Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 16: Đưa Em Về Nhà

Sau vài giây, Lâm Sơ Huỳnh mới xác định được mình không nghe nhầm.

Chuyện cô và Lục Nghiêu có quan hệ tốt toàn Thịnh thành ai cũng biết, là chú hai Lục Nghiêu, Lục Yến Lâm càng rõ hơn người khác.

Đột nhiên ghen lên, vẫn khiến cô có hơi giật mình.

Lâm Sơ Huỳnh cân nhắc, lão đàn ông này đang hùa theo cô cho vui miệng hay đang nói thật vậy.

Chờ sau khi cô phản ứng lại, Lục Yến Lâm đã dời đề tài đi “Hôm nay thảo luận với nhà thiết kế thế nào?”

Lâm Sơ Huỳnh nói “Khá ổn, nhà thiết kế cũng làm theo ý tôi.”

Ít hôm nay ở phòng làm việc, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của nhà thiết kế làm cô cảm thấy không tồi, đến nỗi chuyện của vị “bà chủ” kia đã bị cô ném vào góc xó xỉnh nào rồi.

Lục Yến Lâm nói theo “Vậy là được rồi.”

Lâm Sơ Huỳnh hỏi “Chú còn ở công ty hả?”

Lục Yên Lâm nói “Ừm, gần đây có một hạng mục cần khảo sát.”

Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ một chút, hành động gần nhất của tập đoàn Hoa Thịnh đều được người ngoài giới chú ý, anh nói chắc là hạng mục mà khách sạn Bách Tề hợp tác với Trình gia.

Mấy năm nay sự phát triển của Trình gia ở Thịnh thành cũng khá nổi bật, nhất là vừa lấy được một mảnh đất, không chừng sẽ lập tức khai phá.

Hiện tại Trình gia do con trai lớn Trình Minh Thành làm chủ, lúc trước khi cô vừa đi du học, Trình Minh Thành mới vừa về nước tiếp nhận chức vụ và tài sản của Trình gia.

Lâm Sơ Huỳnh tò mò hỏi “Chú cảm thấy Trình Minh Thành thế nào?”

Lâm gia không mấy thân thiết với Trình gia, có thể nói chỉ duy trì ở mức gặp nhau ở yến hội thì gật đầu chào một cái rồi thôi, số lần cô và Trình Minh Thành nói chuyện cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Em gọi điện chỉ để hỏi về người khác?” Lục Yến Lâm trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên không phải rồi.” Lâm Sơ Huỳnh nằm trên giường, uyển chuyển nở nụ cười “Tôi tới an ủi chú một chút không được sao?”

“Không hề có thành ý.” Lục Yến Lâm đánh giá.

“...” Lâm Sơ Huỳnh lập tức từ trên giường ngồi dậy, “An ủi kết thúc, cúp, làm việc tốt nha, ông chủ lớn.”

Thật là không hiểu phong tình gì hết.

Nghe âm thanh vội vàng truyền ra, Lục Yến Lâm nửa ngày mới buông điện thoại xuống.

Trợ lý Trần cầm văn kiện tiến vào, đúng lúc nhìn thấy động tác của ông chủ nhà mình, tự đưa ra suy đoán trong đầu.

Nhưng vừa đến gần, thấy sắc mặt Lục Yến Lâm hình như không tốt lắm, trực tiếp đánh bay suy đoán lúc nãy.

Chẳng lẽ là cãi nhau?

Trợ lý Trần nhịn không được mà nghĩ trong lòng, tình nhân cãi nhau là chuyện bình thường, huống chi là vợ chồng, mâu thuẫn nhỏ trong tình yêu thôi mà.

^.- ^.- ^.- ^.- ^.- ^.- ^.-

Thời gian Lâm Sơ Huỳnh ở Paris không ngắn.

Hôm sau lúc rời giường, Kiều Quả liền đưa điện thoại tới “Đây là chủ đề nóng nhất trong nước hôm qua, về Giang Tuyết Danh.”

