Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

52. Ngồi cưỡi trên tường

Đỗ Nhược nghe được Lục Hành Trì nói, quay đầu hỏi: “Bối Noãn, Khâu Tễ kia trông thế nào? So với Lục Hành Trì, ai càng soái?”

Bối Noãn khách quan trả lời: “Đương nhiên là Lục Hành Trì soái hơn.”

Cô trả lời không chút do dự, còn bỏ thêm từ “Đương nhiên”, Lục Hành Trì trong lòng thật hài lòng.

Đỗ Nhược hỏi tiếp: “Vậy so tôi và Lục Hành Trì thì sao?”

Bối Noãn đáp còn nhanh hơn vừa rồi, không chần chờ chút nào, ngữ khí còn muốn quả quyết hơn, “Vậy nhất định là anh nha, vua thây ma mà!”

Lục Hành Trì: “……”

Đã tìm được nguồn gốc logo, không còn lý do gì để lưu lại trên đảo.

Sáng sớm hôm sau, mấy người rời giường, thương lượng một chút, quyết định làm giống như phương pháp của đại ca hoa hồng đen, thừa dịp người gác đổi gác sẽ trèo tường trốn.

Trước khi đi họ muốn ghé thăm Tiểu Thiệu.

Mấy người ăn sáng xong, đón mặt trời mọc, xuyên qua ngôi chợ còn quạnh quẽ, đi tới nhà Tiểu Thiệu.

Tiểu Thiệu còn nằm trên giường, nhưng mà đã hết sốt.

Cô bé ăn cháo Giang Phỉ nấu, ngồi dậy, nhìn ra tinh thần cũng không tệ lắm.

Đỗ Nhược nói ra chuyện họ sẽ đi, hỏi Tiểu Thiệu xem cô bé có muốn đi cùng với họ không.

Đằng trước nói không chừng có nơi ở càng tốt.

Tiểu Thiệu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cự tuyệt.

“Đảo này ở giữa hồ, phòng thây ma còn tốt hơn bất kỳ thành lũy nào, em ở chỗ này đã quen, tích cóp được không ít tiền, lại có chỗ ở, đi đến nơi khác không nhất định được tốt như ở đây.”

Đỗ Nhược còn muốn kiên trì khuyên nhủ, Lục Hành Trì liếc anh một cái, “Em ấy không nghĩ đi, cậu cũng không cần một hai phải buộc người ta đi chứ?”

Đỗ Nhược lúc này mới từ bỏ.

Đi ra khỏi đảo này, tiền Bối Noãn kiếm được sẽ vô dụng ngay, cô muốn đưa tiền cho Tiểu Thiệu, thuận tiện làm giá trị thánh mẫu tăng lên một chút.

Nhưng Tiểu Thiệu kiên quyết không cần.

Em nói: “Em để dành tiền đã đủ nhiều, lại nói, không thể cái gì cũng trông cậy vào người khác.”

Cô bé tuổi còn nhỏ, lại rất có chí khí.

Rời khỏi nhà Tiểu Thiệu, trong chợ đã nhiều người lên, bày quán, nói chuyện phiếm, mua đồ vật, náo nhiệt lên hẳn.

Sự thật chứng minh, tối hôm qua Bối Noãn nói không sai.

Trong chợ điên cuồng truyền ra tin tức mới ra lò ——

“Khâu gia trẻ” mới lên đã thông báo, mọi người trên đảo không cần đeo thẻ bài nữa.

Người mới lên đảo sẽ không phát ra thẻ bài, mà toàn bộ thẻ bài cũ cũng nên giao lại chỗ lão Hồ.

Quy định mới này trong đám người lại tạo nên ý kiến trái ngược.

Bởi vì căn bản không có ai nguyện ý trả lại thẻ bài.

Rất nhiều người bị khủng hoảng.

“Nếu không đeo thẻ bài, vậy làm sao biết được người khác là thẻ bài gì?”

“Vạn nhất không biết mà ở cùng với một người A, tôi gặp nguy hiểm thì sao?”

