Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 13: Tôi là em gái của anh ấy

Mặc dù chỗ sau cánh cửa đều giống nhau, nhưng bước qua cánh cửa của ai, thì giống như người đó được quét mã QR vậy, công đức bắt yêu sẽ thuộc về người đó.

Cánh cửa anh ta làm vừa cao vừa to, cao gấp mấy lần cánh cửa nhỏ của Cố Ninh, đường nét đơn giản, ánh sáng tỏa ra bốn phía, đem đi so với cánh cửa ảm đạm không có ánh sáng của Cố Ninh, thì thật giống như một món đồ cổ lỗ sĩ chui ra từ mặt đất.

Cánh cửa đồng nhỏ của Cố Ninh vốn được lưu truyền từ đời ông nội, nói là đồ cổ lỗ sĩ, thì cũng không tính là quá sai.

Đám tiểu yêu vốn đang đứng thành một vòng tròn hứng thú xem hai bên ngầm đầu đá, bây giờ đột nhiên có hai cánh cửa xuất hiện, nhất thời không có ai động đậy.

Bà bác vừa nãy mỉm cười với Cố Ninh, "Cô gái, hai ta có duyên, ta đi cửa của cô." Người đầu tiên bước vào cửa của Cố Ninh.

Con yêu quái lông đen liếc nhìn Cố Ninh, cũng đi theo vào cửa của Cố Ninh.

Cố Ninh vốn đã hiền lành, vừa nãy lại còn tán ngẫu rất lâu với đám yêu quái, nên trông thân thiện hơn hai người mới đến kia nhiều.

Con người có tâm lý theo đám đông, thì yêu cũng có, bây giờ đã có người dẫn đầu, thì tất cả những con yêu phía sau đều bước vào cánh cửa nhỏ bị phá của Cố Ninh. Hiện trường vụ tai nạn xe hơi nhộn nhịp với một đám tiểu yêu do con yêu bạc hà khơi ra, chỉ trong chốc lát đã đi sạch.

Cánh cửa sáng chói mắt đó, lại không có một ai bước vào.

Cố Ninh thấy bọn họ đều đã đi hết, thì mỉm cười, thản nhiên búng tay, đóng cánh cửa của mình, xoay người rời đi. Đôi nam nữ mặc vest giày da kia, ngăn người nhìn cánh cửa sáng chói bốn phía.

"Người này từ đâu vậy? Dám công khai cướp công việc làm ăn của Kiền Long Đường chúng ta?" Nữ tức giận.

Nam thì nhìn chằm chằm trạm xe buýt ở phía xe, Cố Ninh đang đợi xe buýt, không nói một lời.

Hôm nay Cố Ninh không gặp khách hàng, nên mặc áo phông, mang giày chạy bộ, đeo một cái túi vải lớn, hoàn toàn là phong cách của học sinh.

Ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt, Cố Ninh thấp giọng nói, "Cảm ơn."

Bên tai không có phản ứng gì.

Cố Ninh lấy điện thoại ra, trước tiên kiếm số điện thoại của một vài bệnh viện gần đó, hỏi xem có ai bị thương trong vụ tai nạn giao thông được đưa đến không, nhưng không thu hoạch được gì, đành phải gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, "Tiểu Sơn, đừng tán gái nữa, cậu nói lần trước cậu có một người bạn ở đồn cảnh sát? Tôi muốn tìm anh ta giúp kiểm tra một chuyện."

Giọng nói của Tiểu Sơn đi kèm với một tràng tiếng súng đoàng đoàng đoàng, "Cố Ninh à, cậu nên về trước một chuyến đi, bạn trai cậu đến tìm cậu."

"Ai của tôi?" Cố Ninh không thể giải thích được, sau đó hiểu ra, "Ý cậu là Sở Hiên tới?"

Cố Ninh vội vã quay về Ninh Hợp Đường, mới vào hành lang đã nghe thấy tiếng hoan hô của Tiểu Sơn.

"Gϊếŧ một người nữa đi, Nguyên Nguyên em thật lợi hại!"

"Cậu gào thét gì chứ?" Cố Ninh đẩy cửa ra.

Sở Hiên đang ngồi trên chiếc ghế xoay phía sau cái bàn lớn mà Tiểu Sơn hay ngồi, hướng mặt về phía máy tính, nghe thấy giọng nói của Cố Ninh, thì nhướng mắt mỉm cười.

Trái tim của Cố Ninh đập dữ dội.

Tại sao cùng một vị trí mà người ngồi khác nhau, thì hiệu quả lại chênh lệch nhiều như vậy?

Cố Ninh vội vàng dời tầm mắt đi, nhìn xung quanh tìm Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên, hai người bọn họ đang dựa vào cửa sổ nghiên cứu mấy thứ trên màn hình máy tính, Nguyên Nguyên thò đầu ra vẫy tay với Cố Ninh.