“Cô ta lại làm ra chuyện xấu gì nữa à?” Lâm Sơ Huỳnh nhìn vào, thì ra là một chủ đề trên diễn đàn.

Chủ đề rất dễ thấy.

[ Từ sau lần trước, gần đây JXM không có chút tin tức gì……. Là bị phong sát, hay là ngủm luôn rồi? ]

“Này mà cũng viết tắt?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

“Giới fan đều thích viết tắt, hình như chỉ nổi tiếng mới có đãi ngộ này, còn mấy minh tinh nhỏ cơ bản là không có tên họ gì.” Kiều Quả ăn ngay nói thật.

Lâm Sơ Huỳnh gật gật đầu, lướt xuống xem tiếp.

Chủ bài đăng lấy chuyện lần trước Giang Tuyết Danh bị nhà chế tác lớn đổi ra phân tích một hồi, lại thêm gần đây không đăng Weibo gì, phòng làm việc cũng im lìm, càng không nghe tới có tài nguyên mới nào.

[ Mỗi ngày giới giải trí đều có người chìm xuống, Giang Tuyết Danh là tiểu hoa bị chìm khiến tui không hiểu nhất. ]

[ Vận khí của cô ấy sau khi hủy hợp đồng chẳng ra gì. ]

[ Tuy nhân phẩm không ra gì, nhưng fans nhiều vậy, sao tự nhiên lại không tìm được người? ]

[ Còn nhớ tin tức tranh cãi ngày đó không? Không lẽ là do Giải Trí Thiên Nghệ ra tay sau lưng? ]

[ Giải Trí Thiên Nghệ đúng là có bản lĩnh này thật…. ]

[ Nói đúng ra Giang Tuyết Danh là người vi phạm hợp đồng trước mà, công ty người ta làm vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng vẫn hơi tiếc một chút, cứ như vậy mà chìm luôn. ]

Phía dưới bắt đầu bàn tán tới Giải Trí Thiên Nghệ.

Chuyện công ty đổi lão bản mới chỉ một số người biết, ngay cả mặt cũng chưa từng lộ ra, cơ bản họ không thể thảo luận ra hoa ra trái gì.

Một ít fans của Giang Tuyết Danh vẫn còn siêng năng mắng chửi dưới official weibo,tài khoản này bị xóa thì mua tài khoản mới, không biết lấy đâu ra nhiều tinh lực tới vậy.

Toàn là dân ăn hàng ở không.

Lâm Sơ Huỳnh câu môi “Chuyện này không liên quan tới chúng ta.”

Kiều Quả cười nói “Đương nhiên rồi.”

Tuy người đang ở nước ngoài, nhưng văn kiện trong công ty vẫn sẽ gửi qua đây, dù sao thì làm một lão bản, trăm công nghìn việc cũng phải.

Lâm Sơ Huỳnh mở văn kiện ra.

Đây là tư liệu về thực tập sinh được đưa tới hôm nay, một nhóm tiểu mỹ nữ và tiểu soái ca, đều đã hơn mười tuổi, có mấy người còn đang học cao trung.

Thời nay có rất nhiều người ôm mộng tiến vào giới giải trí phồn hoa tấp nập, nhưng làm gì có con đường nào bằng phẳng, tâm ôm giấc mộng nhưng cuối cùng thực hiện được lại chẳng có mấy ai.

“Hiện giờ công ty chúng ta có bao nhiêu người mẫu?”

“Công ty không quá coi trọng mảng này nên rất ít.” Kiều Quả nhớ lại một chút “Cộng thêm tháng trước mới ký hợp đồng cũng chỉ có tám người.”

“Vậy không được.” Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh gõ gõ mặt bàn, nhẹ nhàng híp mắt ngẫm nghĩ “Tìm thêm mấy người đi.”

Giới thời trang cũng phải phát triển thêm mới được, mấy người hiện tại chưa có danh tiếng gì, thời hạn hợp đồng cũng không lâu.

Kiều Quả nói “Vâng, tôi sẽ thông báo xuống dưới để ý kĩ hơn.”

