A vẻ mặt lạnh tanh nhìn Tư Tháp:" ừ, hôm nay cậu giúp tôi đến nơi nghiên cứu tìm một người máy giúp việc đi".
" tuân lệnh".
Tư Tháp lúc này đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng A nhìn:" Thượng Tướng, công chúa....".
" cô ấy đang ngủ, đừng quấy rầy, ngày mai mọi người có thể gặp".
Vừa dứt lời, mọi người đều hô to tỏ vẻ hân hoan, toàn bộ người dân đều tôn thờ hoàng gia, hiện tại công chúa sẽ là một tượng đài tinh thần vững chắc cho mọi người.
A ly khai nơi họp mặt, anh lại rẽ lối đến quân khu chế tác phi thuyền và khu luyện tập của lính đặc chủng.
Địa điểm nơi này không hợp với khí thế và bộ quần áo đang mặt trên người của anh, anh quá nghiêm trang, còn khung cảnh tươi mát này lại quá mức hoang dã.
Xưởng chế tác phi thuyền, công nhân đang tích cực làm việc, có vài ông lão đang ngắm nghía rồi viết chép vào trong sách, bọn họ thấy anh đến thì vui mừng lắm, mấy người già nua nhanh chóng đi đến gặp anh.
" Thượng Tướng, chào mừng ngài trở về, lúc trước ngài đã đi đâu?".
" tôi bị lạc vào thời không". Vẫn giọng điệu đó, A nhìn thẳng vào ba người trước mặt.
"... thời không?...".
Ba người nghe xong đều trợn tròn mắt, phải nói rất ít người bị lạc vào đó, vài trăm năm trước cũng có, nhưng mà người đó không thể trở về.
Đây chính là nhận thức và phát hiện mới của khoa học, bọn họ có thể biết thời không sẽ đưa con người đến đâu và trong đó có gì, nghĩ đến đây, hai mắt bọn họ sáng rực lên.
Nhưng mà ngại khí thế và cấp bậc của A, bọn họ vẫn không dám manh động.
A hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì, anh thả một chút áp lực, áp chế mấy người đó:" đừng đánh chủ ý lên người tôi".
" được được, không dám không dám".
Ba người bọn họ liền khúm núm, nhìn giọng điệu của anh, chắc chắn sẽ không nói ra bất cứ thông tin nào.
Tuy rất tiếc nhưng mà bọn họ chỉ biết đành khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Có một người hiểu ý định anh đến, cầm lấy một bộ phận như chiếc hộp nhỏ trên tay, vội mở miệng:" Thượng Tướng, đây là bộ phận chống từ trường vừa mới phát minh ra, hiện tại đang lắp đặt vào phi thuyền để chống lại điều khiển từ sóng não âm của người máy".
Anh nhìn cái hộp, sau đó suy tư, đồng ý, nhìn theo bọn họ đem chiếc hộp lắp vào khoang điều khiển máy chủ.
" đây là phần pháo đại X quang, nó có thể phóng ra một lần 4 dòng tia đạn, có sức công phá rất lớn".
Một người lại chỉ một mô hình bằng sắt lớn phía trên, giới thiệu cho anh.
" rất tốt". Anh xem không có vấn đề, để cho việc lắp ráp bắt đầu tiến hành.
A lại chuyển qua khu huấn nghiệp, lúc này mặt trời đang lên cao, có một phần người thú hóa hình bên kia, phía trái là sĩ quan con người, trên giữa đài đang có đối kháng giữa thứ nhân.
Một bên là sói đen, bên còn lại là sư tử, đối kháng một chút, cuối cùng vẫn là Sói thắng.
Anh nhìn lên đài, suy tư, lúc này người phụ trách đi đến, hướng anh chào một cái.
Anh nhàn nhạt chỉ tay lên sư tử:" sức lực rất mạnh nhưng kỹ năng thì có vấn đề, nếu đánh đối kháng thì nên đề cao Bên đối diện hơn" anh chỉ tay qua bên sói.
Người phụ trách cũng gật đầu.
Lại chuyển đến khu luyện bắn vũ khí hạng nặng, bởi vì hiện tại đang trốn, tài nguyên luyện tập cũng không có nhiều, bọn họ đều chỉ thực hành trên máy vi tính định vị không thể phát ra âm thanh lớn.
Anh mím chặt môi, nhiên sơ qua một lược rồi âm thầm rời đi.
Sẽ không xa, bọn họ sẽ có thể trở lại đế quốc.
Khi anh trở về ụ quân sự thì Tư Tháp cũng đem theo người máy đến, hiệu suất làm việc rất cao.
Anh ta để người máy bán nam bất nữ này ở lại rồi nhanh chóng chạy đi mất.
Ở tinh cầu có quy định, phàm là nơi riêng tư của người thú, nếu không muốn xung đột thì không nên đến gần.... bởi vì quyền lãnh thổ của họ rất cao.
A hài lòng nhìn người máy đang đứng trước mặt chờ lệnh phục vụ, xong rồi mở cửa bước vào.
Mộc Di vẫn còn ngủ, hai tay đã không an phận ôm lấy gối đầu mềm mại giữa ngực, chăn bị vén lên.
Anh để mũ xuống, đi đến, cũng không có ý định cởi găng tay, dùng ngón trỏ vuốt ve má cô.
Mỗi lần muốn bày tỏ tình cảm với cô, anh lại muốn làm một trận.
Nhưng mà đáng tiếc..... cô hiện tại rất mệt mỏi.
" tôi hứa sẽ cho em lại một ngôi nhà tinh cầu yêu thương, cho tôi một chút thời gian".
Một ngày không xa, tinh cầu lại sẽ rực rỡ như lúc trước, sẽ có những cánh đồng hoa tím trải dài, sẽ có cô thỏa sức nâng váy chạy nhảy chứ không phải như hiện tại, khắp nơi đều là khoan hút dầu.
A xoa một hồi cũng thõa mãn, hai mắt như dịu lại, lúc này mới hài lòng tháo ra găng tay, thay đổi quân phục, đi đến nơi thao luyện binh.
Để lại người máy canh giữ phòng cho cô.
Lâu lắm không luyện tập, sự nhiệt huyết bị tích đầy, quân nhân cần sức mạnh, càng mạnh thì càng có thể thống trị và còn có thể làm chỉ huy.
Anh không ngoại lệ.