Thái Tử Phi Thần Bí Của Thái Tử Máu Lạnh

Chương 47: Dùng quãng thời gian còn lại để bên nàng

Lạc Tuyết Y cùng Linh Linh và Hạ Châu rời khỏi Hoa Linh Sơn quay về hoàng cung, Thạch Tú Ngọc biết Lạc Tuyết Y sắp xuống núi, nàng ta đã đứng chờ để gϊếŧ chết nàng. Nhìn thấy Lạc Tuyết Y từ đằng xa Thạch Tú Ngọc kéo khăn che mặt lên, cầm kiếm định xông ra thì đột ngột bị kéo lại, quay đầu nhìn xem ai đã kéo mình, nàng ta trợn mắt khi thấy người đó chính là Lăng Tử Phong, hắn kéo Thạch Tú Ngọc đi chỗ khác.

“Lăng Tử Phong! Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Tại sao ngươi lại xen vào chuyện của ta?” Bị kéo đi một đoạn đường khá xa, Thạch Tú Ngọc dừng lại, hất tay Lăng Tử Phong ta, giận dữ lớn tiếng quát hắn.

“Xen vào chuyện của cô? Ta nói cho cô biết ta không có rảnh rỗi đến mức xen vào chuyện của cô.” Lăng Tử Phong cười khẩy một tiếng, tưởng võ công tiến bộ chút ít thì có thể gϊếŧ được Lạc Tuyết Y sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền: “Ta đến là muốn hỏi cô một chuyện.”

“Chuyện gì?” Thạch Tú Ngọc lườm lườm Lăng Tử Phong, càng nhìn càng thấy hắn chướng mắt, đã hai lần phá hỏng chuyện của nàng ta, nếu không phải võ công không bằng hắn thì nàng ta đã gϊếŧ hắn từ lâu rồi.

“Ta hỏi cô có phải cô chính là người đứng sau bảo Tiết Vũ Điệp đến Tử Tình Sơn của ta trộm Liên Chi Thảo không?”

Thạch Tú Ngọc tựa người vào một tảng đá nhếch môi cười nhạt: “Phải thì đã sao? Mà không phải thì đã sao? Nể tình ta và ngươi đều có chung kẻ thù đó chính là Lạc Tuyết Y và bọn người ở Hoa Linh Sơn ta nói cho ngươi biết ba ngày nữa là ngày mà Triệu Dạ Thành trở thành thái tử, Tiết Vũ Điệp muốn vị trí thái tử phi phải là của cô ta nên đã bảo ta đi gϊếŧ chết Lạc Tuyết Y, lúc đó ta đã ra điều kiện với cô ta chắc ngươi cũng đã biết đó là điều kiện gì rồi mà đúng không.”

Lăng Tử Phong cười lạnh lên tiếng đáp lại: “Ngươi ra điều kiện như thế với Tiết Vũ Điệp chính là muốn nói với cô ta muốn gϊếŧ chết Lạc Tuyết Y nó còn khó giống như điều kiện mà cô đã đưa ra đúng không?” Thạch Tú Ngọc nâng mày, khẽ gật đầu, Lăng Tử Phong quay người trước khi rời đi hắn nói: “Ta chờ ngày cô sẽ gϊếŧ chết được Lạc Tuyết Y.”

Nói xong Lăng Tử Phong từ từ rời khỏi đấy, nở một nụ cười khinh bỉ trong đầu hắn thầm nghĩ: “Thạch Tú Ngọc! Nếu như cô gϊếŧ chết Lạc Tuyết Y thì ta nhất định sẽ khiến cho cô bồi táng cùng nàng ấy.”

Hoàng cung, Ôn Thành cung

Triệu Dạ Thành nhìn thấy Lạc Tuyết Y về đến liền nhanh chân đi ra đón, thấy sắc mặt của nàng vô cùng khó coi, đôi mắt còn đỏ hoe thì chàng đã hiểu vấn đề, chàng kéo nàng ôm chặt vào lòng, vỗ về an ủi:

“Không sao đâu, không có cách giải thì thôi nàng đừng cố nữa dù sao thì ta vẫn còn sống được nửa năm nữa cơ mà đâu có phải chết ngay đâu chứ.”

Lạc Tuyết Y nghe Triệu Dạ Thành nói thế càng đau lòng hơn, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ rơi nước mắt vì bất cứ chuyện gì, bất cứ một ai nhưng bây giờ nàng thật sự rất khó chịu, rất đau khổ không thể kìm nén được nữa, nàng ôm chặt lấy Triệu Dạ Thành bật khóc trong sự bất lực.

Triệu Dạ Thành vỗ vỗ lưng của Lạc Tuyết Y, thấy nàng khóc như thế chàng càng đau lòng, ão não hơn, Lạc Tuyết Y đẩy chàng ra, lau nước mắt, nhìn chàng với ánh mắt vô cùng quyết tâm: “Chàng yên tâm, chàng sẽ không chết đâu ta nhất định sẽ tìm được thuốc giải giải độc cho chàng, trong thời gian này ngoại trừ bảo bọn người Linh Linh tìm thuốc giải thì ta sẽ thử điều chế ra thuốc giải.”

Triệu Dạ Thành cười nhẹ khẽ gật đầu, chàng biết bây giờ cho dù có khuyên ngăn Lạc Tuyết Y thì cũng không có ích gì chỉ có thể gật đầu thuận theo nàng, ngay cả Hàn Lam Mặc còn không có cách giải thì nàng làm sao có thể chứ. Triệu Dạ Thành dìu Lạc Tuyết Y đi vào bên trong, chàng sẽ dùng quãng thời gian còn lại của mình để ở bên nàng, trân trọng từng khắc ở bên nàng.

Hoa Linh Sơn

Cao Trường viết thư gửi cho Lãnh Cố Hiên nói cho đại sư huynh của hắn biết những chuyện đã xảy ra, hắn đã hứa khi Lãnh Cố Hiên không có ở đây thì hắn sẽ chăm sóc, bảo vệ cho Lạc Tuyết Y thay cho Lãnh Cố Hiên, bây giờ nàng gặp chuyện như thế hắn nhất định phải nói cho đại sư huynh hắn biết.

Thư đã nhờ người gửi đi, trên đường đi Thạch Tú Ngọc xuất hiện gϊếŧ chết người đưa thư để đoạt lấy bức thư, mở ra xem đôi mắt của Thạch Tú Ngọc bỗng mở to hơn, khóe môi cau lên nở một nụ cười đầy gian xảo, độc ác: “Triệu Dạ Thành trúng độc Cửu Phong Tán, thuốc giải chính là lá của Liên Chi Thảo còn thuốc dẫn chính là một cô nương phải có võ công dẫn toàn bộ độc đó sang người của mình. Ông trời đúng là giúp mình rồi, Lạc Tuyết Y bây giờ đã yêu Triệu Dạ Thành nếu như cô ta biết cách giải thì chắc chắn sẽ lấy mạng mình để cứu Triệu Dạ Thành như vậy chẳng phải mình không cần gϊếŧ cô ta thì cô ta cũng chết hay sao, còn có thể thuận lợi lấy được Tửu Sinh Cơ và Tuyệt Tình Kiếm.” Thạch Tú Ngọc nắm chặt bức thư vui mừng nhanh chóng biến mất.