Trong phòng trọ, Triệu Dạ Thành bị Lạc Tuyết Y cho nằm dưới đất ngủ được một lúc chàng giật mình thức dậy nhìn lên giường không thấy nàng đâu chàng ngồi dậy bước đến cánh cửa mở cửa ra đi ra ngoài.
Ra ngoài, Triệu Dạ Thành ngẩng đầu lên nhìn thấy Lạc Tuyết Y đang cùng Lãnh Cố Hiên ngồi trên mái quán trọ nói chuyện, sắc mặt của chàng đen lại ngay lập tức, chàng dùng khinh công bay lên. Lạc Tuyết Y cùng Lãnh Cố Hiên hướng mắt nhìn chàng, Lạc Tuyết Y khẽ cau mày cất giọng hỏi chàng:
"Tại sao ngươi lại ra đây? Có chuyện gì sao?"
Triệu Dạ Thành hai tay chắp ở phía sau gương mặt khó đoán đáp lại nàng:
"Ta ra đây tìm thê tử của ta thì có gì sai sao? Không biết nhị hoàng tử đêm hôm tìm thê tử của ta là có chuyện gì sao? Còn nữa nếu ta nhớ không lầm thì đáng lẽ ra bây giờ nhị hoàng tử phải ở Hoa Linh Sơn chứ? Tại sao nhị hoàng tử đột nhiên lại xuất hiện ở đây?"
Lạc Tuyết Y đôi mày nhíu chặt nhìn Triệu Dạ Thành, Lãnh Cố Hiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của chàng:
"Sư phụ bảo ta đi theo âm thầm bảo vệ muội ấy, ta thấy muội ấy không ngủ được nên mới cùng muội ấy ngồi đây trò chuyện thôi."
Triệu Dạ Thành nhướng mày khẽ gật đầu ngồi xuống cạnh Lạc Tuyết Y:
"Được! Vậy hai người cứ tiếp tục trò chuyện với nhau đi ta sẽ ngồi ở đây nghe hai người trò chuyện."
Lạc Tuyết Y mím môi, trừng trừng mắt với chàng Lãnh Cố Hiên gương mặt khó chịu không nói gì. Từ phía xa, một nam tử với dáng vẻ lạnh lùng, nguy hiểm gương mặt đã bị che đi bởi một mặt nạ hình mặt quỷ đáng sợ, bật cười nhạt:
"Hai vị hoàng tử của hai nước một người thì lạnh lùng, đáng sợ một người thì ôn nhu như ngọc cả hai đều là hoàng tử được phụ hoàng của mình sủng ái nhất là người có khả năng kế hoàng vị sau này lại có một điểm chung là yêu cùng một người. Thú vị thật."
Sáng ngày hôm sau, Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ Thành và những người khác đi dạo trong trấn, bọn người Linh Linh rất thích thú, vui vẻ đi dạo ngắm nhìn khắp nơi.
"Hai vị xin dừng bước!" Một ông lão bói toán râu dài, dáng vẻ thanh cao cất giọng nói với Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y.
Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ Thành và những người khác dừng lại quay người nhìn ông lão bói toán ấy, Triệu Dạ Thành gương mặt lạnh như băng cất giọng hỏi:
"Ông gọi chúng tôi là có chuyện gì?"
Ông lão ấy ngay lập tức cất giọng hỏi mọi người:"Các vị là người từ nơi khác đến sao?"
Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ Thành gật gật đầu, ông lão ấy cười nhẹ tiếp tục hỏi hai người với giọng nói vừa đủ nghe:
"Các vị là người trong hoàng cung đúng không?"
Bọn người Linh Linh và Đặng Hải nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, chàng và nàng cũng như thế quay đầu nhìn nhau với ánh mắt đầy ngạc nhiên, sững sốt, Lạc Tuyết Y nheo mắt hỏi:
"Tại sao ông lại biết chúng tôi là người trong hoàng thất?"
Lão bói toán khẽ cười, lắc lắc đầu vuốt râu của mình:
"Không cần biết là tại sao ta lại biết các vị chỉ cần biết là các vị đang gặp nguy hiểm đặc biệt là hai vị từ đây đến khi trở về hoàng cung hai vị sẽ gặp nguy hiểm. Còn nữa tình yêu sau này của hai vị sẽ gặp rất nhiều trắc trở, khó khăn thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng nên ta muốn nói cho các vị biết mà đề phòng."
Lão bói toán vừa nói vừa chỉ vào Lạc Tuyết Y và Triệu Dạ Thành, Triệu Dạ Thành nghi hoặc, không tin hỏi:
"Tại sao ông lại biết những chuyện này? Chắc không phải ông vì muốn lấy tiền mà bịa ra chứ?"
Ông lão bật cười vuốt vuốt râu của mình:
"Các vị không tin cũng được tin cũng được đó là tùy vào các vị thôi ta không ép các vị phải tin chuyện này, chuyện này là do ta tự ý xem cho các vị nên ta không lấy tiền."
Nói xong, ông lão ấy bỏ đi Hạ Châu nói khẽ với Lộ Lộ:
"Lộ Lộ! Tiểu thư thật sự sẽ gặp nguy hiểm sao? Những gì mà ông lão ấy nói là sự thật sao?"
Lộ Lộ gương mặt không biết nên tin hay không đáp lại Hạ Châu:
"Ta cũng không biết những gì mà ông lão ấy nói có phải là sự thật không nữa? Chúng ta bây giờ chỉ có một nhiệm vụ quan trọng là phải bảo vệ tốt tiểu thư thôi."