Lâm Sơ Huỳnh chống mặt “Làm thế thì tới khi nào mới có, trực tiếp điều tra những người mẫu có tên trong giới một lượt, nhân phẩm tốt liền ký.”

Kiều Quả có tâm nhắc nhở “Rất nhiều người mẫu đã có công ty.”

“Vậy thì đào qua đây.” Lâm Sơ Huỳnh nhướng mắt nhìn cô ấy “Giải Trí Thiên Nghệ của chúng ta không tốt à? Không đủ xuất sắc hả? Hay là lão bản tôi không đủ khoan dung?”

“Vô cùng đủ!”

Kiều Quả cảm thấy lão bản nhà mình thật sự quá đủ tự tin.

Tuần lễ thời trang gần đây bên này vừa mới kết thúc, Lâm Sơ Huỳnh qua đây cũng vì cái này, thuận tiện bàn bạc chuyện thiết kế áo cưới luôn.

Hôm nay có show nhỏ của một nhà thiết kế gửi thư mời, cô với nhà thiết kế này cũng xem như có quen biết, người đó rất tài hoa, cho nên nhất định phải đi.

Lâm Sơ Huỳnh thay đổi một bộ lễ phục cúp ngực, mang kính râm liền xuất phát.

Nhà thiết kế vẫn sắp xếp chỗ ngồi đầu tiên như cũ “Hôm nay tôi có an bài mấy người mẫu người Hoa, Lin cô nhất định rất thích.”

Lâm Sơ Huỳnh cười cười “Thật sao? Vậy tôi phải thưởng thức cho kỹ rồi.”

Nhà thiết kế cũng cười theo.

Bắt đầu lúc tuần lễ thời trang kết thúc chính là để mời mọi người, những ai còn chưa rời đi, nên lần này có không ít người.

Hiện giờ ngữ quyền của tiếng Trung Quốc hùng mạnh, người mẫu Trung trong giới thời trang cũng ngày càng nhiều, nhưng trong số đó chỉ có mấy người xuất sắc cũng là không thể tránh được.

Giống như người mẫu da đen, họ có ưu thế trời sinh là dáng người, cơ bản đều là chân dài thẳng đuột, tỉ lệ đẹp, tay dài quá háng, càng nhiều sẽ vượt qua.

Nhưng người mẫu Châu Á có thể đạt tới tiêu chuẩn này đã là số ít, trong số ít đó nếu muốn xuất sắc, lại càng hiếm hơn.

Số liệu bày ra ở đó, hiện thực cũng quá tàn khốc.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn liên tiếp mấy người đều không thấy hài lòng.

Nhà thiết kế thấy biểu cảm của cô, vội vàng nói “Lin, người tiếp theo rất tốt.”

Nghe anh ta khẳng định như vậy, Lâm Sơ Huỳnh ngồi dậy, tầm mắt rất nhanh đã bị nữ người mẫu mới vừa lên đài hấp dẫn.

Đây là một loại vẻ đẹp rất sắc sảo, tính xâm lược cực kì mãnh liệt, người đẹp lạnh lùng xứng với trang dung khoa trương đánh vào lòng người.

Đôi mắt Lâm Sơ Huỳnh lập tức sáng lên.

Đây mới chính là phong cách cô muốn, đặc biệt là nét kiêu căng quật cường trong ánh mắt, quả thực rất hợp với khẩu vị của cô.

“Người mẫu này tên gì?”

Nhà thiết kế suy nghĩ một chút, phát hiện tiếng Trung rất khó nói, chỉ có thể trực tiếp đưa danh sách cho cô xem, trên đó viết ba chữ “Thẩm Minh Tước”.

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

Một buổi biểu diễn không tốn bao nhiêu thời gian, thời điểm rời đi nhà thiết kế còn mười phần lấy lòng, tặng trang phục bản thân định chế cho cô.

