Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 38: Bị phát hiện, không thoát ra e là...

Ba người bước ra khỏi phòng mà không hay biết người lính phía sau đã vô ý làm rơi một con chip bảo vệ trong phòng tối, vừa bước xuống tầng hai thì mới phát hiện bên dưới và xung quanh, hầu như người máy đang chen đến, ở xung quanh đều có.

Ba người khẩn trương đối mắt với nhay, liền hiểu ý " đây không phải là một tin tức tốt".

Người lính lúc này mới ngộ ra, phát hiện ra trên tay mình không còn chip bảo vệ nữa, sắc mặt  liền  trắng bệch.

A biết anh ta đang lo lắng, anh đi đến so đập vai anh ta:"  bình tĩnh, bây giờ còn có cách, nhanh nhất sẽ ra khỏi đây".

Anh dùng khẩu hình dể nói với người lính đó.

Phía dưới lầu, vô số người máy đã cầm nhiều vũ khí tối tân chuẩn bị lên đến nơi.

A không còn cách nào khác, trong đầu chỉ liền biết phá cung điện tẩu thoát ra ngoài.

Anh bật con chip trên cổ tay cảnh báo mọi người bí mật kế hoạch đã bị lộ, chuẩn bị phương án dự phòng.

Bây giờ chỉ còn có một cách như thế, bởi vì nếu chạy xuống dưới sẽ chạm mặt rất nhiều người máy, bên hông lại càng không thể đi xa.

A giao bệ hạ cho hai người lính, bản thân anh tự đích thân phá nắp cung điện kim loại cứng.

Trên nóc có một số cửa sổ để thông gió, bình thường nó đều mở ra, nhưng hiện tại lại bị người máy bịt kín, A nhảy lên mặt cửa giật mình lên cao, dùng tay mình đâm thủng cửa kính thủy tinh đang bị đóng chặt.

Một tiếng động lớn vang lên, mặt kính vỡ vụn theo đà mà rơi xuống đất, tạo nên những âm thanh chói tai.

Đã không còn thời gian, A dùng hết sức lực của mình cố gắng khoác rộng cánh cửa vừa vặn đủ cho hai người thoát ra.

Bây giờ phía dưới người máy xông đến nhiều lại càng nhiều, đã không có thời gian để suy nghĩ, A  thả dây thừng xuống cho hai người để cho bọn họ leo lên trước, còn anh cũng nhảy theo, nhận lấy bệ hạ, chờ hai người kia leo lên xong, sau đó A thân thủ cầm chắc dây thừng, mang theo bệ hạ một phát nhảu lên.

Có một thời khắc anh suýt nữa buông ra dây thừng, cũng may anh giữ lại kịp thời, khoảng khắc đó vô cùng nguy hiểm.

Dây thừng quấn chặt vào ngón tay Anh. A nhíu mày dùng hết lực, phía trên hai người thuộc hạ ra sức kéo, đưa được bệ hạ đến cửa thông gió một cách an toàn.

Hai người lính đi trước anh đã thành công trèo qua được cửa, A đưa bệ hạ cho hai người kéo ra ngoài, còn mình thì đi phía sau.

Khi A lắc mình ra khỏi lỗ thông gió thì cũng là lúc hàng nghìn cỗ máy chết chóc đang tiến đến sát phía dưới.

Từ cự ly xa, chúng nó vô cùng chuẩn xác nã súng, xém một chút nữa đã ghim vào chân anh.

Viên đạn sướt qua đế giày bốt. Trên mặt A không có biểu tình gì, bình tĩnh chĩa súng x- quang xuống đám người máy đó mà khai hỏa.

Dường như trong mắt anh bọn nó chỉ là thứ ngu ngốc cấp thấp, nếu không có an nguy của bệ hạ đặt trên vai thì anh đã quét hết lũ này.

Bọn họ đứng trên nóc cung điện, gió giật mạnh từng cơn làm đau rát cả hai má, anh nhìn từ trên xuống, phía dưới người máy chen chúc từ bốn phương tụ lại xoay quanh cung điện.

Nếu không thể thoát ra thì chắc chắn không thể nào sống sót được, bọn chúng càng ngày càng đông nghẹt, y hệt một đàn kiến, hai con mắt đỏ ngầu phát ra những âm thanh rỉ sét chậm rãi.

Thật giống với ngày tận thế.

Bọn họ bị quay quanh, xung quanh gió kaij giật mạnh hơn, nếu đứng không vững có thể bị gió thổi rơi xuống dưới.

A để hai người lính đỡ lấy bệ hạ, bản thân anh thì ngắm tầm súng, phóng tia lửa ra phá hoại một vùng rộng lớn.

Tất cả những nơi A phá đều là những nơi có vùng đất trống, tòa thành và tượng đài đất mẹ vẫn còn nguyên vẹn không bị sứt mẻ.

Anh cố ý giữ nó lại, không thể nào xuống tay phá hoại nó.

A im lặng nhìn ngắm tượng đài, từ trong tâm vẫn có thể cảm nhận nó có sức mạnh vô biên.

Ánh mặt trời chiếu rọi, biểu tượng nhánh lúa mì được chạm khắc bằng ngọc tím chói mắt, bên nhánh cây có một hình ánh trăng lưỡi liềm, đều dùng ngọc tím, từ thời xa xưa ngọc tím là ngọc lâu đời, biểu tượng vĩnh hằng này cũng lấy nó làm điểm tựa.

Cũng may là chúng nó không phá hủy tượng đài, nếu không anh dù có chết cũng sẽ gϊếŧ chết bọn nó.

Phía dưới đã không còn đường lui, lúc này... thật may mắn, hướng xa xa xuất hiện một chiếc phi thuyền lớn bay về hướng tòa thành.

A nhìn số hiệu bên khoang phi thuyền thì khẽ cười....chính là quân ta.

Phi thuyền nhanh chóng đến nơi liền hạ thấp xuống, mở ra một cánh cửa nhỏ cho mọi người.

Hai người lính tiến vào, phụ giúp cho A đem bệ hạ vào trong.

A trước khi bước vào khoang đã quay đầu lại nhìn Tượng đài, trầm mặc vài giây mới chịu bước đi.

Thực chất bọn người của A không thể chống lại số lượng nhiều của người máy, nhưng do một lợi thế nhờ vào con chip, khi mọi người tiến vào trong trung tâm thì không một cỗ máy nào hay biết, mà đến khi biết thì cũng không có thời gian trở tay nên bọn nó mới bỏ lỡ cơ hội bắt người.

Để bệ hạ cho người phụ trách y tế, A xoay người vào trong, cửa vừa đóng liền có người đến báo cáo.

" thượng tướng, người dân đều đã giải thoát xong, bọn họ đã lên phi thuyền về căn cứ trước".

" tôi biết rồi, chúng ta cũng trở về thôi". A gật đầu.

Nếu đã cứu hết con người, nếu không còn nỗi lo nằm trong tay người máy thì bước sau đã có thể khai hỏa được rồi.

Lúc trước khi bàn kế hoạch, có người có yêu cầu phải hy sinh số người bị giam mà thẳng tay khai hỏa..... nhưng anh nghe xong thì phản bác ngay lập tức.

Hy sinh đồng loại... đây là điều mà anh không cho phép.