Mộc Di bị đói tỉnh lại, ngủ quá lâu, đến mức khi cô biết mình ngủ lâu như thế cũng bị ngượng chết.
A đâu?, anh hiện tại không có trong phòng.
Hai tay dụi mắt một lúc mới nhìn xem xung quanh, nơi này không lớn nhưng lại vô cùng ngăn nắp, phía trước còn có một chồng sách và một đôi găng tay trắng muốt.
Nơi này chắc có lẽ là nơi liên quan đến A.
Mắt cô khẽ nheo, nhìn đôi găng tay, một niềm khoa khát mãnh liệt đột nhiên dâng trào.
Cô vén chăn, gượng dậy từ uể oải đi đến nâng lên đôi găng tay.
Tổng thể mà nói thì rất to, mặt vải vô cùng mịn màng, cô nghĩ cái này là của anh đi?.
Tự dưng muốn nhìn xem dáng vẻ của A khi mang nó sẽ như thế nào quá~
Cô thả nó xuống bàn, lúc này mới đi ra mở cửa.
Cánh cửa sắt bật ra, phía trước làm cô hết hồn.
Trước mặt là một con robot rất lớn đang nghiêm trang đứng đó, xung quanh không có một người nào, chỉ thấy cả một binh đoàn người máy di chuyển xung quanh.
Bởi vì là khu vực của Thượng Tướng, không một sinh vật sống nào dám bén mảng tới lui, mọi thứ đều vô cùng trống trải.
Cô hốt hoảng, nếu không phải biết A từ trên phi thuyền ôm mình xuống, thì cô sẽ cảm thấy bản thân giống như đang trong hang ổ của bọn người máy trí tuệ kia vậy.
Tuy bọn họ chỉ là quân khu nhỏ bị mất đế quốc nhưng nhìn ngang bọn họ đều có một nền khoa học rất hiện đại, khác xa với trái đất, vượt qua cả trí tuệ loài người.
Thật đáng làm người khác ngạc nhiên.
Con robot trước mắt này thấy được cô, theo mệnh lệnh của nó, liền phát ra âm thanh chấp hành mệnh lệnh đi đến chờ cô sai khiến.
Bản thân cũng không rõ phải điều khiển nó như thế nào, vả lại cũng không có gì nhờ vả chuyện cá nhân, cô chỉ là đang đói bụng, có thể nhờ nó đi tìm thức ăn được không?.
Tuy là sai khiến robot, nhưng khổ nỗi Mộc Di không có thói quen ra lệnh cho người khác, cảm thấy như thế rất vô lý, mang theo tư tưởng muốn có ăn thì phải lao động này, rất khó để sử dụng robot.
Trong khi cô còn đang phân vân, mắt to trừng mắt nhỏ với robot thì từ xa thấy được bóng dáng của A đang tiến lại gần.
Cô vội vã đứng lên, hiện tại giống như đang nhập vai làm "quân tẩu" chờ anh trở về vậy.
Anh trước đó đã thấy được, khi đến gần liền ôm chặt lấy cô, cả người liền được bao lấy, cô của thể cảm nhận rõ ràng được mùi hương vận động trên người anh, A rất đăm chiêu, và rồi đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng dã.
Cô bị choáng, thích ứng không kịp với vẻ nhiệt tình này, hai tay quơ loạn xạ làm rối hết một đầu tóc trắng vốn thấm đầy mồ hôi của anh.
Anh buông ra, khe khẽ liếʍ môi rất giống động tác gợϊ ȶìиᏂ nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút.
A đang mặc áo cọc tay, hai cơ bắp tay to lớn lộ ra không khí dán sát hết vào trên người cô.
Bình thường anh hay mặc áo sơ mi, dáng vẻ chỉ thấy hơi gầy gò, bây giờ thì khác xa rất nhiều.
Trên trán anh rịn ra mồ hôi nhưng hô hấp lại rất vững vàng từ tốn.
" còn đau không?".
Cô cắn môi, khó xử gật đầu.
Động tác này lọt vào mắt A khiến anh nhíu mày, anh đưa tay niết nhẹ viền môi của cô, vẻ mặt rất thâm tình.
A tuyên bố:"đừng cắn nó, em không có quyền cắn Nó, nó là của riêng tôi".
Mộc Di bị giáng xuống một đoàng sấm sét vô hình đứng người, nhìn A đang nói ra một loạt câu mà chỉ có tổng tài trong tiểu thuyết ở trái đất mới nói ra, quả thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá trớn.
Còn nhớ vì sao lần đầu tiên của hai người A đã nói " sau này em sẽ hối hận " không?, không phải sợ cô vì lần đầu tiên mà hối hận, cái giải thích rõ ràng hơn cho câu nói đó là bởi vì một khi dính đến người thú thì ngay cả cơ thể của bản thân, mình cũng không có quyền hạn làm nó bị tổn thương.... như bây giờ đây...
Nhưng mà thời điểm này cô vẫn chưa hiểu hết về người thú nên không biết rõ mà thôi.
" xin lỗi, lần đầu tiên của em đã làm quá trớn, lần sau sẽ không như vậy".
A không biết ngượng mà đi bàn chuyện tư mật, làm cô rất khó xử, xấu hổ mà gật đầu.
Anh lại rất chân thành nói:" lần sau sẽ thích hơn".
Cô lại gật đầu cho qua chuyện, đừng nói nữa, cầu xin anh chuyển đề tài.
" vẫn cảm thấy làm không tốt".
Cô gật đầu.
Nhãn tròng của A trở nên thâm thúy, anh hít mắt:" lần sau tôi sẽ làm bằng hình thú".
Cô gật đầu.
Lúc này anh hài lòng cười một nụ cười "chết chóc".
" được ".
Cô xém lại gật đầu, nhìn lại mới biết mình bị hớ, cô không nghe lầm chứ?, khi nãy anh vừa nói gì?..... người thú? Muốn làm?.
Mộc Di xin thề, cô không muốn mặn mà như thế tí nào.
Cô cười gượng:" ... hay là thôi đi.... không cần....".
" Mộc Di" anh đánh gãy lời cô, lời nói bỗng nghiêm túc hẳn lên, nhìn thẳng vào cô, ngữ điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất muốn khẳng định:" đối với người thú, hành động này chính là bày tỏ tình cảm".
Anh chỉ nói như thế, chỉ nói như vậy nhưng cô lại hiểu được..... anh muốn làm với cô, chứng tỏ anh đang muốn bày tỏ tình cảm với cô sao?.