Thư kí gọi đến
- Dạ Thưa boss 30 phút nữa ngài có cuộc họp quan trọng.
- Được rồi..... Cậu hãy sắp xếp đi.... tôi sẽ tới ngay.
Tại vì anh có cuộc họp rất quan trong nên không thể đến tìm cô.Anh nghĩ " lần sau tôi sẽ tìm gặp em.
Còn Mỹ Tuệ khi gặp anh cô thật sự khá bất ngờ và bối rối.Bất ngờ vì anh đã có con gái, Bối rối khi gặp lại anh và không biết làm sao khi ngày nào cô cũng phải khám cho con gái anh.
Lúc bấy giờ có tiếng gõ cửa
- Cốc cốc!
- Mời vào
Thì ra là cô bạn thân của cô gặp cô tán tỉnh chuyện.
- Cậu không lo làm việc sang đây có chuyện gi không vậy?
- Có chuyện mới qua với cậu được hả ( Nhã Kiều bĩu môi)
- Hihi ! Tớ không có ý đó tại tớ thấy cậu quá nhàn rỗi thôi mà.
- Tớ đâu có bệnh nhân nhiều như ai kia.... đương nhiên sẽ nhàn rỗi rồi.
Nhã Kiều lên tiếng tiếp:
- À mà sáng nay tớ có thấy một người đàn ông rất soái ,ẩm một cô bé chạy tới phòng cấp cứu.Hình như tớ thấy lúc ấy cậu chịu trách nhiệm bệnh nhân đó mà.Có phải cậu gặp người ta rồi không?
- Không có tớ không hề gặp người nào như cậu nói cả ( Cô chối bỏ đồng thời má cũng ửng hồng)
- Tớ chỉ nói vậy thôi mà má cậu đỏ vậy luôn á hả ( Nhã Kiều nhìn chằm chằm cô)
- Có hả? ( Cô lấy gương soi gương mặt) đâu có nè?
Nhã Kiều bật cười
- Haha! đỏ thật rồi nè ( Nhã Kiều lấy ngón tay chỉ vào má của cô bạn mũm mĩm của mình).
Hai người trò chuyện một lúc rồi cũng phải trở về làm việc.
Còn Trịnh Hàn sau khi anh về tới công ti anh đã gọi thư kí của mình:
- Cậu hãy điều tra cho tôi cô bác sĩ khám bệnh cho con gái tôi ngày hôm nay. Người đó chính là cô ấy.
Cậu thư kí cũng đã hiểu liền gật đầu.
- Dạ thưa boss, tôi sẽ làm liền.
Trong phòng họp hôm nay diễn ra suôn sẽ thuận lợi vì bây giờ gương mặt anh cho họ không như lúc trước, mặc dù cuộc họp diễn ra sẽ suôn sẽ nhưng gương mặt của anh cho mọi người trong phòng là lạnh lùng nguy hiểm,và sự căng thẳng tột độ,vả lại mọi người sợ nói sai sẽ không được vào cái ngành này nữa nên họ rất cẩn trọng trong lời nói.
Ngày hôm sau cậu thư kí đã điều tra ra được thân phận của cô
- Thưa boss đây là tất cả tài liệu về cô gái đó
Triệu Minh đặt tập tài liệu trên bàn.Anh mở ra xem.
Hạ Mỹ Tuệ , 25 tuổi, nghề nghiệp bác sĩ, tốt nghiệp trường cao đẳng y dược Thành phố B ( một trong những trường tốt nhất đất nước). Là con 1 trong gia đình , từ lúc sinh ra ở với mẹ và ông bà ngoại không có bố, gia đình trồng trà .
Có một cô bạn thân là Trần Nhã Kiều là con gái của gia đình khai thác dầu mỏ lớn nhất nước ta.Hai người bạn thân đã là 10 năm từ khi học cấp 3 hai người đã trở thành bạn.
- Mọi thông tin của cô ấy trong bar hôm ấy đều là do cô Nhã Kiều cất giấu nên khi tôi điều tra không biết là ai cả!
