" Cậu chủ.... em bị dập chân rồi ".
" Vô vị, tự đi băng bó, đừng cản trở công việc của tôi " ( Vong Cơ nhập😗).
Nhất Bác không thèm quan tâm vẫn cứ chú tâm vào việc, làm ả tức giận không nói nên lời. Loay hoay mãi một thời gian cũng đã xong, anh nhìn lại thành quả của mình, cũng đẹp lắm. Nhìn qua đồng hồ thì đã 19h rồi, sao mau vậy chứ? Thỏ con của anh còn chưa ăn tối, chắc chắn đói và buồn lắm, anh nhốt cậu trên phòng từ trưa đến giờ lận cơ mà, vậy mà cũng ngoan ngoãn ở trên đó. Nhất Bác cất tiếng nói:
" Mọi người mau đi tắm rửa rồi lại đây ăn tối, cực nhiều rồi ".
" Tụi em làm từ trưa đến giờ không ngừng nghỉ, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.... Hừ ".
Kế Dương chóng tay, hất mặt hờn dỗi về ông anh họ vô tâm của mình, Nhất Bác nở nụ cười dỗ dành nhóc em này.
" Rồi.... rồi.... cảm ơn nhóc con, cảm ơn mọi người, mau đi tắm để còn dự sinh nhật ".
" Không có quà đâu à nhen ".
" Được rồi, không cần quà ".
Kế Dương nhìn qua Hạo Hiên một cái, rõ buồn, đã bảo với lòng là không được nhìn nhưng vẫn không thể điều khiển được hành động của mình, Kế Dương sợ mình sẽ nhìn Hạo Hiên nữa nên mau chóng đi về phòng. Hạo Hiên nhìn theo thầm nghĩ: * Em sao vậy chứ? Rốt cuộc là buồn chuyện gì? *
" Mình về một tí, lát sẽ qua ".
" Ừ, nhớ qua nhanh đấy ".
Nhất Bác tiến Hạo Hiên xong cũng đi lên phòng, lo lắng không biết thỏ con có buồn hay không nữa. Nhưng có lẽ anh lo lắng thừa rồi, thỏ con đang ngủ, cuộn tròn người vào trong chăn mà ngủ ngon lành. Chắc là mệt lắm đây mà, cho nên mới ngủ li bì như vậy. Xem tình hình như thế này chắc hôm nay anh phải nhịn rồi. Anh khều nhẹ cậu dậy.
" A Chiến à, dậy đi em.... tối rồi, mọi người đang đợi em đó ".
" Dạ ".
Tiêu Chiến lờ đờ tỉnh dậy, đi kiểu dáng như đang say rượu, Nhất Bác thấy không ổn nên bế cậu vào nhà tắm luôn, lúc này cậu mới chợt tỉnh táo.
" Cậu.... cậu chủ.... cậu định làm gì vậy? "
" Bế em đi tắm ".
" Cậu.... cậu mau thả em xuống ".
" Em còn nói nữa thì anh không ngại ăn em ngay tại đây đâu ".
" Cậu.... "
" Hửm? "
Mặt Tiêu Chiến lúc này chẩn khác gì quả cà chua, muốn nói cũng không được, đành cho anh bế vậy. Lát sau ra anh mặc cho cậu bộ đồ đẹp rồi đưa cậu xuống nhà. Tiêu Chiến bất ngờ về mọi thứ, không dám tin đây là nhà của mình nữa, nó khác quá.... rất đẹp. Đây là anh và mọi người chuẩn bị cho mình sao? Cậu quay qua anh, bất ngờ ôm anh bật khóc. Sao anh lại làm như vậy chứ? Thật cảm động. Anh xoa đầu cậu, ôm vào lòng mà cười, lớn rồi mà cứ hay mít ướt.
Nhất Bác là người điều khiển buổi tiệc, buổi tiệc diễn ra rất vui vẻ, anh không mời ai, đơn giản là buổi tiệc gia đình thôi, anh lo cho cậu ăn no, từ trưa đến giờ phải để cho cậu nhịn đói rồi.
" Cậu chủ không ăn sao? ".
" Em ăn cho no đi, lát nữa anh sẽ ăn sau ".
Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, bên Hạo Hiên thì Kế Dương không đu theo anh nữa mà ngồi một mình ăn cơm, im lặng, nhìn bóng dáng thật cô đơn, cứ cắm đầu mà ăn. Lâu lâu lại trêu Tiêu Chiến một tí, còn lại chả quan tâm đến Hạo Hiên. Hạo Hiên chau mày lại khó chịu, nhìn Kế Dương lòng anh thầm nghĩ * Tống Kế Dương hôm nay em bị sao vạy chứ? *
Kế Dương như vậy làm Hạo Hiên sợ, sợ Kế Dương đã chán nản, sợ Kế Dương bỏ cuộc, là do bản thân anh làm cho cậu buồn sao? Sơ Niệm đột nhiên xuất hiện tiếp cận Hạo Hiên, hôm nay cô ta mặc một bộ đồ rất quyến rũ, cô ta quyết định rồi, hôm nay sẽ nói rõ với Hạo Hiên về tình cảm của mình.
" Hạo Hiên.... anh đi ra ngoài nói chuyện với em một chút có được không? "
Mọi người đã thay Avatar chưa?🥰