Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường

Chương 37: Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Bước vào trong, A không rẽ vào cửa chính mà tìm đến một lối đi nhỏ tại cửa phụ của cung điện.

Anh biết cửa này sẽ dẫn đến đâu và cũng dễ dàng tìm được khu lưu giữ giam giữ người ở hướng Tây hơn là cửa chính.

Cung điện nguy nga tráng lệ bây giờ lại bao phủ đầy ống gỉ sắt và những thứ gϊếŧ người vô tri.... sẽ không ai có thể chấp nhận nổi.

Ba người thoát ra khỏi sự kiểm soát của người máy thì thở phào nhẹ nhõm, nhất là anh chàng đã đánh rơi định vị cũng toát một tầng mồ hôi lạnh.

Ba người không thể nói chuyện, không thể để bọn nó phát hiện ra bất cứ âm thanh nào, bọn nó không nhìn được nhưng có thể thông qua sóng điện ở trong đầu mà cảm nhận âm thanh và vị trí của đối phương.

Bậc thang cao ngất lại có rất nhiều người máy đang đứng bất động, đông nghịt, nó đang đứng canh giữ.

Anh biết nếu bây giờ anh đi đến chạm vào nó thì nó sẽ cử động ngay và sẽ lập tức nã súng... bọn nó sẽ thức tỉnh.

A chắc chắn đã tìm đúng nơi rồi.

Vây kín như thế thì làm sao bước qua đây?, hai người phía sau lo sợ. Không biết phải giải quyết như thế nào, chỉ biết giương mắt nhìn A.

Anh nhìn hai người họ rồi khẽ chau mày nhìn xung quanh tòa cung điện, trên nóc có nhiều thanh chắn ngang. Nếu như thế có thể....

A thân thủ nhảy lên bờ tường, sau đó bật người lên không trung, từ cổ tay cũng đồng thời ném ra một sợi dây thừng nhỏ rắn chắc chắn quấn vào xà ngang của cung điện.

Hai người thuộc hạ phía dưới sùng bái nhìn anh.

Những thanh xà này dùng để treo cờ đế quốc.

Bình thường luôn có người dọn dẹp, nhưng hôm nay..... anh nhìn một tầng bụi dính trên lá cờ thì trầm ngâm.

Đế Quốc bị bụi phủ mờ, đất mẹ bị người máy chiếm giữ, con người tha hương mất nước, những đứa con của mẹ đều phải sống lầm than.

Dây thừng được làm từ chất liệu đặc biệt không sợ đứt, A tiện đà nhảy lên không trung,  bấm chắc vào một cái thanh xà ngang, lơ lửng, sau đó ném hai sợi còn lại cho thuộc hạ phía dưới.

Bọn họ đều là quân nhân, là lính đặc nhiệm. Thân thủ không kém, vừa nhận thấy hai sợi dây liền hiểu ý chột lấy nhảy lên cao, vượt qua tất cả những người máy đang đứng ở dưới, đạp lên đầu chúng mà bước đi.

A lại thả một sợi dây thừng qua hướng bên kia, cứ thế lặp lại nhiều lần. Cả ba người đều đến trước cửa cao nhất cung điện một cách thuận lợi.

Tòa Thành gồm có chín bậc thang, hai tầng đầu có vô số người máy, nhưng qua tầng 3 thì không còn thấy nữa.

Bọn họ cũng trèo xuống đất, cảnh giác đi lên trên.

Có lẽ người máy không biết rằng khả năng con người khi bị áp bức sẽ làm vô hạn, vì thế nó chỉ đề phòng 2 tầng dưới còn tầng trên cùng thì nới lỏng.

Trên cổ tay A nhận được tin nhắn của những người lính được chia ra hành động lúc nãy, bọn họ báo cáo đã giải thoát xong những người dân còn sống sót bị nhốt lại ở cung điện, hiện tại đang chờ thời cơ dẫn bọn họ ra ngoài.

Tắt đi màn hình, lại tiến về phía trước. Anh dẫn người đi đến nơi mà định vị đã tìm ra nơi giam giữ bệ hạ, chấm đỏ dừng ngay trước cửa phòng hội nghị. Cũng là nơi cao nhất của tòa cung điện này.

Nơi này hàng năm anh vẫn tiến vào đây Báo cáo và hình thành và thực hiện các nghi thức trao giải, hiện tại đã bị người máy sang bằng và thiết lập lên một căn phòng mới để giam giữ tù nhân.

Trước của căn phòng được khóa bảo mật không cho phép bất cứ ai chạm tay vào. A dịch người qua một bên, nhìn người lính phía sau Anh im lặng ra lệnh.

Người lính hiểu ý, gật đầu, đi đến tháo ra găng tay, kéo theo một dụng cụ nhỏ màu đen, anh ta thật cẩn thận để ngón tay không bị chạm vào ổ khóa, gắn nó vào.

Sau đó trên cổ tay anh ta xuất hiện một màn hình màu đỏ. Anh ta thành thạo nhập vào đó mấy hàng chữ số dài.

Nó xuất hiện rồi lại mất đi, Sau đó anh ta lại nhập một hàng chữ khác, cứ như thế... đến 6 lần thì màn hình đổi màu thành màu xanh, cũng chứng tỏ cửa phòng đã được mã hóa thành công.

A đẩy cửa bước vào, cảnh giác giơ súng lên, anh đang phong ngừa bất trắc người máy đầu não Tân Tiến ở trong đây,

Ở trong phòng tối om, không có tín hiệu của người mây, ai cũng thả xuống cảnh giác đang ở móc cao độ.

Ba người tiến vào. Ở một góc thật sâu trong căn phòng, ngồi trên ghế chính diện là một người đàn ông đã tiều tụy, ong ta ngất xỉu, hai tay đang bị khóa chặt.

Từng sợi dây thừng lớn quấn quanh người đàn ông ấy, xung quanh cũng có một tầng bảo vệ nghiêm ngặt, không cho ai cứu người này ra.

Nhìn liền biết đây chính là bệ hạ của mình, hai người phía sau A xúc động không thôi đi.....

A thì vẫn thản nhiên quan sát xung quanh.

Tiến lên phá tất cả ràng buộc. Bệ Hạ bị tiêm thuốc vẫn còn đang mê mang, không tỉnh lại. A chỉ còn cách đem người ra bên ngoài.