Tiết Vũ Điệp nhìn thấy Lạc Tuyết Y đến cung tìm mình thì ngay lập tức giật mình, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, sợ rằng Lạc Tuyết Y đã biết chuyện nàng ta muốn trộm Tửu Sinh Cơ và Tuyệt Tình Kiếm. Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, cười gượng cùng Tiểu Hồng bước ra hành lễ rồi nói:
"Không biết hôm nay đại hoàng tử phi đột ngột đến cung của muội là có chuyện gì?"
Lạc Tuyết Y lạnh lùng đi đến ghế ngồi xuống, Tiểu Mai cùng Lộ Lộ đứng phía sau của nàng, nàng nhìn Tiết Vũ Điệp đang thấp thỏm lo sợ thì nhếch môi cười nhạt cất giọng:"Ta đến đây là muốn hỏi hôm qua cô đến cung của ta tìm cái gì?"
Tiết Vũ Điệp giật thót mình, hai tay bấu chặt vào nhau, nở một nụ cười khó coi phủ nhận, giả ngốc:"Đại hoàng tử phi đang nói chuyện gì thế? Muội không hiểu người đang nói gì."
Tiểu Mai định lên tiếng thì bị Lạc Tuyết Y cản lại, giọng nàng mỗi lúc càng lạnh hơn, cất giọng đều đều:"Hôm qua, cô lục lọi đồ của ta vì tìm và trộm Tửu Sinh Cơ đúng không?"
Tiết Vũ Điệp sững sốt, cả người bắt đầu run rẩy vừa định mở miệng chối thì mắt chạm mắt với Lạc Tuyết Y, ánh mắt của Lạc Tuyết Y lạnh lẽo vô cùng khiến cho nàng ta không dám mở miệng chối cãi một lời nào. Lạc Tuyết Y đứng dậy bước đến gần Tiết Vũ Điệp, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười đáng sợ, khiến cho người đối diện phải rợn người, nàng không nhanh không chậm cất giọng nói:
"Ta không cần biết mục đích trộm Tửu Sinh Cơ của cô là gì? Nhưng cô sẽ không bao giờ lấy được Tửu Sinh Cơ đâu, chuyện này ta sẽ bỏ qua một lần nhưng sẽ không có lần sau đâu, cô tốt nhất hãy an phận đừng có động đến ta."
Lạc Tuyết Y cùng Tiểu Mai và Lộ Lộ rời khỏi đấy, vừa bước ra đến cửa thì nhìn thấy Hạ Châu đang chạy đến, cất giọng vừa đủ nói với nàng:"Tiểu thư! Chủ thượng gửi thư đến cho tiểu thư."
Lạc Tuyết Y cầm lấy thư vừa đi vừa mở ra xem, gương mặt nàng bỗng trở nên tối sầm lại, ánh mắt tràn trề thất vọng, Hạ Châu thấy nàng như thế không nhịn được khẽ hỏi:"Tiểu thư! Bên trong thư chủ thượng...."
Chưa kịp nói hết câu Lạc Tuyết Y đã ngắt lời, biết Hạ Châu muốn hỏi gì, nàng đau lòng nói:"Sư phụ nói rằng Cửu Phong Tán không hề có cách giải."
"Như vậy chẳng phải đại hoàng tử sẽ..." Tiểu Mai cắn khóe môi, mặt mày nhăn nhó, cảm thấy bất lực, nàng không muốn nhìn tiểu thư của mình đau lòng như vậy.
"Chuyện này các ngươi tuyệt đối không được nói cho Dạ Thành biết, ta nhất định phải tìm cách cứu chàng ấy bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ không để chàng ấy chết." Lạc Tuyết Y nắm chặt bức thư trong tay, ánh mắt đầy kiên định, quyết tâm.
Tử Tình Sơn
Thuộc hạ của Lăng Tử Phong lôi một tên hắc y nhân đến, ép hắn quỳ xuống, Lăng Tử Phong ngồi trên ghế nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống:"Nói, ngươi đột nhập vào Tử Tình Sơn của ta là để làm gì?"