"Cố Ninh, sư huynh quá tuyệt vời, giúp chúng ta lắp mạng LAN!" Tiểu Sơn nghiêng người đứng sau lưng Nguyên Nguyên, một tay giúp cô ấy gõ bàn phím, một tay kia giúp cô ấy cùng bấm chuột, trong lúc bận rộn cũng không quên nói với Cố Ninh một câu.

"Sư huynh?" Sư huynh là cái quái gì? Cố Ninh trầm mặc, "Tiểu Sơn, cậu cũng tốt nghiệp Đại học Hoa?"

"Mặc dù không phải là Đại học Hoa, nhưng trước khi đi nước ngoài trường của tôi và Đại học Hoa cách nhau một con đường, gọi một tiếng sư huynh rất thích hợp, phải không sư huynh?" Tiểu Sơn mặt dày nói.

Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hiên không có biểu hiện gì là không vui, tựa như còn rất sẵn lòng. Tối hôm qua không phải ngay cả tay cũng không chịu nắm Tiểu Sơn sao? Hôm nay sao đột nhiên thay đổi quyết định, tùy tiện thu nhận sư đệ rồi?

Tâm tư của học thần, như mò kim đáy biển, thật là khó hiểu.

"Mọi người lắp mạng LAN làm gì?"

"Mọi máy tính ở đây đều có thể truy cập Internet, vậy thì chúng ta có thể cùng nhau ăn gà [1]! Tôi đây không phải đang dạy Nguyên Nguyên sao." Ánh mắt của Tiểu Sơn vẫn ở trên màn hình, "Cửa sau! Nguyên Nguyên, dọn cửa sau trước đi!"

[1] Ăn gà ở đây đại diện cho việc chơi thắng ván game.

"Tại sao anh lại ở đây?" Cố Ninh thấp giọng hỏi Sở Hiên.

Ánh mắt của Sở Hiên không rời Cố Ninh, "Hôm nay việc ít, công việc của anh đã xong, đến xem em đang bận rộn làm gì."

"Chỗ tôi là chỗ xem bói bắt yêu." Cố Ninh nhấn mạnh.

"Anh biết." Sở Hiên mang theo vẻ mặt có chút ranh mãnh, "Anh chính là muốn đến thăm một chút, xem em lừa tiền khách hàng như thế nào."

Cố Ninh cắt lời, rồi quay sang hỏi Tiểu Sơn, "Tiểu Sơn, lần trước cậu nói cậu có một người bạn ở đồn cảnh sát, tôi muốn nhờ anh ta giúp tìm một người bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi liên hoàn."

Cố Ninh nói sơ qua cho Tiểu Sơn nghe tình hình vụ tai nạn xe hơi, Tiểu Sơn miễn cưỡng buông chuột ra, đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại, đợi một lúc lâu, thì đột nhiên chạy tới cầm lấy một cây bút, viết hàng chữ trên tờ giấy.

Tiểu Sơn cúp điện thoại, đưa tờ giấy cho Cố Ninh, "Cậu ta giúp kiểm tra, nói người bị tai nạn là nhân viên giao hàng của RNF, cũng là người Trung Quốc, mọi người đều gọi anh ta là Tiểu Hình. Lúc xảy ra chuyện thì vừa khéo mấy bệnh viện công gần nơi xảy ra vụ tai nạn đều đầy, ông chủ của RNF bọn họ quyết định, đưa người đến khoa cấp cứu của bệnh viện tư nhân này."

Cố Ninh cầm túi định rời đi. Tiểu Sơn lấy chìa khóa xe ra, nhưng quyến luyến không thôi quay đầu nhìn Nguyên Nguyên.

Sở Hiên hiểu được tâm tư của Tiểu Sơn, đứng lên, "Tiểu Sơn, cho tôi mượn xe, tôi lái xe đưa Cố Ninh đi."

Cố Ninh và Sở Hiên ngồi lên chiếc xe tồi tàn nhỏ của Tiểu Sơn, Sở Hiên kiểm tra bản đồ một lúc, rồi lái xe lên đường. Anh lái xe vừa ổn định vừa nhanh, êm ái trôi chảy, rất thân thiện với hành khách, kỹ thuật mạnh hơn kiểu kéo xe qua núi của Tiểu Sơn nhiều.

"Đi bệnh viên hình như không phải đi như vậy, Sở Hiên?" Cố Ninh nhướng mày, Sở đại học thần, anh cũng có lúc đi sai đường sao?

Sở Hiên nhìn cô một cái, "Về phòng thí nghiệm với anh trước, anh nhớ ra đã quên bàn giao vài thứ với người trong tổ."

Đại học S ở cách đó không xa, phòng thí nghiệm của Sở Hiên nằm sâu trong khuôn viên trường, là một tòa nhà nhỏ.

Sở Hiên nói Cố Ninh đợi bên ngoài phòng thí nghiệm, rồi bản thân đi vào. Qua cửa kính của phòng thí nghiệm. Cố Ninh có thể nhìn thấy dãy máy tính bên trong, còn có đủ loại robot và cánh tay robot ngớ ngẩn trên bàn làm việc.

"Cần giúp đỡ không?"