“Những người F thật chán ghét kia, nếu không đeo thẻ, ai biết ai là F?”

Bọn họ không những không muốn trả lại thẻ bài, ngược lại tự phát động một phong trào cưỡng bách mỗi người phải treo thẻ bài ra ngoài quần áo.

Trong chợ không ít người giống như thuộc đội trật tự, bắt được người không treo thẻ bài sẽ buộc người này đưa thẻ bài ra.

Không đưa ra được thì sẽ bị đánh.

Thẻ bài Bối Noãn tối qua đã bị Lục Hành Trì ném, nhưng cô không bị bất kỳ phiền toái gì.

Bởi vì gương mặt kia chính là thẻ bài.

Mỗi người gặp được cô đều sẽ ngẩn người ra một chút, sau đó giống như nhìn thấy minh tinh mà hô to, “Chính là người F kia!” “Không sai, chính là người F thắng được thật nhiều trận đấu l*иg!”

Làm cho Bối Noãn thật xấu hổ.

Lục Hành Trì cũng không có thẻ bài.

Anh ngông nghênh đi xuyên qua chợ, cũng không gặp bất kỳ phiền toái gì.

Dáng người anh vai rộng eo thon, ánh mắt lạnh như băng, còn có cơ bắp lộ ra dưới áo sơ mi, đó đều là thẻ bài của anh.

Không ai dám không có mắt mà kêu anh đem thẻ ra, nếu không còn không biết là ai đánh ai.

Bối Noãn không có tâm tư gì mà để ý tới mấy cái thẻ bài này, cô vẫn luôn rầu rĩ, vừa đi vừa thất thần, làm Lục Hành Trì phải liên tục kéo tay cô lại, sợ Bối Noãn đâm vào tường.

Bối Noãn đang rầu rĩ về tiền của mình.

Thật vất vả đấu l*иg gϊếŧ thây ma kiếm được một mớ tiền, bây giờ rời đảo này đi, tiền sẽ biến thành giấy lộn.

Bối Noãn luyến tiếc.

Lục Hành Trì liếc mắt một cái đã biết được ý tưởng của cô, “Còn đang sầu não làm sao xử lý tiền của em?”

Bối Noãn gật gật đầu, cân nhắc, “Bằng không tùy tiện tìm người tặng?”

Còn có thể thăng giá trị thánh mẫu.

Lục Hành Trì phủ định ý tưởng này, “Lập tức phải đi, không cần cành mẹ đẻ cành con. Lại nói, em không nghĩ mua chút đồ cho mình sao?”

Vấn đề là trên đảo cái gì cũng không có.

Đỗ Nhược nhìn thấy một chú bán sắn bên đường, đưa ra chủ ý, “Bằng không cô mua sắn đi? Dù sao trong không gian của cô có thể chứa mà.”

Bối Noãn tưởng tượng đám cây sắn chồng cao như núi, “Nhiều tiền như vậy, có thể mua biết bao nhiêu cây sắn? Lại nói cái thứ đồ này lại không thể ăn, tôi muốn mua nhiều như vậy làm gì?”

Đường Đường do do dự dự kiến nghị, “Lưu trữ để đè người đi?”

Bọn họ đều nghe qua được sự tích Bối Noãn đè người.

Bối Noãn cuộc đời lần đầu cảm nhận được nỗi thống khổ tiền nhiều mà không có chỗ xài.

Giang Phỉ lại đề ra một kiến nghị không tồi, “Nếu cô không thích cây sắn, trên đảo không phải có quặng hồng bảo thạch hay sao? Tôi đoán chừng không chỉ có một mình cô nhặt được hồng bảo thạch, nói không chừng có thể mua được.”

Loại thời điểm này có lẽ thật sẽ có người muốn đổi hồng bảo thạch để lấy tiền mua đồ ăn.

Hồng bảo thạch tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng để trong không gian, xinh xinh đẹp đẹp, so với nhìn một đống cây sắn sẽ làm người vui vẻ hơn nhiều.

