Kế Dương lườm Nhất Bác rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến. Nhất Bác nhìn thấy dấu vết đỏ trên cổ Kế Dương, sao mà qua mắt anh được.... rõ là đêm hôm qua rất kịch liệt đi.
Nhất Bác hôn Tiêu Chiến một cái rồi đi lên lầu. Sơ Niệm mang nước đến cho Kế Dương, thấy dấu vết đỏ trên cậu cô ta lườm càng lợi hại hơn. Kế Dương bị nhìn đến khó chịu.
" Cô nhìn cái gì? nước có độc sao? "
Kế Dương khó chịu dập mạnh ly nước cho văng ra, liếc lại cô ta, thái độ này là của người hầu đối chủ nhà sao? Cô ta cúi đầu đi xuống, lòng thầm mắng chửi.
" Đợi đi.... rồi tao sẽ gϊếŧ chết mày.... Tống Kế Dương "
Cô ta đi được vài bước thì thấy Hạo Hiên đang đi vào.... liền ngăn lại.
" Lâu nay không thấy anh.... có phải anh vẫn giận em vì chuyện tối hôm đó? "
" Đừng nên suy diễn quá nhiều "
Sơ Niệm nắm tay Hạo Hiên, còn ôm anh, ôm thật chặt, làm anh khó chịu, anh cố gắng đẩy cô ta ra.
" Hai người làm gì vậy? Mau buông ra. Không có liêm sỉ hay sao? Anh ấy không thích cô sao cô cứ đeo bám mãi vậy hả? "
Kế Dương đi lại kéo cô ta ra khỏi Hạo Hiên rồi tát coi ta một cái rõ đau. Cô ta vừa bị tát vừa bị mắng, cô ta giơ tay tính đánh lại Kế Dương thì bị Hạo Hiên cản lại, anh kéo Kế Dương đi mất. Cô ta đứng nhìn theo, nghiến răng, nước mắt rơi âm thầm ghi hận.
" Để xem anh còn bênh vực nó được bao lâu.... rồi anh phải trả giá vì dám làm tổn thương tôi "
" A Chiến à, ở nhà ngoan nha.... công ty dạo này nhiều việc nên anh không thể dẫn em theo hay ở nhà chơi với em được, em đừng buồn anh nha "
" Dạ, A Chiến sẽ không buồn, sẽ qua nhà Kế Dương chơi, anh đừng lo, anh mau đi làm đi sắp trễ rồi "
" A Chiến của anh thật ngoan "
Tiêu Chiến đợi Nhất Bác đi, liền chạy qua nhà Kế Dương chơi, Uyển Du và Sơ Niệm đợi nhà vắng ít người liền lấy điện thoại ra điện cho Tư Hàn.
" Dạo này Nhất Bác hay để Tiêu Chiến ở nhà một mình, xem mà mau hành động, đây là cơ hội tốt đấy "
" Bắt cả Tống Kế Dương đi luôn đi "
" Tống Kế Dương? " Tư Hàn bên đầu dây nói.
" Mày bình tĩnh đi Sơ Niệm, đừng làm hỏng việc "
Uyển Du quay sang nói tiếp với Tư Hàn ở đầu dây bên kia.
" Nó chỉ là em họ của Nhất Bác thôi, giải quyết sau cũng được "
" Là cái người mà lúc nào cũng ở nhà Hạo Hiên? "
" Đúng, anh biết nó? "
" Đã gặp qua, chi bằng tiện đường thì giúp Sơ Niệm, chúng ta giải hận luôn đi ""
" Tùy anh và nó, tôi chỉ cần biết Tiêu Chiến bị diệt hay không mà thôi "
" Được thôi, muốn thế thì mau sớm lấy được tài liệu đi, bằng không thì đừng có ở đó mà ra lệnh cho tôi ""
" Tôi biết rồi, không cần anh phải nhắc "
Nhược Tịch đứng gần đó nghe thấy hết, cả người run rẩy và lo lắng.
" Làm dao đây? Hai chị ấy muốn hại Tiêu Chiến và Kế Dương còn có cả Âu Dương.... mình phải làm sao? Giúp chị hay giúp bên Âu Dương.... cả bạn của mình, làm sao bây giờ? "
Nhược Tịch bắt đầu từ từ trấn tĩnh bản thân. Suy nghĩ một chút cuối cùng cũng đã có quyết định của mình.