Cố Ninh quay đầu lại, là một vài cô gái gốc Á, nhìn cách ăn mặc, thì hầu như đều là người Trung Quốc.

"Không cần, cảm ơn, tôi đợi người." Cố Ninh đáp.

"Cô đang đợi ai vậy? Chúng tôi có thể vào gọi giúp cô." Các cô gái vẫn rất kiên trì.

Cố Ninh chỉ đành phải nói tên, thể hiện mình không phải là kẻ trộm, "Sở Hiên. Anh ấy cũng nhanh ra thôi."

"Sở Hiên?" Các cô gái lập tức chuyển sang tiếng Trung, ánh mắt sáng ngời.

"Đại soái ca từ NIT đến làm dự án đó á?"

"Người mới gia nhập tổ của bọn họ mấy ngày trước?"

"Chính là người đó, không chỉ đẹp trai, mà nghe nói còn đặc biệt lợi hại."

"Vừa tới đã tối ưu hóa tất cả các thuật toán, mấy cô gái trong tổ của bọn họ đều điên cả rồi."

"Ngày ngày ở cùng phòng thí nghiệm với anh ấy đó, nếu là tôi thì tôi cũng điên, bây giờ tôi còn có thể xin chuyển tổ được không?"

Cố Ninh lúng túng mỉm cười, thầm nghĩ, kỹ năng gọi ong dụ bướm của Sở Hiên hồi đó không hề giảm sút.

Mấy người đang nói chuyện sôi nổi, chỉ có một cô gái nhớ tới Cố Ninh, quan sát trên dưới, "Cô không phải là bạn gái của anh ấy chứ?"

Cố Ninh đã ở bên cạnh Sở Hiên nhiều năm, có kinh nghiệm đấu tranh phong phú, biết được nếu muốn sống sót, thì điều đầu tiên là không thể trở thành mục tiêu công kích của mọi người, chính là phải triệt để phủi sạch quan hệ với Sở Hiên.

Cố Ninh có ao ước được sống cực mạnh mẽ, lập tức thanh minh, "Tôi là em gái của anh ấy."

Đang nói, thì Sở Hiên bước ra, không phải một mình, đi cùng bên cạnh anh là một cô gái ngoại quốc. Tóc vàng nhạt được buộc cẩn thận, mắt xanh, ngực to eo nhỏ chân dài, thân hình không chê vào đâu được, trông rất thông minh tháo vát, mặc dù là tóc vàng, nhưng không có vẻ là người thiểu não chút nào.

Cô ấy không thấp, nhưng Sở Hiên lại cao hơn nửa cái đầu, tuy hai người khác chủng tộc, nhưng lại trông khá xứng đôi vừa lứa.

Sở Hiên cười với Cố Ninh trước, sau đó nói với cô gái tóc vàng, "Vậy cứ như thế, ngày mai gặp lại." Nói xong thì định đi tới.

Cô gái tóc vàng kia nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt núi băng vạn năm, thì sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của anh nhìn về phía Có Ninh, đột nhiên hỏi: "Ai vậy?"

Cố Ninh nghe rõ hai chữ văng ra từ miệng Sở Hiên, "Vị hôn thê của tôi."

Cố Ninh trầm mặc: Lại tùy tiện kéo người chặn đào hoa.

Sở Hiên cũng không có ý định giới thiệu bọn cô với nhau, trực tiếp bỏ rơi cô gái tóc vàng mà bước tới.

Các cô gái bên cạnh cũng nghe được lời của Sở Hiên, cùng nhau ngơ ngác trợn mắt nhìn Cố Ninh.

Sở Hiên vươn tay ôm lấy bả vai Cố Ninh, nửa ôm cô vào trong lòng, ôm ra ngoài. Cố Ninh không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt phía sau đang phóng ra lửa đốt thủng áo phông trên người cô.

Lúc nãy bọn họ đi bộ tới còn cách nhau tám thước, bây giờ đột nhiên ôm như vậy, chắc chắn là Sở Hiên cố ý diễn trò cho người ta xem.

Vất vả lắm mới đi ra khỏi tòa nhà, Cố Ninh tách khỏi cánh tay của Sở Hiên.

"Không thích tóc vàng đó sao? Nói không chừng là người vợ ngoại quốc tương lai của anh đó. Bây giờ anh chơi như vậy, coi chừng sau này quỳ trên bo mạch chủ, coi như trả nợ."

Sở Hiên cong môi, không nói lời nào.

"Anh không biết bị người ta mắng chửi sau lưng sẽ tổn hại vận khí sao? Lần sau còn kéo tôi chặn đào hoa nữa, thì phải thu tiền." Cố Ninh suy nghĩ một chút, "Cộng thêm táy máy tay chân, phải thu gấp đôi."

"Được." Sở Hiên cúi đầu bấm điện thoại.

Điện thoại của Cố Ninh kêu lên một tiếng, Cố Ninh liếc mắt nhìn, Sở Hiên chuyển một ngàn không trăm bốn mươi tệ, cũng không biết là tính toán như thế nào, mà còn có cả số lẻ.