Lạc Tuyết Y đang xem tỷ võ thì nàng cảm nhận được có ai đó đang quan sát nàng từ xa, nàng nheo mắt quay đầu nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai nàng nhíu chặt đôi mày lại nàng không thể nào cảm nhận sai được nàng cảm nhận được ánh mắt ấy rất sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Thấy nàng đảo mắt nhìn xung quanh gương mặt nghiêm túc, Triệu Dạ Thành liền ghé sát vào tai của nàng khẽ hỏi:
"Có chuyện gì sao? Sao sắc mặt của nàng lại khó coi như vậy?"
Lạc Tuyết Y khẽ đáp lại chàng:"Ngươi không cảm nhận được gì sao? Không cảm nhận được hình như là có ai đang theo dõi chúng ta sao?"
Triệu Dạ Thành khẽ cau mày cảm nhận nhưng chàng không hề cảm nhận được gì cả chàng lắc đầu nói với nàng:
"Không! Ta không cảm nhận được gì cả chắc nàng nhầm rồi đó."
Lạc Tuyết Y lắc đầu phủ nhận, nàng chắc chắn rằng là có ai đó đang nhìn nàng nàng cảm nhận được ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo đó nhưng nàng cũng cảm nhận được có gì đó có chút quen thuộc, khí tức của người đó cũng rất quen:
"Không! Ta chưa bao giờ cảm nhận sai cả."
Lạc Tuyết Y rời khỏi nơi tỷ võ cố gắng tìm người mà đang nhìn nàng Triệu Dạ Thành ngay lập tức đi theo nàng, bọn người Hạ Châu đang xem chăm chú thì thấy nàng rời đi vội vàng chạy theo Linh Linh và Tiểu Mai nhìn thấy Đặng Hải cùng Tiêu Từ vẫn còn đang chăm chú xem liền mím môi kéo hai người họ đi.
Khi bước ra khỏi đám đông Lạc Tuyết Y lại không cảm nhận được luồng sát khí ấy nữa, nó biến mất rất nhanh, Hạ Châu khó hiểu hỏi nàng:
"Tiểu thư! Đã có chuyện gì xảy ra sao? Sao đột nhiên người lại không xem nữa?"
Lạc Tuyết Y nét mặt lạnh như băng chậm rãi cất giọng lên:
"Không có gì đâu! Các ngươi hãy mau đi tìm một quán trọ để nghỉ ngơi đi ta mệt rồi."
"Vâng!" Bốn người Linh Linh, Hạ Châu, Tiểu Mai và Lộ Lộ cúi người rồi cùng nàng và những người khác đi tìm quán trọ.
Buổi tối, Lạc Tuyết Y một thân màu đen bước ra khỏi quán trọ nàng bay lên trên nóc quán trọ ngồi ở đấy giữa khí trời lạnh giá, nàng khẽ nhếch môi cười nhạt cất giọng:
"Huynh hãy ra đi! Muội đã biết huynh đi theo muội từ lâu rồi."
Lãnh Cố Hiên xuất hiện nhẹ nhàng bay đến ngồi bên cạnh nàng, mỉm cười:
"Quả là không hổ danh tam môn chủ của Hắc Ngọc điện huynh đã có gắng che giấu khí của mình mà vẫn để muội cảm nhận được, không thể qua mắt được muội mà."
Lạc Tuyết Y bật cười một tiếng:"Mà tại sao huynh lại đến đây? Sư phụ cho phép huynh đi sao? Không sợ khi quay về sư phụ sẽ đánh gãy chân huynh sao?"
"Muội yên tâm huynh đã xin phép sư phụ rồi huynh nói với sư phụ rằng huynh sẽ âm thầm đi theo để bảo vệ muội cùng với bốn ám vệ kia. Phải rồi! Lúc sáng muội có cảm nhận được có ai đang đó quan sát không? Luồng sát khí đó quá mạnh khiến huynh cũng phải giật mình đó."
Vừa nhắc đến chuyện đấy nàng liền quay đầu khẽ gật đầu:
"Huynh cũng cảm nhận được sao? Vậy thì tại sao Triệu Dạ Thành lại không cảm nhận được chứ?"
"Huynh ở trong bóng tối cũng là âm thầm quan sát muội chỉ khác là huynh bảo vệ muội còn người kia thì muốn giết muội thôi nên việc huynh có thể cảm nhận được là chuyện bình thường. Nếu như huynh không nấp trong bóng tối thì huynh cũng sẽ không cảm nhận được bởi vì người kia chỉ cho muội cảm nhận được thôi."
"Nói chung quy là người đó muốn nhắm vào muội muốn giết chết muội. Muội cũng rất mong chờ muốn xem xem người đó sẽ dùng cách gì để giết chết muội." Lạc Tuyết Y nói với ngữ điệu đầy đắc ý, thách thức.