Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 56: Thời khắc bình an trở về trước khi mọi chuyện bắt đầu.

Lại đến tiệm bánh bao quen thuộc. Cô cũng mua vài cái bánh như lần trước.

Lúc đó sao ta, cô mời anh, anh từ chối bảo là nó có vị giống vị quê hương. Cô không cảm nhận được, bây giờ thì đã cảm nhận được rõ ràng, hương vị gia truyền của đế quốc, một loại hương vị dịu nhẹ của đất mẹ mà cô đã vô tình bỏ qua rất nhiều lần.

Cô xoay người nhìn A, anh đang ngẩng đầu nhìn lên tán cây, cảnh tượng ấn vào trong đầu, giống như hình ảnh nhiều năm về trước. Cô cũng giống như thế này, đứng từ phía xa ngước nhìn vị sĩ quan trẻ tuổi được thăng chức ở trên khán đài cao cao với ánh mắt hâm mộ.

Ánh mắt thiếu nữ dỗi theo, Lúc đó chắc anh không biết cô là ai đúng chứ ? Cô khẽ cười...đoán là như vậy.

Bước đến bên cạnh anh đưa cho anh một cái:" Lần này không được từ chối đâu đấy nhé".

" Ừ tôi sẽ không, Đây là đồ mà người phụ nữ của tôi đưa tôi làm sao có thể từ chối cô ấy".

A nói xong thì cầm lấy, đưa lên miệng cắn một cái. Anh khẽ cười, cô cũng bật cười theo.

" Hương vị rất giống phải không?".

" Ừ, thật giống".

Anh nhìn cô:" ánh mắt của em rất giống với ký ức".

" hả? Ký ức gì?". Cô hỏi.

" giống như em, dù có lấy lại ký ức thì cũng vẫn chỉ là người tôi yêu. Không hề thay đổi".

Cô khẩn trương:" vì sao anh biết?". Cô không có nói ra mà.

Anh cóc đầu cô một cái:" nhìn đôi mắt của em là tôi có thể đoán được".

Cô xoay người nhìn anh, bắt anh phải nhìn thẳng vào mắt mình, nghịch ngợm nói:" vậy...anh nhìn thử xem, trước và sau khi có lại ký ức. Thì em như thế nào?".

"Em nhìn tôi, ánh mắt thâm tình hơn".

" Thật không ?". Cô ôm mặt, e thẹn hỏi.

" không biết". Anh đút hai tay vào  túi quần, lại nói:" ánh mắt của em nhìn tôi giống như hiện giờ ánh mắt của tôi đang nhìn em".

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt này vô cùng giàu cảm xúc, vô cùng thâm tình cũng vừa có chút tiếp nhận. Cô lại không nhịn được mà xao động, ôm chầm lấy anh.

" chúng ta giống nhau phải không?".

" Ừ...chúng ta rất giống nhau, em mới là người phụ nữ của tôi....Sau ngày hôm nay, chúng ta còn được bình an hay không.. . tôi không biết, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ cố gắng để cho em nhìn thấy được bình minh không bao giờ lụi tàn".

" Ừ, em tin anh".

Ăn sáng xong, hai người trở về, thời gian bên nhau êm đềm của cũng kết thúc, phải quay lại với chiến dịch quan trọng, cô ngồi trong lòng anh, trên tay cầm dây chuyền, cô muốn làm theo phương án cũ, hy vọng có thể trở về.

Hai người đang có tự tin rất cao, mong là nó sẽ đưa hai người đến với thời điểm hai người muốn.

Cơn lốc quen thuộc xuất hiện bên tai, với dấu hiệu này, Mộc Di liền biết cô và anh đều sắp trở về, cô nhắm chặt mắt, lần này không còn sợ hãi nữa mà vùi đầu vào ngực anh đợi thời khắc trở về.

A ôm chặt lấy cô, anh nhíu mày nhìn cơn lốc càng ngày càng dữ dội, anh đưa tay chuẩn vậy phóng ra tinh thần. Có ý muốn điều khiển nó, cơn lốc có ý muốn chống đối không muốn phục tùng, nó cố gắng giãy giụa, gió bão giật mạnh hơn.

Ai cao tay hơn, lại cố gắng điều khiển một lần nữa, cuối cùng cơn lốc bị ngã quỵ, là một người thua cuộcn nó phải chịu phục tùng trước kẻ mạnh.

Hai người biến mất, sau đó lại rơi vào một khoảng không, A vẫn ôm chặt lấy cô, không cho cô ngoái đầu nhìn, sau đó, cả hai đáp xuống mặt đất.

Khi đã ổn định, cô biết hai người đã an toàn, ở đây là chính là Đế Đô.

" chúng ta đang ở thời gian nào đây?". Nếu là đế đô lúc chiến tranh thì không phải hai người đang rơi vào ổ địch à?.

Bất giác Mộc Di cảnh giác nhìn xung quanh. Lại phát hiện ra có cái gì đó không đúng, Hai người đang đứng ở nơi cao nhất trên tháp Esxin.

Tháp này sau khi chiến tranh đã bị sập đổ, hiện tại nó vẫn còn, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ đế đô, cung điện nguy nga, tráng lệ. Phía dưới thì vẫn có nhiều cây xanh tươi mát, và đất mẹ yêu dấu không có một mỏ dầu nào được lắp đặt ở phía dưới để khai thác.

Như thế là.....

Cô không hiểu mình trở về trước hay là sau chiến tranh nữa. Lúc này vừa vặn có một đoàn cờ biểu đi ngang qua. Làm cho A và cô sững sờ.

Cờ biểu... đại hội đế đô...

Anh nhớ lại đâu đó...lúc này chính là khoảng thời gian ngày thứ hai thứ hai người máy có trí tuệ nhân tạo trốn thoát, là ngày thứ hai...chính là ngày thứ hai.

Cô cũng nhận ra điều đó, túm lấy A vui mừng, hai người trở về đúng rồi....hiện tại vẫn chưa xảy ra chiến tranh, đây chỉ mới bắt đầu, hiện tại là khoảng thời gian người máy cầm đầu chỉ mới được sinh ra, nó còn không biết gì về thế giới loài người, cũng không biết điều khiển và thao túng mọi thứ như thế nào, càng không có diễn ra chiến tranh.

Như thế thì sẽ không có đau khổ, sẽ không có mất mát, đau thương, lần này về đúng thị thời điểm.

Mang tâm trạng mừng rỡ , cô phải ngay lập tức phải thông báo cho mọi người biết chuyện xảy ra ở tương lai. Hi vọng mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau mà tiêu diệt nó kịp thời, bọn họ vẫn chưa biết mình đã tạo ra một thứ kinh khủng gì đâu.