Nhưng không biết trong tay ai có hồng bảo thạch.

“Cái này đơn giản,” Đường Đường nói, “Em đi hỏi thăm sẽ biết.”

Đường Đường hoạt bát cơ linh, trời sinh khuôn mặt làm người thích, ai cũng đều nguyện ý nói chuyện phiếm với cậu, chỉ chốc lát sau đã quay lại.

“Một anh bán tạp hóa có trong tay một khối nguyên thạch nhỏ, anh ấy vẫn luôn muốn bán đổi tiền, đáng tiếc loại thời điểm như bây giờ không ai muốn mua, Bối Noãn chị mau đến đó xem sao.”

Bối Noãn hưng phấn cùng đi, đến lại có điểm thất vọng.

Đại ca bán tạp hóa thần bí hề hề móc ra một khối, còn nhỏ hơn viên đá Bối Noãn đưa cho Đỗ Nhược, chỉ bằng cỡ móng tay, màu sắc cũng không được tươi sáng.

Nhưng đại ca bán tạp hóa cũng không tham, ra giá chỉ 2500 đồng.

2500 đồng đủ để mua cả đống cây sắn.

Tuy rằng không lý tưởng, nhưng có còn hơn không, mấy người cùng nhau tới “ngân hàng” trên đảo —— sòng bạc, lấy tiền giao dịch.

Để người sòng bạc chuyển tiền từ tài khoản Bối Noãn đến tài khoản đại ca bán tạp hóa, vừa thuận tiện lại an toàn.

Mới vừa chuyển tiền xong, phía sau có tiếng người hỏi: “Cô đã đến rồi?”

Bối Noãn vừa nghe giọng nói lười nhác này, đã biết là ai.

Khâu Tễ mang theo hai người đứng phía sau.

Địa vị anh hiện tại là không như trước, nhưng thoạt nhìn lại không chút biến hóa nào, mấy cái nút trước ngực vẫn không cài, áo tùng tùng tán tán bay loạn.

Nhưng mà so với người anh thì nhìn thuận mắt hơn nhiều.

“Vội làm gì thế?” Đuôi mắt cong lên, Khâu Tễ nhìn cục đá hồng trong tay Bối Noãn.

Bối Noãn nhanh chóng cân nhắc, quyết định ăn ngay nói thật.

“Tôi muốn dùng tiền đấu l*иg đổi ít hồng bảo thạch.”

Khâu Tễ đã hiểu, lại khuyên, “Có tiền thì trữ lại, nói không chừng sau này có việc cần dùng.”

“Tôi không muốn lưu tiền này lại,” Bối Noãn ba hoa chích choè mà nói hươu nói vượn, “Bà nội tôi nói, tiền dựa vào đánh cuộc không may mắn.”

Khâu Tễ cười, “Tuổi không lớn, còn rất mê tín. Nhưng mà cũng đúng, khó có cơ hội mua được hồng bảo thạch giá hời như thế, về sau khi không còn thây ma, nói không chừng có thể kiếm được lời khá lớn.”

Lời này nghe có điểm mới mẻ.

Từ khi thây ma bùng nổ tới nay, Bối Noãn đi một hồi xa như vậy, nhìn đến mỗi người mỗi ngày đều tuyệt vọng giãy giụa, cố gắng sống sót, đây là lần đầu tiên nghe được có người nói đến tương lai.

Hơn nữa là tương lai khi virus thây ma biến mất.

Mà người này lại là chủ sòng bạc.

Ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, Đỗ Nhược nhịn không được, hỏi: “Anh cảm thấy có một ngày virus thây ma sẽ biến mất?”

Đường Đường cũng nói: “Người bị cảm nhiễm ngày càng nhiều, khu vực bị luân hãm càng lúc càng lớn, hiện tại nhìn một chút hy vọng đều không có.”

Tay Khâu Tễ cắm vào túi quần, chẳng giống như chủ nhân mới của hòn đảo chút nào, như cũ nhìn thật cà lơ phất phơ, thật ra vẻ chủ sòng bạc.

