Xung quanh khu vực của A chỉ toàn là người máy, đến cả đầu bếp cũng không dám đến gần.
Thức ăn ở đây đa số là từ lúa mì, cải xanh, thịt cũng có chỉ là trong hoàn cảnh này rất ít, còn có dịch dinh dưỡng.
Nhưng cái dịch này A không cho cô sử dụng, anh lấy cho cô một phần mỳ thịt xào và một ít canh rau, chỉ đơn giản như thế đối với người đang đói như cô đã là rất thõa mãn, còn anh chỉ gọi một phần dịch dinh dưỡng.
Cô thắc mắc vì sao anh không cho cô uống dịch dinh dưỡng, anh nói cho cô biết:” dịch dinh dưỡng tuy là cung cấp rất nhiều năng lượng nhưng lại rất khó uống, em sẽ không quen”.
Cô oh một cái tỏ vẻ đã hiểu.
Nhìn hai món màu sắc trước mắt đã được người máy dọn lên, cô không kìm được gấp thử miếng bông cải xanh bỏ vào miệng, sau đó... nói không nên lời.
A nhìn ra, anh nhìn cô chăm chú, biết cô ăn không được liền an ủi:” cố ăn một chút, ở tinh cầu rất đề cao chất dinh dưỡng, cũng chỉ chế biến như thế mới giữ được dưỡng chất, nếu nêm thêm nhiều gia vị thì sẽ biến chất không giống như trái dất”.
Trong miệng đều là tẻ nhạt, rất giống như không thêm gia vị điều hương, khó lắm đầu lưỡi mới tiếp xúc được với cảm giac lờ lợ, còn lại sau đó đều là trắng nhẽ.
Khó ăn quá, cô đáng thương nhìn anh, thấy anh đang uống dịch dinh dưỡng bên cạnh thì cũng cố gắng nhai nhai, cô đang tìm động lực ăn uống ở trên người anh, món ăn bình thường đã khó nuốt như thế này rồi, còn dịch dinh dưỡng thì sao... chắc sẽ khó ăn hơn hả?.
Nhai một lúc liền quen, cũng bởi vì đói nên cũng dễ dàng tiếp nhận hương vị, ăn cũng dễ dàng hơn.
Mộc Di cảm thấy sau này rất có khả năng cô sẽ đánh mất thú vui ăn uống mất, cô tự dưng rất nhớ địa cầu có lẩu cay uyên ương.
Anh thấy cô nhìn anh rất lâu, nghĩ cô cũng muốn nếm thử, liền dừng ăn, áp tay vào gáy cô, nghiêng mình hôn xuống.
Bất ngờ bị hôn, A hôn cô trước đám đông như thế, anh không ngại nhưng cô lại ngại, Mộc Di tính đẩy anh ra, nhưng mà....
Lúc nãy cái bông cải xanh kia cô đã ăn xong rồi, bất chợt bị anh đè xuống, trong miệng đang trống trơn liền có thêm một ít chất lỏng nhạt nhẽo, còn có một ít hương vị kỳ lạ khó uống muốn chết.
Cô biết anh cho cô nếm thử cái gì gọi là Dịch Dinh dưỡng, nó chẳng có vị gì cả làm cô không thể nào có được động lực để đẩy nó xuống dạ dày.
A lúc này đã buông cô ra, ngồi một bên xem sắc mặt của cô rất thích thú.
Phía xa xa, đầu bếp trố mắt ra nhìn.
Mộc Di nhăn mặt, cố gắng uống hết xong mới thở phào, đánh nhẹ lên vai anh một cái thật nhẹ, hơi dỗi nói:” khó uống, lần sau đừng cho em uống mấy thứ này nữa”.
Mộc Di bây giờ rất quyết tâm xác định, cái bông cải kia còn ngon hơn cái dịch này gấp 100 lần.
Nó quá kinh khủng, vậy mà anh lại không thay đổi sắc mặt khi uống nó, cô đoán anh rất quen thuộc với thức ăn nơi này, ở trái đất rất ít thấy anh ăn, có lẽ mùi hương nhìu quá nên anh không quen.
“ anh làm sao mà có thể uống nó được hay vậy?”. Cô hỏi.
“ quen rồi, từ lúc nhập ngũ đã sử dụng, với lại....nó có hương vị thịt”.
Vị thịt?, thật hay giả, cô chỉ thấy nó có một mùi hỗn tạp mà thôi, và còn có cả chuyện nhập ngũ, cô thuận theo mà hỏi anh.
A đăm chiêu một lúc:” bố tôi là thượng tướng D, ông cũng là thú nhân, mẹ tôi là phụ nữ loài người, sau khi họ sinh ra tôi, bốn năm sau thì khu vực có khủng bố càng quét, bà bị khủng bố sát hại, từ đó chỉ còn lại hai cha con, vì mãi luôn trách bản thân mình không chăm sóc dược cho vợ, ông ấy đã thề phải dọn sạch phần tử này, vì thế một năm sau ông liền xin chỉ thị đóng quân đến khu vực có nhiều khủng bố ấy”.
Anh lại nói tiếp:” 5 năm, ông ấy chiến đấu rất nhiều, tôi cũng từ chiến trường hỗn loạn ấy mà lớn lên, trong một lần dẹp loạn, ông ấy cài bom mang theo đám phần tử ấy bỏ mình, tôi được đưa trở về lại thủ đô”.
Cũng kể từ đó A gia nhập quân đội.
Anh nói rất thản nhiên, nhưng mà cô nghe xong lại không kìm được chua sót, một đứa trẻ vào quân đội rất sớm, lại mất hết người thân, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất đau khổ rồi...
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, giờ phút này không quan tâm gì cả, khẽ trấn an:” đừng buồn, em sẽ ở bên cạnh anh”.
“ ừ, cũng đã lâu rồi, không sao”.
Anh cầm bàn tay cô vừa mới đánh anh hôn một cái, sau đó khẽ cười, lại ngồi một bên chăm chú xem cô ăn, anh đang cảm thấy rất thú vị, theo dõi cô y hệt một đứa trẻ tò mò xem người lớn đang làm cái gì.
Thấy anh không chú ý gì nhiều, cô cũng an tâm.
“ ăn tiếp đi”. Anh nhắc nhở cô.
Mộc Di làm sao có thể ăn trong khi mình bị nhìn như thế, sẵn tay đút cho anh một bông cải, sau đó cô thấy A xụ mặt làm cô cười ha ha.