Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 55: Ngăn cản ông xã "hờ" yêu đương với nữ chính (25).

Tịnh Hề hỏi vặn lại: "Nếu em không cho thì sao?"

Tin cô đi.

Tên này biếи ŧɦái như vậy, còn lâu anh mới tha cho cô.

Trầm Ngạn ngồi đằng sau xoa xoa bộ ngực của Tịnh Hề, anh nói nhỏ vào tai cô: "Tất nhiên là không rồi, anh hứa anh sẽ thật nhẹ nhàng."

Tịnh Hề:"..." Thế anh hỏi để chọc tức tôi à?

Cô cảm thấy cái thứ đồ chơi đáng ghét kia cứ cạ cạ với mông, có chút khó chịu lui về phía trước. Trầm Ngạn thấy hành động ghét bỏ của cô, anh bóp chặt eo cô lại, bế người cho ngồi vào lòng mình.

"A...." Da thịt mềm mịn của thiếu nữ dán chặt vào làn da nóng rực của người đàn ông. Điều này thoải mái tới mức khiến cho Trầm Ngạn rên một tiếng nữa.

Tịnh Hề:"..." Tai ta cần thanh tẩy.

Trầm Ngạn không có ý định làm cô trong bồn tắm. Anh muốn dùng rất nhiều tư thế, cái bồn nhỏ bé này căn bản không đủ.

Tịnh Hề bị ném lên giường trong tình trạng không mảnh vải che thân. Cô lật người bắt lấy cái chăn trùm lên cơ thể. Tịnh Hề lui lui về góc giường, đề phòng nhìn vẻ mặt sói già đói của Trầm Ngạn: " Anh Ngạn, chúng ta không thân thiết đến thế."

"Chúng ta là vợ chồng."

"Ngoại trừ giấy kết hôn ra, không có gì liên kết với chúng ta cả."

Trầm Ngạn cười bỉ ổi, hưng phấn hỏi: "Bé con muốn liên kết với anh như thế này ư?"

Tịnh Hề:"..." Não anh ta chứa thứ quần què gì vậy chứ???

Người ta đang nói chuyện hẳn hoi với anh mà.

"Em đang nghĩ cái gì?" Trầm Ngạn nâng cằm cô lên, mắt đối mắt. Tịnh Hề có chút run rẩy, cô mơ hồ nhìn thấy tròng mắt của Trầm Ngạn tiêm nhiễm lên một màu đỏ.

Chớp chớp mắt, nhìn lại...

Chẳng có gì cả?

Nhìn nhầm sao?

Trầm Ngạn thấy cô không trả lời, anh cắn mạnh cổ cô, day day. Tay anh hất cái chăn ra, thân hình cao lớn đè lên người thiếu nữ. Cậu em khổng lồ đặt trước hạ thân Tịnh Hề, chỉ chờ xông vào tiến quân chiếm đóng.

Tịnh Hề hoảng thật rồi. Cô bị Trầm Ngạn giam cầm không thể né tránh được, chỉ có thể trợn mắt hỏi anh: "Anh có yêu em không?"

Chết tiệt, cho dù đêm nay bị ăn sạch sành sanh thì cô cũng phải cố mà thu thập độ hảo cảm.

Sau đó đợi báo hoàn thành nhiệm vụ và chơi chết nam chính là chạy thôi.

Động tác Trầm Ngạn dừng lại một chút...

Yêu sao?

Nghĩa là gì chứ?

Anh không biết, từ trước đến giờ anh đã yêu ai đâu?

Nhưng anh có thể chắc chắn một điều...

Anh muốn cô gái này.

Cả đời, ngoài cô ra sẽ không ai cho anh cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên đảo đến vậy.

Anh muốn thân cận cô, muốn yêu thương cô.

Chỉ cần cô nói muốn gì, anh sẽ cho hết...

Thế bé con à, em có yêu anh không?

