thương.

Hai người đến phòng hội nghị, trong căn phòng rộng lớn có một người đàn ông quen thuộc đang ngồi xem sổ sách.

Lần đầu tiên cô thấy được cha mình sau khi nhớ ra tất cả mọi chuyện. Trong mắt đều là cảm xúc ưu buồn, hiện tại bây giờ ông vẫn còn rất trẻ, không như thời gian trước, bởi vì chiến tranh mà lo lắng đến già nua, tóc trên đầu cũng không bạc nhiều đến thế.

" cha ". Cô gọi ông, ông ấy liền ngẩng đầu lên, đóng sổ sách nhìn cô:" Mộc Di con đấy à?".

Sau đó ông mới quay sang A:" Cậu cũng ở đây ? ....Hai người vì sao lại....?". Trong mắt ông có vô vàng kinh ngạc.

Cô cười cười, A cũng im lặng không nói gì, chuyện này lại vẫn để sau rồi nói lại một lần nữa với ông đi, cái trước mắt là phải giải quyết chuyện người máy.

Nghĩ đến đây Mộc Di liền thâm trầm, A không lên tiếng, chắc anh cũng có ý để cho cô nói ra mọi chuyện.

" Cha, con đến đây có chuyện muốn nói với người".

Ông cho phép.

" nói đi, có chuyện gì mà hai người đến đây? chắc chuyện đó không hề đơn giản".

" Đúng vậy, con có chuyện muốn báo". Cô nhanh chóng trả lời.

" cứ nói đi". Ông im lặng lắng nghe.

Bây giờ cô mới bắt đầu phân trần:" Ở trung tâm nghiên cứu đã nghiên cứu ra một thứ vô cùng nguy hiểm, đó là người máy có trí tuệ nhân tạo, hiện tại chúng ta cần phải tiêu diệt nó ngay lập tức".

" Vì sao?". Bệ hạ nhíu mày:" không phải người máy có trí tuệ nhân tạo được tạo ra là sẽ có thể giúp ích cho con người rất tốt hay sao?". Ông cũng nghe đến sở nghiên cứu chế tạo ra loại người máy này.

Cô nhíu mày, cô không dễ chịu gì cho lắm, bệ hạ ở trước mắt này vẫn chưa nếm trải được cảm giác nó mang lại như thế nào, nhìn thấy nó phá hủy sẽ biết. Ông vẫn không biết nó rất nguy hiểm.

" hiện tại nó đã bỏ trốn, chúng ta cần phải tiêu diệt nó". Cô biết rất khó để thuyết phục ông ấy, nhất là thuyết phục Đế Vương.... nhưng mà cũng không còn cách nào khác, không thể nói với ông rằng cô đến từ thời không, như thế liệu có ổn hay không, chỉ sợ ông cho nó là hồ ngôn loạn ngữ.

Ông hít mắt, nghe xong không nói gì, cô liền hiểu ra đáp án, quay đầu nhìn A, ngay lập tức anh liền xoa đầu cô trước mặt bệ hạ.

Lại là một hành động không kiên nể gì khiến bệ gạ khó tin nhìn hai người bọn họ.

Cái động tác an ủi thường gặp này của anh, cô liền biết trong lòng anh đã có hướng giải quyết cho chuyện này.

"...Chúng tôi là người từ thời không đến đây". Anh lựa chọn nói ra sự thật.

Khi A nói ra xong, ông khó tin được với câu nói này, thì là vậy, nếu cô không phải đồng hành cùng A thì e là cũng tưởng A nói cho có.

" cậu có phải đang đùa với tôi ?".

" không phải, tôi và cô ấy cùng xuyên đến đây, nếu ngài không tin tưởng tôi thì không sao cả, nhưng đến con gái ngài thì cũng phải tin tưởng chứ". Lời nói của A chắc nịt, ông quay sang nhìn cô.

" Mộc Di, chuyện này là sao?".

Cô thở dài, trước câu hỏi của ông đành chấp nhận bật mí:" anh ấy nói đúng,  chúng con là xuyên đến đây, chúng con từ chiến tranh trở về, từ trong cái chết giành lại sự sống, chiến tranh phá hủy do người máy tạo ra, Chúng ta không thể sai phạm lỗi lầm này lần thứ hai".

" xin phép  bệ hạ cho tôi được kể lại mọi chuyện". A từ tốn nói.

Bệ hạ liền đồng ý, A bắt đầu kể lại quá trình từ thời điểm bây giờ trở về sau, ông ấy càng nghe càng không thể tin được.