Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 45: Hoa dưỡng cầu - tình yêu của một người cha.

A ôm cô xuống, tầm mắt được mở rộng hơn, một cánh đồng hoa vô cùng lớn trải dài đang hứng sương sớm.

Mộc Di đột nhiên liên tưởng đến hoa lavender ở trái đất, nó cũng có màu tím, nhưng khác ở chỗ, hoa ở đây cánh và nhụy lại xòe ra cánh quạt, khuôn to.

Những bông hoa chao đảo trước gió, nhụy của nó rất đặc biệt, rất giống bồ công anh, mỗi lần có cơn gió thổi qua là những chiếc nhụy yếu ớt này lại bay xào xạc, hòa mình vào trong gió.

Cánh hoa tím to lớn, thấm đẫm sương sớm càng lóng lánh trước ánh mặt trời.

" đẹp quá ". Cô tấm tắc khen ngợi.

" Ừ, còn vài chỗ như thế này, lần sao tôi sẽ dẫn em đến".

Cô giương mắt nhìn, tinh thần rất thoải mái.

Khắp nơi đều là chiến tranh, nhưng ở đây vẫn còn một cánh đồng hoa như thế này, chứng tỏ mẹ thiên nhiên vẫn còn rất ưu ái.

A tìm ra được nó cũng rất thần kỳ.

"Vì sao lại có một chỗ xinh đẹp như thế này chứ ". Cô lại cảm thán.

"Mấy hôm trước đi qua đây liền thấy". Anh nói, cô mới nhớ đến sự kiện.

Vài ngày hôm trước anh có dẫn một đội quân đi điều tra địa hình. Chắc trong lúc đó anh thấy được nó.

Anh nhìn cô vui vẻ, anh bất giác cũng cong khóe môi, anh sẽ không nói cho cô biết, mấy ngày trước tai nơi này, không đẹp như hiện tại.

Cũng may là cứu cánh đồng hoa này vẫn còn kịp thời gian, lúc đó nó đã bắt đầu héo úa vì không cung cấp đủ nước.

Khắp nơi đều là dầu mỏ bị tràn, thực vật không thể hút nước, anh đã cho người chuyển nước lên đây để tưới, hai ba ngày sau mới có sự sống trở lại... Bây giờ mới có thể đưa cô đến xem.

" nó tên gì thế?". Hình như trên trái đất không thấy nó.

" là một giống hoa của sở nghiên cứu, kết hợp với loài hoa được trái đất gọi là bồ công anh, tên là Dưỡng Cầu".

Wow~~ thật thần kỳ

Mộc Di không biết loài hoa Dưỡng Cầu này buổi sáng mơn mởn nhưng giữa trưa sẽ tàn rất mau, ngày mai cũng sẽ diễn ra như thế.

Sau khi nhìn nhìn ngắm đã đời, hai người trở lại phi thuyền, trở về khu quân sự.

Thì ở phía xa, cánh hoa đã nhanh chóng lụi tàn.

Trở lại khu Quân sự, hai người đáp xuống phi thuyền, vừa bước xuống thì thấy một bóng người quen thuộc từ phía xa theo dõi hai người bọn họ.

Cô cũng nhìn kỹ người này, sau khi biết là ai thì không được tự nhiên, là bệ hạ - cha của cô, ông ấy đang đứng nhìn về phía bên này.

Người kia là cha trên danh nghĩa của cô mà cô lại không nhớ ra được, cái cảm giác đó rất khó diễn tả, rất khó chịu.

Khó chịu nhất là ký ức bị chôn sâu không thể nào bới ra được. Giống như bị tắc nghẽn, Mộc Di thật căm hận bản thân.

A nhìn cô:" dù có như thế nào thì tôi vẫn sẽ bảo vệ em".

Cô mỉm cười:" không sao đâu. Em biết rồi ".

A đưa cô đi đến đó, khi đối mặt với ông ở khoảng cách gần, bị ánh mắt của ông nhìn chằm chằm, cô càng hỗn loạn, không biết phải như thế nào.

" Trở về rồi à, đưa con bé đi chơi có vui không?". Ông mở miệng hỏi A.

Anh gật đầu:" bệ hạ, cô ấy rất vui".

" ừ, hai đứa đi nghỉ ngơi đi".

Ông từ khi biết chuyện của A và cô cũng không có gò bó khuôn khổ nữa, rất tự nhiên gọi anh một cách bình thường như người nhà.

Ông là Đế Vương, cũng là một người cha, cũng là một người cha thương con gái.

Trước cái nhìn do không có ký ức của cô, ông cũng không nói gì. Ông không muốn ép cô, ông rất muốn muốn tạo cho cô sự thoải mái nhất, muốn cô an tâm, muốn cho cô biết dù có thế nào thì cô vẫn là con gái ông. Đây là đang nhượng bộ vì đứa con của mình.

Anh chào ông, rồi ôm cô rời đi, nhưng trước khi rời đi, trong lòng Mộc Di đột nhiên không đành lòng.

Không biết vì sao không đành lòng nhưng cô lại không muốn đi dễ dàng như thế.

Lúc ấy đột nhiên có một cỗ sức lực  thôi thúc cô, ngay sau đó cô đã quay lại, nhìn ông ấy, miệng nói ra một câu vô thức:" cha...".

Cô cũng không biết vì sao, chắc chắn là do bản năng thúc đẩy, sau khi nói ra, cô hơi ngỡ ngàng.

Ông ấy nghe cô gọi, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Mộc Di thấy trong trong mắt ông lại có chút vui vẻ và mừng rỡ.

" Ừ, trở về nghỉ ngơi đi ". Ông đáp lại, phất tay.

Mộc Di gật đầu, đến cuối đường khi quay đầu lại vẫn còn nhìn thấy ông một mực nhìn theo cho đến khi cô đi khuất.

Không hề có một tia cảm xúc thừa thãi hay tỏ ra thái quá, quả nhiên là người đứng đầu, ông chỉ gói tình thương trong lòng.

A đưa cô trở về ụ quân sự. Cả hai không nói tiếng nào, cho đến khi anh đưa cô về cũng không rời đi mà ngồi im lặng ôm lấy cô.

Mộc Di tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng nhìn thấy A đang chăm chú nhìn cô, cô lại chịu đựng không nổi nữa mà nhào vào ngực anh khóc lớn.

" em phải làm gì đây... em...".

" tôi biết ". Anh hôn trên đỉnh đầu của cô:" không cần phải vội, đừng gượng ép mình, từ từ rồi em sẽ nhớ, ông ấy sẽ không trách em".

"... Em biết.... em biết cha sẽ không trách em". Mộc Di nấc nghẹn nói, cô biết ông không hề có ý trách cứ, bởi vì cô thấy trong mắt ông là sự yêu thương, nhưng cô lại tự trách bản thân mình.

" còn có anh, đừng lo, còn có cha em".

" cảm ơn anh".

Mộc Di thút thít, lâu dần không khóc nữa.

Được anh an ủi, cô đã đỡ hơn. Cô vùi đầu vào ngực anh, hít mũi mấy cái.

Anh bảo bọc cô lúc cô yếu đuối nhất, sẽ lau nước mắt cho cô, còn cô lại có mặt lúc anh bị mất khống chế, sà vào lòng anh giúp cho anh bình tĩnh.

Cả hai đều là nguyên tố không thể thiếu trong cuộc đời của đối phương.