Anh cười cười, “Lần trước tôi đã nói, tôi tin tưởng xác suất, cũng tin tưởng có kỳ tích. Có đôi khi thật sự sẽ có kỳ tích. Các người xem, tôi tin tưởng kỳ tích, cô ấy liền đứng trước mặt tôi đây.”

Bối Noãn biết anh ta nói mình, có điểm ngượng ngùng.

Khâu Tễ cười cười, “Đại khái người khác sẽ cảm thấy, hiện tại cô dùng tiền đổi đá quý mà không đổi đồ ăn thì có điểm ngốc, tôi lại cảm thấy, có thể thử một lần, nói không chừng sau này sẽ được hồi báo thật lớn.”

Bối Noãn đương nhiên không nghĩ tới nhiều như vậy, chẳng qua cô cảm thấy đá quý đẹp mà thôi.

Hơn nữa tương lai trong miệng bọn họ hoàn toàn không quan hệ gì đến cô.

Khâu Tễ nói tiếp: “Tôi biết có người có khối hồng bảo thạch không tồi, đang gởi giữ tại sòng bạc, tôi nghĩ ra giá thích hợp, họ sẽ muốn bán.”

Xem ra sòng bạc không ngừng là ngân hàng giữ tiền, còn cho thuê tủ sắt.

Khâu Tễ phái thủ hạ đi tìm người, chỉ chốc lát sau đã mang người đến.

Là một người phụ nữ trung niên, dẫn con theo, đầy mặt hoan thiên hỉ địa.

Cục đá này trong tay cô ta đã muốn bán thật lâu, loại thế đạo này, ai cũng chỉ cần ăn, không ai muốn mua đá quý.

Cô ta lấy cục đá ra cho Bối Noãn xem.

Khối này quả nhiên tốt hơn rất nhiều, được đơn giản mài giũa qua, đặt trong lòng bàn tay Bối Noãn một khối thật lớn, vô cùng sáng trong, cơ hồ nhìn không ra tì vết gì, màu hồng cũng vô cùng xinh đẹp, nhìn là thích ngay.

Người phụ nữ ra giá ba vạn.

Khâu Tễ nghiêm túc nhìn nhìn, cười nói: “Có thể.”

Lục Hành Trì cũng đi lại đây, giúp Bối Noãn nhìn kỹ một lần, kết luận, “Thật sự không tồi.”

Hai người bọn họ đều nói được, Bối Noãn hoàn toàn không cò kè mặc cả, vui vui vẻ vẻ mà mua.

“Cô có muốn gởi đá quý này ở sòng bạc không?” Khâu Tễ hỏi.

Đương nhiên không được. Đã phải đi rồi.

Bối Noãn cự tuyệt, “Tôi muốn giữ chơi hai ngày.”

Khâu Tễ nhìn Lục Hành Trì, cười nói: “Đoạt là không ai dám đoạt, chỉ coi chừng bị trộm.”

Dưới kiến nghị mãnh liệt của Đỗ Nhược, Bối Noãn cuối cùng vẫn trở lại chợ, dùng tiền mua không ít cây sắn sống và sắn nướng, sau đó họ mới xuất phát.

Thời gian cũng không sai lệch mấy, lính gác ở tòa nhà hình tháp đi xuống thay ca, Bối Noãn chạy nhanh đến ven tường móc thang ra.

Tất cả bò lên trên tường, Lục Hành Trì và Đỗ Nhược xách thang lên, chuyển tới bên kia tường.

Bối Noãn cưỡi ở trên bức tường cao cao, trong lúc chờ đợi hai người chuyển thang, quay đầu lại nhìn xem cái đảo này một lần nữa.

Cô cũng không biết, sau khi cô đi rồi, rất nhiều năm không chỉ ở đảo này mà cả một khu vực rộng lớn ở quốc gia N vẫn còn lưu lại truyền thuyết về “người F nọ”.