Sau khi lên xe, Lâm Sơ Huỳnh nhịn không được nói “Đi tìm tư liệu của Thẩm Minh Tước đi, xem là công ty nào, có thể đào về hay không.”

Là một danh viện bắt đầu xem thời trang từ lúc mới vài tuổi, không nói cái khác, chỉ nói về thời thượng, cô dám nói toàn bộ Thịnh thành không ai có khứu giác mạnh bằng cô.

Khứu giác nhạy bén cho cô biết loại người mẫu nào có thể ra mắt.

Kiều Quả vừa nghe, vài phút sau đã tra được mấy trang tư liệu, bổ sung nói “Lão bản, show thời trang lần trước cô xem Trần Thanh Vân là người thay thế Thẩm Minh Tước, quan trọng nhất là, Thẩm Minh Tước vừa hủy hợp đồng với Giải Trí Sơ Tâm.”

“Hủy hợp đồng? Vậy thì càng tốt.”

“Lúc trước cô ấy hẹn hò với Trình đại thiếu gia, mới chia tay gần đây, nghe nói chuyện rất ồn ào, trên mạng đều biết chuyện này.” Kiều Quả hạ giọng.

Lấy cao dẫm thấp là chuyện thường tình của giới giải trí.

Hơn nữa vừa nhắc với Lục Yến Lâm về Trình Minh Thành, không ngờ nhanh như vậy đã gặp người có quan hệ với anh ta.

Kiều Quả ho khan một tiếng, không biết có nên nói hay không.

Lâm Sơ Huỳnh liếc nhìn cô ấy một cái “Có chuyện thì nói thẳng ra.”

Kiều Quả nói “Theo tôi được biết, lời đồn đều nói Thẩm tiểu thư này là thế thân, trong lòng Trình thiếu có một ánh trăng sáng.”

Lâm Sơ Huỳnh híp híp mắt, phóng to ảnh chụp Thẩm Minh Tước.

Trong trí nhớ cô xuất hiện một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, hình như lúc trước ở nước ngoài có gặp qua người đó rồi.

Khi đó tính tình Lâm Sơ Huỳnh kiêu ngạo, trong giới du học không ai dám đắc tội, người hơi nổi danh một chút, cô cũng đã gặp qua.

Thế thân ư…..

Lâm Sơ Huỳnh bỗng nhiên cười một chút, ngữ khí trào phúng “Cha mẹ cho khuôn mặt, vậy mà lại đi làm thế thân cho người khác.”

Cô ghét nhất chính là loại tình tiết thế thân đội lốt thâm tình này.

Phỏng chừng Thẩm Minh Tước cũng chịu không nổi, nếu không sao có thể gây ồn ào lớn tới vậy, xé rách mặt, gần đây ai trong Thịnh thành cũng biết chuyện này.

Trên tư liệu thời gian trước biểu hiện khi biểu diễn của Thẩm Minh Tước rất thuận lợi, gần đây bắt đầu xui xẻo, không có cơ hội biểu diễn trong nước nên mới ra nước ngoài.

“Lão bản, tôi cũng không chắc chắn lắm, hình như gần đây tài nguyên của Thẩm tiểu thư đều bị chặn đứt hết, không biết có bút tích của Trình gia hay không.”

“Bất quá hiển nhiên gần đây Thẩm tiểu thư tương đối phiền toái.”

Lâm Sơ Huỳnh cứng nhắc một chút “Đào cô ấy qua đây đi, nếu bọn họ không đủ bản lĩnh vậy thì Giải Trí Thiên Nghệ của tôi sẽ nâng lên.”

Đây là một mầm non tốt.

Đúng lúc video phát tới tin tức điều làm Thẩm Minh Tước nổi danh, Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, ý vị thâm trường…..

“Thế thân thì sao, ai là thế thân của ai còn chưa chắc đâu.”

-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-

Sau khi trở về từ Paris, Lâm Sơ Huỳnh nghỉ ngơi một ngày.