Tên hắc y nhân sợ hãi, run lẩy bẩy hắn đã từng nghe qua Lăng Tử Phong chính là kẻ khát máu, máu lạnh, gϊếŧ người không chớp mắt vốn dĩ hắn không tin nhưng hôm nay gặp quả nhiên giống như những gì mà người ta đã đồn đại, hắn vội vàng xin tha mạng:
"Xin hãy tha mạng cho tôi, tôi chỉ nhận ngân lượng rồi làm theo những gì mà người ta sai bảo thôi."
Liễu Văn đứng bên cạnh Lăng Tử Phong trừng mắt, quát lớn hỏi hắn:"Người sai ngươi đột nhập vào đây là ai? Có mục đích gì?"
"Là trắc phi, trắc phi cho tôi rất nhiều ngân lượng bảo tôi đột nhập vào Tử Tình Sơn trộm Liên Chi Thảo." Hắc y nhân sợ mất mạng, mặt mày đã trắng bệch khai ra hết tất cả.
"Trắc phi? Cô ta bảo ngươi đến đây trộm Liên Chi Thảo? Gan của cô ta cũng lớn quá đấy." Lăng Tử Phong ngạc nhiên khi biết người đứng sau là Tiết Vũ Điệp, hắn cười nhạt ra lệnh:"Lôi hắn ra ngoài."
Hắc y nhân ngay lập tức bị lôi ra ngoài, Lăng Tử Phong nghiêng người, nhếch môi cười:"Với tầm hiểu biết hạn hẹp của Tiết Vũ Điệp thì cô ta chắc chắn không thể biết Liên Chi Thảo là cái gì, ta dám chắc có người đứng sau bảo cô ta làm thế. Người biết Liên Chi Thảo ở chỗ ta chỉ có Hàn Lam Mặc cùng đám đệ tử của hắn trong đó có Lạc Tuyết Y và một người nữa là Thạch Tú Ngọc, trong số bọn chúng chỉ có Thạch Tú Ngọc là có khả năng lớn nhất, xem ra ta phải tìm Thạch Tú Ngọc hỏi rõ chuyện này rồi."
Hoàng cung, Vân Vũ điện.
Lạc Tuyết Y đi đến Vân Vũ điện tìm hoàng thượng, nàng bước vào hành lễ, hoàng thượng thấy nàng đến liền nói:"Tuyết Y! Con đến thật đúng lúc, phụ hoàng có chuyện muốn nói với con." Lạc Tuyết Y ngẩng đầu lên, mỉm cười, hoàng thượng cất giọng nói tiếp:"Hôm nay, có thư báo hai ngày nữa hoàng đế của Đông Tần sẽ đến đây, chắc con cũng đã biết chuyện sư huynh của con trở thành hoàng đế rồi đúng không?"
"Vâng ạ." Lạc Tuyết Y khẽ gật đầu, dịu dàng, cung kính trả lời.
"Đến lúc đó con cùng Thành nhi phải tiếp đón thật chu đáo." Hoàng thượng vui vẻ căn dặn nàng và Triệu Dạ Thành rồi hỏi nàng:"Tuyết Y! Con tìm phụ hoàng là có chuyện gì sao?"
"Phụ hoàng! Con đến đây muốn xin phép cho con quay về Hoa Linh Sơn một chuyến, sư phụ mới vừa gửi thư cho con bảo về gấp." Dù trong thư Hàn Lam Mặc đã nói là không có cách giải nhưng Lạc Tuyết Y vẫn muốn về Hoa Linh Sơn muốn cùng sư phụ tìm cách.
Triệu Dạ Thành nhìn nàng không nói gì, đối với chuyện giải độc chàng cũng không hy vọng nhiều nữa, nếu có cách giải độc thì tốt nếu không có thì cũng không sao, chàng chỉ mong sau khi chàng chết nàng vẫn tiếp tục sống vui vẻ, hạnh phúc không đau lòng vì mình.
"Được, con cứ đi đi nhưng phải tranh thủ về để kịp tiếp đón sư huynh của mình đấy." Hoàng thượng gật đầu đồng ý ngay.
"Vâng." Lạc Tuyết Y gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn Triệu Dạ Thành nàng mỉm cười rồi rời khỏi Vân Vũ điện, nhanh chóng cùng Linh Linh và Hạ Châu quay về Hoa Linh Sơn.