“Người F nọ” là một tín ngưỡng, là một tấm gương khích lệ vô số người tuyệt vọng một lần nữa lấy hết can đảm, thoát ra từ vũng bùn, một đường đi về phía trước.

Bản thân tín ngưỡng hiện giờ lại đang đón gió, cưỡi trên tường xem phong cảnh mặt hồ.

Giọng Tiểu Tam bỗng nhiên toát ra, kêu một tiếng: “Bối Noãn……”

Bối Noãn giành trước, tính sổ với nó, “Tiểu Tam, cậu lần trước đưa tôi tới chỗ nhốt thây ma, hại tôi bị người chộp tới đấu l*иg, chơi vui sao?”

“Dùng Đỗ Nhược làm nhiệm vụ rõ ràng là chính là cô tuyển, chủ ý cho thây ma ăn cũng là Đỗ Nhược đề ra, không phải là tôi nói ra.”

Tiểu Tam có điểm ủy khuất.

“Tôi chỉ là hệ thống mà thôi chứ đâu phải thần tiên, làm sao biết trước được, biết các người muốn nói gì muốn làm gì?”

Tiểu Tam lại nói: “Lúc ấy, Đường Đường mới vừa phát hiện một con bướm bị mạng nhện vây khốn, nếu cô dùng cậu ta làm nhiệm vụ, nói không chừng cậu ta thương hại muốn thả con bướm ra, không phải mười giây là có thể giải quyết sao?”

Điều này cũng đúng.

“Vậy cậu tìm tôi có việc?” Bối Noãn hỏi, “Lại có nhiệm vụ mới?”

Tiểu Tam vui mừng khôn xiết, “Là có nhiệm vụ mới, lần này là một nhiệm vụ có liên hoàn với nhau, kêu là ‘nhiệm vụ nhỏ thú vị’.”

Bối Noãn hiện tại vô cùng cảnh giác đối với nhiệm vụ của nó, đặc biệt là cái loại nhìn tưởng như vô hại như thế này.

“Nhiệm vụ nhỏ thú vị” năm chữ này, nghe khiến cho người hơi sợ.

Tiểu Tam giải thích, “Một loạt nhiệm vụ này không phải là một bộ phận của nhiệm vụ thánh mẫu, mà là ở các thế giới làm cho tâm tình khẩn trương của ký chủ thả lỏng được một chút.”

Bối Noãn nghe ra được điều khác, “Ý của cậu là, có rất nhiều thế giới loại này? Còn có rất nhiều người xuyên qua?”

“Không sai,” Tiểu Tam không giấu diếm, “Cô làm nhiệm vụ thánh mẫu ở thế giới này, còn có người làm nhiệm vụ ở các thế giới khác, nhiệm vụ thánh mẫu chỉ là một bộ phận thực nghiệm của chúng tôi mà thôi.”

“Thực nghiệm?”

“Đúng vậy, chúng tôi là một tổ thực nghiệm, đây là chuyện của chúng tôi, cô không cần phải xen vào.”

Tiểu Tam ngữ khí nhẹ nhàng.

“Cho nên Bối Noãn, cô có muốn làm nhiệm vụ nhỏ thú vị không? Nhiệm vụ này không liên quan đến nhiệm vụ thánh mẫu, cho nên chẳng có trừng phạt, sau khi hoàn thành còn có khen thưởng nha!”

Lần này Bối Noãn có điểm hứng thú, “Là khen thưởng giá trị thánh mẫu sao?”

“Đã nói không liên quan đến nhiệm vụ thánh mẫu,” Tiểu Tam thở dài, “Đương nhiên không tăng giá trị thánh mẫu, khen thưởng là các loại năng lực đặc thù có thể sử dụng trong thời gian ngắn.”

Ý của nó là khen thưởng dị năng? Tốt như vậy?

“Tuy là tạm thời sử dụng, tỷ như chỉ có thể dùng một lần hai lần, hoặc là mấy giờ, nhưng tất cả đều là năng lực đặc thù hoàn toàn không tồi nha.”

