Cô hơi khẩn trương, ngẩng đầu nhìn anh, A bên này chô cô một ánh mắt an tâm và tìm tòi, giống như gặp được thứ mới lạ, sau đó là thõa mãn.
Mộc Di rất ngạc nhiên, chỉ từ một ánh mắt trầm tĩnh của anh mà cô có thể nhìn ra rõ ràng như thế, cô cũng tính khâm phục bản thân mình.
“ cảm ơn”.
A cất giọng lạnh lùng nói, đi đến kéo cô đi, dân chúng xung quanh chỉ lo hô hoán, hoàn toàn không nhìn ra không khí ái muội giữa hai người, cô đột nhiên muốn hỏi anh một câu, và cũng ngay lập tức hỏi anh:” thân phận của hai chúng ta... có sao không?”.
Cô đang sợ, không phải là ai không xứng với ai, chỉ là cô sợ bọn họ sẽ chia cắt cô và anh, người mang danh nghĩa là cha cô vẫn còn sống, cô sợ....
Ánh mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú:”có....”. Trái tim cô đập chậm đi một nhịp.
Anh khẽ mỉm cười, cất ra giọng nói trầm thấp:“ bọn họ sẽ trầm trồ ngạc nhiên”.
“.....”.
Chứng kiến thần sắc bình tĩnh của anh, cô liền hiểu ra... a đang đùa.
Như vậy thì sẽ không có chuyện gì cả, đúng chứ?.
“ thế hệ trước, công chúa và sĩ quan kết hôn với nhau rất nhiều, điện hạ cũng là một trong những người đó, sẽ không có gì cả”,. Anh thong thả giải thích.
“ ah... điện hạ chính xác là như thế?”. Nếu như thế thì thật tốt.
“ ừ.... lúc trước em toàn gọi ông ấy là cha, không trách em, chúng ta đã lưu lạc hơn 20 năm rồi”. A nói, dáng vẻ trầm hơn lúc nãy.
Cô nhìn mũi giầy, thả nhẹ bước chân, chắc có lẽ trong lòng anh đang rất khó chịu.
“ anh....”. cô muốn nói với anh, hy vọng anh đừng suy nghĩ nhiều.
A dường như hiểu ý cô, cười cười:” thật ra như thế cũng tốt, nếu không xuyên thời không thì tôi cũng sẽ không gắn chung với em”.
“ đúng vậy” cô thừa nhận.
“ nếu biết trước em làm tôi phát nghiện, muốn dừng mà không được thì ngay từ lầu đầu tiên đã trói em lại một chỗ với tôi”. Anh cười, lời nói tuy ái muội nhưng từ miệng anh phát ra lại thể hiện sự chân thành hiếm có, anh rất bình tĩnh, không có ý ngả ngớn nào, đối với chuyện này anh vô cùng nghiêm túc.
“ nhưng dù sao bây giờ em vẫn ở đây” anh ôm vai cô:” Mộc Di, hứa với tôi, chờ tôi tự tay chấm dứt cuộc chiến này, được không?”.
“ em hứa, em hứa với anh, dù anh không nói em vẫn sẽ hứa” sống mũi cô cay cay, A, anh đừng thâm tình như thế được không?.
Anh cho em nhiều như thế, em lại càng không biết lấy gì trao lại cho anh cả.....
Cô ôm lấy anh, nói ra lời thề vĩnh cửu của mình, cô rất nghiêm túc, với cô cũng vậy mà với một sĩ quan như anh cũng như thế.
Mộc Di ngước nhìn anh:” anh cũng phải hứa với em một việc, được không?”.
Anh lẳng lặng nhìn cô, khóe mắt hơi cong cong:” được”.
Mộc Di ôm hai má anh, cô nhón chân, sống mũi hai người thân mật cọ vào nhau:” sau này có chuyện gì cũng phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, xin anh dùng tính mạng của mình để thề, anh sẽ luôn an toàn, hứa với em được không?”.
A khựng lại, không biết phải nói gì, anh lại cười, nụ cười này có chút không nắm bắt được, mãi một lúc lâu sau, anh mới nói:”..... được, tôi dùng cả tính mạng này để hứa với em”.
Nếu A đã thề thì còn có gì là không thể chứ, Mộc Di rất tin tưởng anh.
Cô hiểu rõ chiến tranh tàn phá như thế nào, cũng không thể hảo huyền mà muốn bình an bước ra từ chiến trường đẫm máu này, chỉ là cô đang bất an, cô muốn anh thề, đó là sự tín nhiệm mà cũng vừa là liều thuốc an ủi tốt nhất cho cô lúc này.
Có được đáp án mình muốn, tâm tư an tĩnh lại, Mộc Di không nói dến vấn đề nhạy cảm này nữa, liền chuyển đề tài tiếp tục tán gẫu:” lúc nãy trước mặt mọi người...em...”.
“ rất quyến rũ”. Anh nói một câu không đầu không đuôi.
“ hả?” cô hỏi lại.
Mà anh cũng rất kiên nhẫn lặp lại đáp án một lần nữa:” lúc nãy em phát biểu.... rất quyến rũ”.
Mộc Di nín thin, lại bị xấu hổ chán chết này đày đọa không nói nên lời, cô chỉ muốn nói là lúc phát biểu cô rất run, có lẽ không thể nào quen được mà thôi.... nhung anh lại nói....
Cô biết anh không nói dối, người đàn ông này rất chính trực.
Cô hướng anh cười, vừa vặn cũng đi đến phòng ăn, cả hai không nói đến nó nữa.
Lúc này đã qua giờ sĩ quan ăn cơm, quán cơm rất thưa thớt, tuy nhiên nhà ăn này không luôn còn lại rất nhiều cơm, bởi vì có rất nhiều nhà nghiên cứu học mỗi ngày đều ăn cơm muộn, nhà ăn đơn sơ nhưng vô cùng sạch sẽ, thức ăn cũng rất tốt, có lẽ ngân khố không bị hao hụt.
Nhà ăn vừa thấy hai người bọn cô, thì điệu bộ y chang như người dân ngoài kia.
Mộc Di đóng vai hình tượng nữ thần cũng không dễ dàng gì...
A nhíu này, quét mắt nhìn xung quanh, đến khi thấy bốn bề chỉ có 2 người ngồi tít xa xa không chú ý tới bọn họ, lúc này anh mới hài lòng.
Đầu bếp cũng biết ý Thượng tướng người thú này, vì thế vạch luôn cho anh một khu ăn uống riêng biệt, người ngoài không được phép đến gần.
Lúc này cô mới thắc mắc đến chuyện này.