Chiến dịch Chiến tranh chính thức bắt đầu đã sắp tới giờ khởi hành đánh úp, A cả ngày lẫn đêm đều rất ít thấy mặt, buổi sáng sớm đã đi mất đến tối muộn mới trở về.
Khi anh trở về liền ôm lấy cô:" Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em".
Cô làm gì không hiểu chuyện như thế, cô không trách anh, anh bận rộn cũng vì tương lai đế quốc, cũng vì tương lai của hai người, cô không những không trách mà cô còn rất sót khi nhìn anh vất vả như thế.
" em muốn nói em rất yêu anh, Anh rất tuyệt vời trong mắt em".
" Tôi đã nói với bệ hạ, khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ cưới em".
Chuyện này A vẫn chưa nói với cô, hôm nay cho cô biết, cô giật mình nhìn anh, nhỏ giọng, cũng gấp gáp hỏi:" anh nói rồi sao? Anh ông ấy có đồng ý hay không?".
"Đừng lo, ông ấy đồng ý rồi. Không một ai có thể ngăn cách chúng ta nữa ".
Cô nghe xong thì cười rất hạnh phúc, một nụ cười tươi tắn, trong mắt A lại tràn ngập cưng chiều.
A cắn lên chớp mũi cô.
" Người phụ nữ của tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này, không được khóc nữa, được chứ?".
Cô hít mũi, gật đầu:" được ".
Không ai không hạnh phúc khi biết người mình yêu ngỏ lời cưới mình, Mộc Di có được tình yêu này thì đã không còn gì đòi hỏi nữa.
********
Đến ngày xuất phát, lực lượng đồn toàn lực làm ra một cuộc tổng tiến công lớn, tất cả phi thuyền và lực lượng vũ trang quân nhân đều xuất phát, chỉ để lại một phần nhỏ ở lại để bảo vệ trại quân sự và người dân ở đây.
Cô và anh đứng trên một cái giá cao nhìn bao quát hết tất cả, ụ quân sự chi chít người, nhìn mọi người tấp nập vận chuyển kho đạn, nhưng vào trong cảm thấy vô cùng căng thẳng.
A đưa cô trở lại vào trong phi thuyền, trong đây đang có hội nghị, gồm có những người ở sở nghiên cứu, những người đứng đầu quân khu. Và có cả cha cô, vị trí của ông ấy ở ghế chủ tọa.
Thấy hai người đến, ông dừng nói, quay sang nhìn A:" đến đây, nói một chút gì đi, cậu là một người có tài, sau này rất có thể cũng sẽ lên thay tôi chỉ huy đế quốc".
A nghiêm túc, không vội trả lời mà ôm cô đi đến một cái ghế mềm, anh thì thầm vào tai cô:" chờ tôi một chút". rồi mới đi đến bàn việc quân.
Biểu hiện quan tâm chăm sóc như thế đương nhiên là rất được lòng bệ hạ.
Mộc Di ngồi trên đó, nhưng không nghe hiểu cái gì, cũng đành tặc lưỡi cho qua, không khí trong phòng hội nghị vô cùng nghiêm túc. Cô nhìn dáng vẻ khác của anh mà cô không biết như thể được mở rộng tầm mắt, anh rất khác với khi ở chung với cô.
A lúc này rất lạnh lùng, nói ra từng câu chữ rõ ràng, từng câu nói ra đều làm chấn động người nghe, cũng bắt được lòng những người ở đây.
Từng câu chữ của anh trước khi nói đều đã suy tính kỹ càng. Không còn dịu dàng, mà thay vào đó là một người quân nhân thực thụ trên chiến trường.
Một giờ sau thì cũng kết thúc, A liền trở lại bên cạnh cô, ôm cô lên:" Chúng ta đi ăn nhé".
Cô gật đầu:" được".
Ngày hôm sau sẽ là ngày xuất phát, buổi tối trước hôm đó, cô có gặp được cha mình, Ông ấy mặc một bộ đồ thường thấy, không phải là đồ chỉ huy, cảm giác lại gần gũi bình dị hơn.
Ông thấy cô thì cười hiền hậu:"Con ngồi đi".
Lúc đầu cô cũng rụt rè, nhưng mà... cũng không thể cứ giấu mãi cảm xúc như thế được, cô theo lời ông ngồi xuống, lúc này ông ấy liền mở miệng nói:" ta biết con không nhớ chuyện trước đây".
Nói đến chỗ này, ông im lặng, cô cũng cúi đầu.
Một lúc sau ông ấy lại nói tiếp:" Nhưng không sao, ta hy vọng con nhớ ta là cha con cho dù có bất cứ chuyện gì....Cũng nên nhớ.... ta rất yêu con".
" Cha, cảm ơn".
Lần đầu tiên trong đời cô gọi được một tiếng cha, ngữ âm vô cùng cứng nhắc và sống sượng.
Lần đầu tiên cũng cảm nhận được tình yêu của cha đối với mình như thế nào, lúc trước toàn đứng nhìn người khác mà khao khát, bây giờ cảm nhận được rồi, chỉ muốn níu kéo mà thôi.
"cha.. cảm ơn người". hai mắt cô đỏ hoe, không kìm được nữa, đi đến ôm lấy ông.
Ông ấy cũng có chút cứng ngắc, sau đó cũng ôm lấy cô an ủi:" con gái, đừng suy nghĩ nhiều, không sao...".
" Vâng, con biết rồi".
" về đi, A sẽ lo lắng đấy".
Cô buông ông ra, gật đầu:" con về đây, cha ngủ ngon".
" Đi đi ".
Cô tạm tạm biệt ông, mang theo đôi mắt đỏ rời đi, vừa ra khỏi ụ quân sự thì liền thấy ai đó ở phía dưới tán cây.
Ặc~ người này lại đến đây đợi mình.
A nhìn thấy cô thì đi nhanh đến ôm lấy cô:" đã xong rồi sao?".
" ừm, xong rồi. Chúng ta trở về thôi".
" Ừ ". A chấp thuận.
Hai người rất nhanh đi trên con đường tối đen, xung quanh có một vài ánh đèn led, còn có vài con đom đóm bay lượn vô cùng đẹp mắt.
Nếu có thể, vài năm sau cô vẫn hy vọng vẫn có thể thấy cảnh tượng như thế này.
Không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng mà cô hi vọng chiến tranh sẽ sớm kết thúc, người dân có lại mái ấm để trở về, những đứa trẻ nữa không còn phải lưu lạc nữa.
Ở đây cũng không phải là không có trẻ nhỏ. Tiểu thuần là một trong những đứa trẻ mà cô yêu thích nhất, cũng là đứa trẻ mà A ngầm cho cô lại gần tiếp xúc.
Khi nãy con bé có hỏi cô rằng sau này còn có thể trở về nhà hay không, cô nghe xong thì ngậm ngùi.
"... có thể.... chúng ta sẽ về nhà, em yên tâm đi".
Cô đã nói như thế thì hy vọng chắc chắn sẽ là như thế.