Tiểu Tam giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ.

“Tỷ như ngắn ngủi mà khống chế hỏa khống chế thủy, tỷ như đạt được tốc độ vượt bực, trong vòng mấy giờ, động tác của cô có thể nhanh phi thường, muốn làm chuyện xấu gì, người khác chỉ nháy mắt một cái, cô đã làm xong.”

Nghe tới thật không tồi chút nào.

Tiểu Tam vui vẻ nói: “Đều rất phi thường nha! Tất cả đều có thể quay chọn từ hồ phần thưởng!”

Bối Noãn lập tức động tâm.

Mấu chốt là, không hoàn thành cũng không có trừng phạt, hơn nữa không liên quan đến nhiệm vụ thánh mẫu, không cần phải giả bộ thánh mẫu làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái.

Dù sao cô cũng nhàn rỗi.

“Được, tôi tiếp!” Bối Noãn nói.

Sau đó kéo ra Thanh Nhiệm Vụ.

Ngay sau đó liền phát hiện một chuyện làm da đầu cô muốn nứt ra.

Mấy người Đỗ Nhược đã chuyển thang xong, từng người tiếp một người đi xuống.

Bối Noãn còn cưỡi trên tường, bất động.

Lục Hành Trì chờ đến người cuối cùng cũng đã xuống, thấy cô vẫn không nhúc nhích, hỏi: “Làm sao vậy? Quá cao nên sợ hãi? Em chuyển qua đối diện với mặt tường, không cần nhìn dưới chân.”

Bối Noãn lúc này mới lấy lại tinh thần.

Bò tường thôi, sợ hãi cái gì? Có cái còn đáng sợ hơn nhiều so với cái này.

Bối Noãn bắt lấy cánh tay Lục Hành Trì.

“Lục Hành Trì,” cô sốt ruột, “Nguyện vọng thứ ba của anh là gì? Mau nói!”

Lục Hành Trì ngơ ngẩn.

Anh nhìn Bối Noãn, lại cúi đầu nhìn xuống dưới cái thang, còn có mấy người Đỗ Nhược đứng bên chân tường.

Giọng nói của anh toàn là không tin tưởng.

“Em muốn, anh, ngay lúc này, đứng ở đây, hôn em?”

Hai người hiện tại đều cưỡi trên thành tường cao, cách nhau thật không xa, nhưng tư thế và địa điểm đều rất kỳ quái, nếu hôn nhau, nhất định sẽ rất mất hồn.

Bối Noãn mau khóc ra, “Mặc kệ là hôn hay là cái gì, anh nhanh nói ra! Mau mau mau!”

Bối Noãn hôm nay chỉ lo cân nhắc xài tiền như thế nào, hoàn toàn quăng ra sau đầu nhiệm vụ thánh mẫu chi nguyện sắp hết thời gian.

Vừa mới kéo ra Thanh Nhiệm Vụ, liếc nhìn một cái, thời gian đếm ngược chỉ còn không đến một phút.

Nói mấy câu nói đó, lại qua đi cả chục giây.

Mắt thấy đếm ngược sắp trở thành không, sau tên Lục Hành Trì vẫn là (2/3).

Nếu trước khi đếm ngược kết thúc còn chưa thực hiện được nguyện vọng cuối cùng, diện tích không gian sẽ bị giảm phân nửa.

Bối Noãn gấp đến độ muốn điên.

Lục Hành Trì nhìn Bối Noãn thật chăm chú, anh nói: “Nguyện vọng của anh là, em cho anh một thứ.”

Chuyện này quá đơn giản, Bối Noãn lập tức móc từ không gian ra một thứ, nhét vào trong tay anh.

Ngay ở khoảnh khắc thời gian đếm ngược trở thành 0, sau tên Lục Hành Trì biến thành (3/3).

Nhiệm vụ thánh mẫu chi nguyện được hoàn thành, giá trị thánh mẫu tăng vượt bậc.

Bối Noãn thở phào nhẹ nhõm.

