Hạo Hiên theo Sơ Niệm ra vườn, chả biết cô ta muốn gì nữa. Cô ta quay lại nhìn anh với vẻ thẹn thùng.
" Hạo Hiên.... em thích anh, rất thích.... có thể làm người yêu của em được không? "
" Xin lỗi, tôi đã có người tôi yêu rồi ".
" Anh nói dối, người anh yêu chính là em.... anh lừa em đúng không? "
" Mặc xác cô, tôi đã nói rõ rồi, tôi vào trước đây ".
Hạo Hiên lạnh lùng đi vào thì đột nhiên ả ta chạy lại ôm anh, ngay lúc đó tiếng " xoảng " vang lên. Cả hai theo phản ứng nhìn về hướng phát ra tiếng động thì thấy Kế Dương đứng đó nhìn về phía hai người, đôi mắt từ lúc nào đã đẫm lệ rồi. Kế Dương im lặng, không nói gì cả, bình tĩnh quay đi vào trong.
" Sao chứ? Tại sao phải khóc? Buồn gì chứ? Đã biết từ trước rồi mà, khóc cái gì chứ? Do mày cố chấp thôi, đáng đời chứ khóc cái gì ".
Kế Dương lủi thủi đi vào phòng khóa chặt cửa lại rồi khóc, khóc xong một trận rồi ngủ say sưa, đâu biết rằng Hạo Hiên lo lắng gõ cửa gọi mình đâu.
" Kế Dương à, mau mở cửa, nghe anh nói đi. Kế Dương ".
" Chuyện gì vậy? " Nhất Bác hỏi.
" Là hiểu lầm.... Kế Dương em ấy đang hiểu lầm mình ".
" Chắc nó cần yên tĩnh, cậu mau về nhà đi, sáng mai đến, nó sẽ bình tĩnh lại ".
" Được, nghe theo cậu vậy ".
Hạo Hiên đi về, anh đi ngang qua Sơ Niệm liếc cô ta một cái làm cô ta giật mình, Hạo Hiên không yêu cô ta, người anh yêu là Tống Kế Dương.... cô ta xiếc chặt tay lại, cô ta không cam tâm. Kết thúc sinh nhật của Tiêu Chiến trong sự buồn tẻ, Nhất Bác xoa nhẹ đầu cậu an ủi, cậu nhìn anh.
" Kế Dương có sao không ạ? "
" Không sao đâu, em đừng lo.... nó vốn lì lợm mà về phòng nghỉ ngơi lát là hết thôi ".
" Dạ nhưng.... nhưng mà cậu chủ.... em có thể về.... về phòng của em ngủ được không ạ ".
" Không được ".
" Nhưng mà.... "
" Không nhưng ".
" Vậy thì cậu.... cậu không được ức hϊếp em.... như.... như đêm hôm qua nữa đâu đấy ".
" Thì ra là dậy, được rồi.... mau đi ngủ thôi ".
Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến lên phòng, còn Kế Dương thì ngủ đến 3h sáng thì đã có người gọi điện thoại.
" Dạ Kế Dương nghe ".
" Ba cho con 10h để bay về đây gấp, nếu không ba mà qua đó thì sẽ có chuyện ngay. Mau lên ".
" Ba à ".
" Nhanh ".
" Dạ con sẽ về ".
Kế Dương vội gom đồ, tìm hộ chiếu rồi chạy qua phòng bên gõ cửa.
" Anh Nhất Bác ".
Nhất Bác sợ Tiêu Chiến tỉnh dậy nên vội đi ra cửa.
" Nửa đêm mà em gom đồ đi đâu? Lại bày trò gì? "
" Ba gọi em về gấp.... em đến báo với anh một tiếng ".
" Sao không để sáng mai đi, bây giờ là nửa đêm đó ".
" Cũng 3h sáng rồi, em đi nha ".
Kế Dương mặc áo khoác rồi chạy ra sân bay ngay, còn Nhất Bác thì lắc đầu với nhóc con rắc rối này.
Sáng sớm, Hạo Hiên đã ra cổng đứng đợi Kế Dương đi học, anh sợ Kế Dương còn giận sẽ bỏ đi trước, không cho anh cơ hội giải thích nữa. Nhưng đợi mãi cũng không thấy Kế Dương ra, chỉ thấy Nhất Bác và Tiêu Chiến.
" Nhất Bác.... Kế Dương đâu rồi? "
" Nhóc con đó về Mỹ lúc 3h sáng nay ".
" Sao lại gấp như vậy? Có chuyện gì sao? "
" Cũng không biết, là do ba em ấy gọi về gấp ".
" Em ấy.... sẽ về luôn sao? "
" Chắc là vậy.... lần này là do em ấy trốn đi, có lẽ sẽ bị ba em ấy nhốt bên đó luôn rồi ".