- Được rồi ! Cậu ra ngoài đi.
- À mà khoan, cậu hãy xử lí hết công việc của tôi đi. Tôi ra ngoài đây.
- À dạ vâng thưa sếp. ( Sếp lại bắt mình tăng ca nữa rồi, khổ quá mà huhu, Thư kí thầm khóc trong lòng)
Anh nhanh chóng lấy áo vest mặc vào rồi lấy xe chiếc xe Rolls- Royce xủa mình đi tới bệnh viện.
Bên bệnh viện Mỹ Tuệ đã tới khám cho đứa con gái của anh.Bên cạnh có người bà chăm sóc cô bé.
Cô khám trong vòm ngực và đo nhiệt độ cơ thể cho cô bé xong rồi lên tiếng:
- Cô bé đã khỏe lại rồi người nha yên tâm ngày mai có thể xuất viênh được rồi.
Bà cô bé lên tiếng:
- Con bé nó không chịu ăn chịu uống gì cả đấy cô bác sĩ àk
Khi cô nhìn bên cạnh vẫn thấy cháo còn đầy tô cô nói tiếp:
- Sao con lại không ăn vậy hả cô bé, con phải mau ăn để rồi còn xuất viện chứ....như vậy sao mà được nè.
- Con không muốn ăn, con chỉ muốn mẹ đút cho con thôi, con muốn gặp mẹ huhu ( Cô bé vừa nói vừa khóc)
Cô cũng khá ngạc nhiên trong đầu cô hiện lên suy nghĩ" mẹ cô bé không thăm con bé ư?) Cô xoa đầu con bé rồi nói tiếp:
- Con phải mau ăn để con được về nhà gặp mẹ chứ đúng không?
- Nhưng mẹ không có ở nhà.
Cô nhìn phu nhân Trinh rồi bà lên tiếng:
- Mẹ con bé ra nước ngoài làm việc rồi.
Khi nghe nói vậy cô nghĩ " chỉ vì việc làm mà không về chăm sóc con cái luôn ư?
Lúc này có tiếng mở cửa ai ai cũng nhìn xem người đó là ai! Thì ra người đó chính là anh Trịnh Hàn.
Khi anh nghe con bé khóc đòi mẹ anh cũng đau lòng nên mở cửa vào.
- Bố!
Anh tiến lại gần xoa đầu con bé
- Con nín đi, khóc xấu lắm đấy, để bố đút cho con ăn được không nèk?
Khi nghe bố nói vậy cô bé cũng nín đi nhưng Như Ý lại không muốn bố đút cho ăn.
- Không con muốn chị bác sĩ đút cho con ăn con không muốn bố.
Cô bé lại sắp bắt đầu khóc Mỹ Tuệ nhin qua cô bé thấy cũng xót nên cũng đành chấp nhận:
- Được rồi chị sẽ đút cho em ăn nhưng em phải ngoan đó không được khóc nữa nhé
Cô bé gật đầu lịa lia
- Dạ!
Anh lên tiếng:
- Làm phiền cô rồi
- Không sao!
Cô cầm lấy đút cho cô bé ăn hết tô cháo nhỏ đó.
- Em giỏi lắm ăn hết rồi nè.
Cô bé lên tiếng vui nói với cô:
- Chúng ta là bạn nha chị! Chúng ta hãy làm chị em tốt của nhau được không?
Cô mĩm cười nhìn nói với cô bé
- Được rồi chị sẽ là bạn của em
- Bây giờ chị ra ngoài nha chị còn có việc.
- Tạm biệt chị
Mỹ Tuệ chỉ gật đầu.
Cô nhanh chóng ra ngoài.
Anh bây giờ cũng nói cho con bé:
- Con hay nằm ngoan ở đây có bà và cô giúp việc ở lại chăm sóc con. Bố ra ngoài có chút việc lát bố quay lại đây
Anh xoa đầu rồi cũng đi ra khỏi phòng.