Mỹ Tuệ và Nhã Kiều đến quán ăn ven đường gần đó.
- Có quán ốc cay kìa chung ta qua đó ăn đi ( Nhã Kiều nói )
- Được thôi , bây giờ tớ cũng muốn ăn cay
Thế là hai người đến quán ăn đó ngồi với nhau.
- Cô ơi , làm cho tụi cháu 1 đĩa ốc cay với lại 2 chai rượu đi ạ ( Mỹ Tuệ lên tiếng)
- Cậu điên không vậy mới hôm qua chúng ta uống rượu đấy mà giờ lại uống bia chắc chết mất.
- Hihi! Không sao đâu mà ăn ốc cay mà không uống với bia làm sao mà ngon.
- Không sao gì mà không sao, đã không ăn thanh đạm rồi giờ lại thêm bia nữa tớ không biết nói gì với cậu luôn đấy.
Mỹ Tuệ định lên tiếng nhưng lại bị tiếng nói của Nhã Kiều nên cũng đành im.
- Thôi cô ơi! Làm cho tụi con 1 dĩa ốc cay với lại 2 ly trà tắc là được ạ....cảm ơn cô....Cậu đừng nói gì nữa đấy nghe theo tớ.
Một lúc sau.Cô bán hàng dọn thức ăn lên cho họ.... mùi thức ăn thơm ngon cũng với vị cay của ớt và ly trà tắc thơm ngon. Ăn xong họ lại đến dan hàng này đến dan hàng khác hết cả một buổi chiều.....gần tối họ mới trở về nhà.
Còn anh thì vẫn bận rộn với 1 đống sắp tài liệu trên bàn chờ anh giải quyết. Làm xong cũng đã là nữa đêm.
Còn cô chắc đang say giấc rồi.
Thời gian thắm thắt trôi qua đã là 2 Tháng sau.....
- Cậu đã điều tra ra được cô ấy là ai chưa?
Cậu thư kí ngậm ngùi trả lời:
- Dạ chưa thưa boss? tôi đã cố gắng tìm tất cả thông tin về cô ấy nhưng chưa tìm thấy gì cả.
Anh giận tím người, vứt tập tài liệu vào cậu ta.
- Thật là lũ vô dụng....bằng mọi giá phải tìm kiếm thông tin về cô ấy cho tôi.
- Dạ , thật sự xin lỗi boss! Tôi sẽ cố gắng tìm kiếm về cô gái đó cho ngài.
Anh ta sợ run người vì đây là lần đâu tiên cậu thấy boss mình tức giận,Không phải việc khác mà là vì một người phụ nữ chỉ vô tình ngủ với anh một đêm.
Trong khi đó cô gái hạ thuốc anh, anh lại không chần chừ cho cô ta bị người ta hϊếp rồi tống vào bệnh viện tâm thần không bao giờ được ra khỏi đó.
Mặc dù trong thời gian Trịnh Hàn cố tìm kiếm tung tích của Mỹ Tuệ nhưng vẫn không tra ra được một dấu tích của cô.
Bởi vì mọi thông tin của cô đều được người bạn thân Nhã Kiều che dấu hết nên khi anh tìm kiếm đương nhiên sẽ không tìm được.
Cùng lúc đó mẹ anh gọi điện tới
- Con đang ở làm gì vậy?
- Tất nhiên con làm việc rồi ( Trình Hàn lên tiếng)
- Con gái của con, con bé bị sốt rồi.
- Vậy mẹ hãy gọi bác sĩ Hứa qua đi.
- Bác sĩ Hứa bận rồi không qua được, tài xế trong nhà đã lái xe đi mua đồ với người giúp việc rồi....bây giờ là giờ cao điểm mẹ không thể bắt taxi nên mới gọi cho con.
- Dạ con biết rồi.Con sẽ về ngay.
Anh nhanh chóng lái xe về thật nhanh.Đến nhà mẹ anh ôm đứa con gái của anh 5 tuổi ra ghê sau ngồi. Mau chóng lái xe tới bệnh viện.
Đã đến bệnh viện lớn nhất về khoa nhi.....Khi anh ôm chầm lấy đứa con gái chạy đến khoa cấp cứu anh vô tình nhìn thấy hình bóng của Mỹ Tuệ. anh khẽ nói
- Là cô ấy....?