Nhất Bác đi làm về đến tối, tinh thần anh có vẻ không tốt.... hơi buồn bực. Vào đại sảnh nhìn quay rồi chau mày lại.
" A Chiến đâu? "
" Dạ con bé đi chơi chưa về thưa cậu " quản gia cung kính trả lời.
" Từ giờ đến ngày mai cấm ai lên lầu làm phiền tôi, nếu làm trái thì cuốn đồ ra khỏi Vương gia "
Quản gia cúi đầu lui xuống, lại lắc đầu ngao ngán, tính tình thiếu gia lại không tốt, mọi người sẽ khổ đây.... phải gọi Tiêu Chiến về gấp. Cũng chỉ ví Tiêu Chiến mới trị được anh thôi. Quản gia lập tức điện thoại cho Tiêu Chiến.
"" A Chiến à, mau về đi con.... cậu chủ có vẻ tâm trạng không tốt.... cháu mau về đi "
Tiêu Chiến nghe xong thì ba chân bốn cẳng chạy từ nhà Hạo Hiên về, thở hổn hển....
" Con về rồi đây "
" Con mau đi xem cậu chủ.... sắc mặt kém lắm, hình như đang rất tức giận "
Uyển Du vội đem ly nước đến cho Tiêu Chiến.
" Em đem cái này lên cho cậu chủ uống hạ nhiệt đi ""
Tiêu Chiến nhận ly nước bằng hai tay từ Uyển Du.... Uyển Du và Sơ Niệm đứng cười xem kịch hay, hai ả đoán lần này Tiêu Chiến lên chắc chắn sẽ bị Nhất Bác đuổi ra khỏi Vương gia cho xem.... vì lúc nãy anh nói nếu ai làm phiền thì sẽ bị đuổi đi ngay. Nhưng Tiêu Chiến là ai chứ? Là bải bối tâm cang anh nuôi từ nhỏ đó. Tiêu Chiến mở cửa đi một mạch vào trong....
"" Anh Nhất Bác "
Tiêu Chiến đem ly nước vào, thấy anh ngã đầu ra ghế, hai mắt nhắm nghiền lại mệt mỏi. Cậu cúi xuống nhìn anh, nhanh chóng cậu bị anh kéo xuống ngồi lên đùi anh. Anh đè cậu ra hôn thật sâu, hôn đến nổi cậu không thở nổi nữa anh mới buông ra.
Nhất Bác vùi mặt vào hõm cổ của Tiêu Chiến mà nhắm mắt dưỡng thần, cậu im lặng cho anh nghỉ ngơi, lát sau anh mới tỉnh táo nhìn cậu, lau mồ hôi còn vươn trên cái trán nhỏ, ôn nhu hỏi.
" Em từ đâu chạy về mà mồ hôi đầm đìa thế này "
" Em vừa mới từ nhà Hạo Hiên chạy về, nghe quản gia nói anh đang rất giận "
" Biết anh giận sao còn lên đây? Là không sợ anh phạt sao? "
" Em biết anh thương em nhất nên sẽ không nở phạt em đâu "
" Đúng rồi, cũng chỉ có con thỏ nhà em dám làm trái lời cậu chủ này thôi ""
" Anh cũng đâu bảo là em phiền đâu "
" Đúng là em sẽ phiền anh chết mất "
" Mà quản gia bải anh mệt rồi bực tức gì đó.... là chuyện gì khiến anh phiền lòng thế ạ? "
" Mệt chuyện công ty, giận vì em đi chơi quên đường về nhà.... em cứ ham chơi thế này sẽ có ngày bị bắt mất thôi "
" Gì chứ gì chứ? Em về rồi nè, anh hết giận chưa? "
" Rồi rồi.... chỉ cần em bên cạnh anh thì sẽ ổn thôi, vậy nên em phải luôn bên cạnh anh.... không được rời xa anh, phải luôn ở nơi anh có thể nhìn thấy.... rõ chưa? "
" Anh hôm nay lạ thật.... nhưng em sẽ hứa "
__________Đồ Chung Hay Đồ Đôi🤭___________