Tịnh Hề thấy Trầm Ngạn dừng lại, mờ mịt suy nghĩ. Hi vọng bay đến, cô cố khuyên nhủ anh ta: "Anh Ngạn, anh xem..."

"Em có yêu anh không?" Trầm Ngạn cắt đứt lời Tịnh Hề.

Tịnh Hề:"..." Sao lúc nào tôi hỏi cái gì anh cứ bật ngược lại thế?

Trả lời câu hỏi của tôi đi chứ!!!

Tịnh Hề chưa có chuẩn bị tinh thần để nói dối, bị hỏi một câu như vậy thì há mồm ra: "Em...em..."

Trầm Ngạn u ám nhìn bộ dáng khó khăn của cô. Anh đẩy mạnh hông cái, trực tiếp xâm nhập vào thân thể người dưới thân.

Trầm Ngạn cúi người hôn cô, giữ nguyên tư thế. Tịnh Hề co cả người lại vì cmn...

Đau quá đi!!!

Tịnh Hề đau đến mức suýt thì chảy nước mắt. Móng tay dài của cô bấm sâu vào da thịt Trầm Ngạn. Anh run người vì kɧoáı ©ảʍ dồn dập. Vừa hôn cô vừa nỉ non: "Bé con, em xem. Em không yêu anh, anh cũng không rõ mình yêu em không? Vậy thì chúng ta ngủ cùng nhau đi."

Tịnh Hề:"..." Logic cái gì đây???

Tôi không yêu anh, anh cũng không yêu tôi. Thế là chúng ta ngủ cùng nhau???

Khốn khϊếp! Quả nhiên không thể nói đạo lí với thần kinh mà!!!

Cả quá trình lăn giường, Trầm Ngạn không ngừng phun ra mấy từ da^ʍ ngôn đãng ngữ, ư ư a a, thật chặt, thật mềm. Tịnh Hề bị hành hạ tới nỗi phải thét chói tai. Ba tiếng sau, cô mệt rũ cả người rồi mà con cầm thú này vẫn chưa thấy đủ. Trầm Ngạn nhấc mông Tịnh Hề lên, cắm vào cực nhanh. Anh híp mắt vì vui sướиɠ, bắn ra cao trào hạnh phúc rồi ôm chặt lấy thân thể đầy mồ hôi của Tịnh Hề: "Bé con à, thân thể của đôi ta sao lại hợp nhau đến thế."

Tịnh Hề sắp ngất:"..." Thôi, anh im mẹ mồm đi.

Trầm Ngạn trông cô lả người mềm nhũn. Anh không nỡ tiếp tục chơi cô ấy nữa.

Nữ nhân mới phá thân xong, sao có thể chịu được chiến đấu lâu dài như vậy?

Trầm Ngạn dọn sạch ga trải giường, nhìn chằm chằm vệt đỏ máu trên vải, cười đầy bệnh hoạn.

Cô ấy là của anh rồi.

Của anh! Của anh! Của anh!

Chuyện quan trọng nhắc lại trăm lần vẫn không đủ.

[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 98%.]

Điểm hảo cảm tăng mạnh như vậy, song không ai để ý cả.

Trầm Ngạn dịu dàng tắm rửa thân thể cho Tịnh Hề. Anh làm vô cùng nhẹ, bàn tay còn bóp bóp vài chỗ. Cơ thể Tịnh Hề lúc này đầy nhạy cảm, liền run run mấy cái. Cô hừ hừ vì thoải mái, ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Trầm Ngạn nhìn cậu em dần dần đứng thẳng, rồi anh lại nhìn thiếu nữ trong lòng. Trầm Ngạn để cô dựa người vào bồn tắm. Còn anh đứng ngoài tự mình tɧẩʍ ɖυ. Trong lòng âm thầm buồn khổ...

Sao bé con lại yếu ớt vậy?

Về sau, phải bồi bổ cho em ấy nhiều thêm mới được.