Nhưng do tình hình cấp bách nên anh bỏ qua.... chạy đến nơi có ý tá.....Anh đăt con bé trên giường sau đó anh chạy đi tìm cô...
Anh chạy theo hướng mà cô đi để tìm cô nhưng không thấy....anh lại chạy tìm xung quanh nhưng cũng chả thấy đâu.
Trịnh Hàn tưỡng anh nhìn nhầm cô nên cũng đành quay lại chỗ con gái anh. Khi đến nơi anh thật sự bỡ ngỡ.... Trước mắt anh là cô gái anh tìm kiếm bấy lâu nay.
Anh đang chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, khi cô y tá lên tiếng anh không nghe thấy gì cả, chođến khi Mỹ Tuệ lên tiếng anh mới trở về thực tại.
Lúc này cô chưa ngước mắt lên nhìn anh:
- Cô bé đã ổn cũng may mà người nhà đưa đến kịp thời nên cô bé đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nên không sao, gia đình xin yên tâm.
- Cảm ơn bác sĩ ( mẹ anh lên tiếng)
Lúc này cô mới ngước nhìn anh
- Là anh
- Là em
. Thật ra lúc anh vô tình nhìn thấy cô , là lúc cô xuống căn tin mua thức ăn, nhưng chưa kịp tới nơi thì cô đã bị cô y tá gọi lại có bệnh nhân cần được cô khám nên mới trở về lại, chính là khám cho con gái anh, Trịnh Võ Như Ý .
Cả hai đồng thanh lên tiếng,Cô ngạc nhiên vô cùng ....Trong mắt cô bây giờ hiện lên sự bối rối... Cũng may bà Trịnh lên tiếng làm tan vỡ bầu không khí khó xử này:
- Hai người quen nhau ư.... Àk mà thôi con gái của con không sao rồi nên con hãy về công ti đi làm việc đi.... Ở đây có mẹ chăm sóc con bé rồi
Câu nói của bà ấy khiến cô giật mình... Trên đầu cô hiện lên dòng suy nghĩ "vậy mà Anh ta đã có con gái rồi ư, thế mà còn dám đi nɠɵạı ŧìиɧ ư , đúng là tra nam mà" nghĩ xong cô liền nói:
- Vậy tôi xin phép đi trước, người nhà chăm sóc tốt cho cô bé nhé , vài ngày sau cô bé có thể xuất viện được rồi.
Nói xong cô ngoảnh mặt bỏ đi. còn anh chưa kịp nói câu gì mà cô đi mất. Khi anh tính đuổi theo cô nhưng bị mẹ anh giữ chặt tay kéo anh ra ngoài lại hỏi chuyện:
- Con có ý với người ta rồi à
- Không có đâu mẹ chỉ là tình một đêm.
Mẹ anh đánh vào vài anh.
- Mày nói sao tình một đêm ư.... mày lấy đi sự trong trắng của người ta rồi mà mày chỉ nói là tình một đêm ư. Cái thằng trời đánh này.!!!
Bây giờ vẽ mặt nghiêm nghi lạnh lung ngày nào đã không còn thay vào đó là vẽ mặt của sự hạnh phúc vui vẽ khi gặp lại được cô.
-.Không phải con , mà là cô ấy
- Nó nói thế mà mày cũng xem là vậy hả....không chịu tránh nhiệm với người ta luôn ư ?? ( Mẹ anh cọc cằn với anh nói)
- Không phải như thế đâu....thôi con đi tìm cô ấy đã.
- Cái thằng này mau bắt con dâu về đây cho mẹ không được thì đừng trách mụ này độc ác nhé .
Anh vừa đi vừa vẫy tay với mẹ:
- Con biết rồi thưa phu nhân.
Mẹ anh cũng phì cười với tính cách của anh.... Bà lại nghĩ "Vậy mà lại có đứa con gái ngủ chung được với nó , Từ khi con bé thanh mai trúc mã của nó ra nước ngoài thì nó không thích tiếp xúc với người con gái nào hết, vậy mà bây giờ nó lại vì người khác mà như vậy thật đáng mừng mà" Sau đó bà quay lại phòng bệnh chăm sóc cho đứa cháu gái yêu quý của mình.
Khi anh tính đuổi theo tim cô nhưng lại có một cuộc điện thoại gọi tới.Anh nghe điện thoại.
- Alo!
Các bạn nghĩ xem sẽ là cuộc gọi của ai đây.
...Thanh mai trúc mã hay là của ai khác....