Hôm sau lúc đến công ty, bên dưới liền đưa lên một đống sơ yếu lý lịch của người mẫu, tất cả đều nghe nói Giải Trí Thiên Nghệ muốn tiến quân vào giới thời trang nên tự tiến cử lên.

Không xem thì không biết, người mẫu trong nước rất nhiều.

Chuyện này vốn do bên dưới trực tiếp quyết định, nhưng từ khi Lâm Sơ Huỳnh nhậm chức lão bản mới tới nay, rất nhiều chuyện đều tự mình làm hết nên bộ phận nhân sự tuyển chọn sàng lọc qua hai đợt mới đưa lên.

Chọn, lựa, nhặt, cô mới xác định nên thêm ai.

Kiều Quả đẩy cửa văn phòng ra “Lão bản, tôi đã liên lạc với Thẩm tiểu thư rồi, ngày mai cô ấy sẽ tới công ty chúng ta tiến hành bàn bạc.”

Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt “Tốt.”

Còn về tên đàn ông chó má Trình Minh Thành kia, cô khiến hắn mau biến đi.

Chạng vạng khi tan tầm, tâm tình Lâm Sơ Huỳnh rất tốt.

Lúc tới Hối Cẩm viên, bên trong một nhóm tiểu thư đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy cô tiến vào, vội vàng đứng lên.

“Sơ Huỳnh hôm nay cô đẹp quá.”

“Hai ngày trước lúc cô đi tham gia tuần lễ thời trang, tôi không gặp được cô, chắc là mua được không ít quần áo về đâu nhỉ.”

Có người nhìn thấy chiếc lắc trên tay cô, ánh mắt chợt lóe “Chiếc lắc này tôi chỉ mới thấy qua một lần thôi, nghe nói là danh hoa đã có chủ, là cô mua liền không kỳ quái, thật xinh đẹp.”

“Không mua, người khác tặng.”

Lâm Sơ Huỳnh cầm ly rượu, sắc rượu mê người, kim cương trên lắc tay được ánh đèn chiếu lên, chiết xạ ra ánh sáng không giống nhau.

Các cô ấy một bên khen ngợi, một bên lại hâm mộ.

Tuy rằng gia thế từng người cũng không kém, nhưng so với Lâm gia đương nhiên không đủ, còn do nguyên nhân gia đình, nên càng không thể giống như Lâm Sơ Huỳnh được, muốn mua thì mua, không muốn mua thì có người khác tự mình dâng lên.

Vòng chân lý của bạch phú my plastic chính là thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau, hôm nay khen trang phục cô đẹp, ngày mai khen vòng cổ của người khác đẹp.

Chờ tới lúc cô nghèo túng rồi thì không còn nhớ gì nữa.

Yến hội này không có gì thú vị.

Lâm Sơ Huỳnh nghe xong những lời nịnh nọt liền rời đi trước, để lại một đám phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, hình như đêm nay tâm trạng cô không tồi, vậy là yên ổn rồi.

Sắc trời đã tối đen.

Lâm Sơ Huỳnh còn chưa xuống tới dưới lầu đã nhận được điện thoại của Kiều Quả “Lão bản, bây giờ bên ngoài có nhiều paparazzi lắm, cô đợi chút hãy ra.”

Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, có mấy người đang lén lén lút lút, ngồi canh đủ chỗ, ngẫu nhiên sẽ có ánh đèn flash lóe lên.

“Chỗ này có minh tinh nào gây ra tai tiếng hay gièm pha gì à?” Lâm Sơ Huỳnh lập tức nổi máu bát quái, suy đoán nói.

“Có tin hot nói ảnh đế hẹn hò với người mới, nửa tiếng trước có người chụp được ảnh họ đi vào Hối Cẩm viên, nên tất cả đều ngồi đó canh.”

Trong nháy mắt Lâm Sơ Huỳnh hiểu rõ mà ồ một tiếng “Nếu là thế này, đâu có liên quan gì đến tôi, tôi đi ra ngoài chắc không sao đâu.”

Kiều Quả: ???

Lão bản, cô làm ơn có chút nhận thức về mỹ mạo của mình đi.