" Không thể được ".
" Có chuyện gì? Sao cậu lại phản ứng như vậy? "
" Cho mình xin địa chỉ nhà Kế Dương đi ".
Sau khi Nhất Bác đưa địa chỉ thì Hạo Hiên cầm lấy địa chỉ chạy đi ngay, anh không thể mất Kế Dương được, hồi nhỏ là do bản thân nhút nhát nên mới để Kế Dương đi, lần này không thể nữa, do anh vẫn còn lo, lo Kế Dương nhất thời đường đột mà yêu anh.... sợ bản thân sẽ lại đau nữa nên mới ngần ngại không dám nói ra tình cảm của mình. Nhưng bây giờ anh sẽ không để mất nữa.
Hạo Hiên vừa đi thì Nhất Bác cũng đưa Tiêu Chiến đi học. Uyển Du đứng nhìn rồi gọi ngay cho Tư Hàn.
" Nói cho Âu Dương biết hôm qua là sinh nhật của Tiêu Chiến, bảo anh ta chuẩn bị quà để lấy lòng nó đi.... à bảo là nó 11h mới tan học, đến sớm một tí kẻo Nhất Bác đến đón nó mất đó ".
Nhược Tịch đứng đằng sau cửa nghe hết tất cả, Nhược Tịch thấy bất an lắm.... Uyển Du là đang tạo cơ hội cho Tiêu Chiến và Âu Dương vậy còn Nhất Bác thì sao đây chứ?
Tư Hàn nghe theo lời Uyển Du nói cho Âu Dương biết chuyện sinh nhật Tiêu Chiến, Âu Dương vui vẻ như bắt được vàng, nhưng biết chọn quà gì cho Tiêu Chiến bây giờ đây?
" Chọn gì bay giờ nhỉ? khó quá.... à đúng rồi, gọi cho Nhược Tịch đi.... em ấy là người tâm lý nhất ".
Ngay lạp tức Âu Dương gọi điện cho Nhược Tịch. Hỏi Tiêu Chiến thích gì.... nhưng sao mà Nhược Tịch biết được cơ chứ.
" Nhược Tịch à, giúp anh chọn quà sinh nhật cho Tiêu Chiến đi ".
" Tiêu Chiến là người không cầu kỳ, đơn giản.... tính cách lại trẻ con.... cậu đừng chọn những thứ quá hoa mỹ, cứ chọn những thứ dễ thương và lạ mắt là được ".
" Lạ mắt sao? À.... có rồi.... cảm ơn em ".
Nhược Tịch cúp máy rồi ngồi xuống khóc nức nở, còn gì đau hơn khi chọn quà cho người mình yêu để đi tặng cho người khác cơ chứ? Đau lắm, rất đau, nhưng phải ráng kìm nén thôi, yêu đơn phương thì lấy quyền gì mà ghen chứ? Chỉ cần người mình yêu vui là bản thân đau cỡ nào cũng được.
Bên này Âu Dương vui vẻ trên tay cầm bó hoa hồng thật to lái xe đi đến trường của Tiêu Chiến đứng đợi cậu tan học.
Tan học Tiêu Chiến lang thang đeo balo ra cổng đợi cậu chủ đón về thì gặp Âu Dương, anh ta mừng vội kéo tay cậu lại, cậu giật mình rút tay ra.
" Anh.... anh là ai? "
" Anh là cái người hôm trước em cứu đấy.... có nhớ không? "
Tiêu Chiến lắt đầu, cậu không nhớ, trí nhớ của cậu vốn không được tốt mà, Âu Dương có hơi thất vọng, nhưng không sao cả, lần gặp đó ấn tượng không được đẹp lắm nên quên đi cũng tốt.
Âu Dương tặng cho Tiêu Chiến bó hoa và hộp quà.
" Chúc mừng sinh nhật em.... tuy hơi trễ ".
Tiêu Chiến nhìn Âu Dương, không biết là có nên nhận hay không? Nếu nhận sợ là Nhất Bác sẽ giận, còn không nhận thì anh ta sẽ buồn, cậu không muốn làm người khác buồn.... lại nhớ đến lời nói của Nhất Bác là không được nhận đồ từ người lạ, nên làm sao đây?
Nhưng Tiêu Chiến chưa quyết định xong thì *BỊCH*.... Nhất Bác lấy đồ của Âu Dương ném xuống đất, kéo cậu ra phía sau mình tức giận.
" Tránh xa người của tôi ra, đừng có lúc nào cũng lảng vảng xung quanh em ấy ".
" Cậu nghĩ bản thân mình có thể cấm được tôi sao? Âu Dương này đã muốn gì thì không ai cản được "
.