Sợ cô trực tiếp ra thật, Kiều Quả vội vàng lên tiếng ngăn cản “Lão bản, cô cứ từ từ đã, tôi lập tức tới ngay.”

Lâm Sơ Huỳnh nhận được trang bị do Kiều Quả đem tới.

Một cái nón, một cái khẩu trang, còn có một cái áo khoác nữa.

Kiều Quả lải nhải “Mấy paparazzi này tin tức nào cũng viết được, lão bản vẫn nên chú ý một chút mới tốt, lúc trước cô còn lên hot seach đó.”

Lâm Sơ Huỳnh đè nón xuống.

Cô nghĩ thầm mình đâu phải minh tinh, bọc kín mít như vậy làm gì chứ, nhưng không thể không cảm kích tâm ý của cô trợ lý.

Lâm Sơ Huỳnh rờ mặt Kiều Quả, mềm mềm.

Cô trêu chọc nói “Cô bọc tôi kín thế này, ai mà chỉ cần nhìn bằng mắt đã nhận ra thì đúng là thần.”

Miệng bị che dưới khẩu trang, khi nói chuyện có chút mông lung dễ nghe.

Hai người cùng ra ngoài, mà chỗ xa nhóm paparazzi không buông tha bất cứ người nào đi ra, duỗi tay chụp một đống ảnh.

“.…… Đây là người mới kia hả?”

“Sao cảm thấy hình như chiều cao không đúng lắm?”

“Giờ mà có thể che đậy như vậy, chắc chắn là người mới đó nhận được tin tức nên chuẩn bị chạy, nhưng sao lại không đi cửa sau?”

“Quản cô ta đi của nào làm gì, dù sao chúng ta bắt được tin tức là được.”

Mấy paparazzi gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sơ Huỳnh và Kiều Quả.

Bảo an của Hối Cẩm viên cực kì nghiêm khắc nên paparazzi gì đó không vào được, lại không được ngồi ở cửa, cho nên chỉ có thể ngồi canh cách đó không xa, như thế khách sạn mới không quản tới.

Lâm Sơ Huỳnh hỏi “Hai người kia ở bên trong thật à?”

Nói thật thì, nhìn tư thế như đi ăn trộm mấy paparazzi này, làm cô hơi tò mò rốt cuộc sao lại thế này.

Kiều Quả gật đầu, lại nói “Lão bản, cô đeo khẩu trang với đội nón như này, đến tôi còn nhìn không ra, nếu paparazzi chụp được cũng không biết là ai đâu.”

Càng không cần nói tới người khác.

Cô ấy còn chưa dứt lời đã bị một âm thanh réo rắt trầm thấp cắt ngang.

“Sơ Huỳnh.”

Kiều Quả quay đầu, muốn nhìn xem là ai hủy đi lời nói của cô ấy. Chờ tới khi nhìn thấy người, cô ấy lập tức nghiêm túc lên “Lục tổng.”

Lời nói hồi nãy của mình đều vô nghĩa hết rồi.

Lâm Sơ Huỳnh vừa nhấc mắt, đυ.ng phải tầm mắt Lục Yến Lâm đang nhìn chằm chằm bên này, đôi mắt đen nhánh cố định trên người cô.

Khuôn mặt nhỏ hơn bàn tay bị khẩu trang màu đen che hết phân nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo, thoạt nhìn y như một người đệ tử vậy.

Sao Lục Yến Lâm lại tới đây?

Không lẽ là có xã giao ở chỗ này?

Lâm Sơ Huỳnh chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng không trở ngại cô dùng ánh mắt trong veo như hồ nước động lòng người, giọng nói mềm nhẹ “Chú hai.”

Thần sắc Lục Yến Lâm khẽ nhúc nhích “Lại đây.”

Không đợi Lâm Sơ Huỳnh phản ứng lại, khóe môi anh nhẹ nhàng cười một cái, tiếng nói cực thấp lại vang lên lần nữa “Đưa em về nhà.”