May mắn anh ấy cho một nguyện vọng siêu cấp dễ dàng nhanh chóng có thể thực hiện, một giây là có thể hoàn thành.

“Chúng ta đi xuống đi?” Bối Noãn trở nên vô cùng nhẹ nhàng, ấn xuống đầu tường, bò lên thang.

Lục Hành Trì vẫn cứ không nhúc nhích.

Bối Noãn cảm thấy biểu tình của anh giống như có chút xấu hổ, sắc mặt tuy không thay đổi trước sau như một, nhưng bên tai lại đỏ.

Tầm mắt Bối Noãn nhìn xuống phía dưới, vừa nhìn thoáng qua đồ vật trong tay anh, cô phát ra một tiếng hét kinh hoảng.

Trong tay anh, ngoại trừ một cái áo sơ mi giặt sạch là thứ mà Bối Noãn cho rằng mình lấy ra cho Lục Hành Trì, thế mà còn câu theo thứ khác.

Màu trắng tinh khiết, kiểu dáng thể thao, không có vòng thép và lớp lót.

Bối Noãn không nói hai lời, vẫy tay đoạt lại đồ của mình, kết quả dưới chân bước hụt một cái, thang gỗ bị ngã đi.

Lục Hành Trì phản ứng cực nhanh, anh nắm lấy thang ngay lập tức, tránh cho Bối Noãn bị té từ trên cao xuống.

Đỗ Nhược đứng phía dưới, sốt ruột chờ đợi đã lâu.

“Hai người này! Chỉ trèo tường mà thôi, sao mà diễn nhiều như vậy?”

Bối Noãn nắm lại được mạng của mình, thành công đυ.ng ngón tay tới quần áo, trong nháy mắt thu hồi vào trong không gian.

Mãi cho đến khi đã xuống khỏi tường, ngồi lên trên cái ca nô xa hoa rời khỏi đảo, Lục Hành Trì vẫn còn vừa lái thuyền vừa cười cười.

Bối Noãn da mặt dày, làm bộ nhìn không thấy.

“Bối Noãn,” Lục Hành Trì tìm thời gian không ai chú ý tới, nói khẽ với cô, “Vừa rồi em gấp như vậy, là thời gian thực hiện nguyện vọng của anh đã sắp hết hay sao?”

Bối Noãn trong lòng run run, ừ một tiếng.

Lục Hành Trì cười cười, “Chính mình còn tự quy định thời gian hoàn thành, không tự mình vượt qua được hay sao?”

Anh lái thuyền, ngữ điệu nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn về phía trước, cũng không có ý quan sát biểu hiện của Bối Noãn.

Bối Noãn đã lấy lại bình tĩnh, biện bạch: “Những gì em cho phép ước nguyện tất nhiên sẽ hoàn thành đúng thời hạn.”

Lục Hành Trì gật gật đầu, “Lúc ấy anh thấy em quá sốt ruột nên mới nói đại ra một nguyện vọng cho đủ số, Bối Noãn, nguyện vọng thứ ba của anh cũng không thể qua loa như vậy.”

Liền biết anh ấy muốn bù chuyện này, Bối Noãn nhướng mày.

Lục Hành Trì liếc nhìn cô một cái, thay đổi đề tài, “Cho nên ở trong không gian, quần áo của em là đặt chung với của anh?”

Quần áo của mọi người đều để trên kệ, đồ của Bối Noãn xác thật là kề bên đồ của Lục Hành Trì.

Bối Noãn da mặt có dày thế nào đi chăng nữa cũng không khỏi hơi đỏ lên, “Nào có. Chỉ gần một chút thôi.”

Lục Hành Trì hạ giọng tiếp tục, trong thanh âm mang đầy ý cười, “Thì ra em hay mặc loại đồ trẻ con như vậy.”

“Cái gì mà trẻ con?” Bối Noãn nổi giận, “Có biết thường thức hay không? Cái này kêu là kiểu dáng thể thao! Dễ dàng hoạt động! Rất thực dụng!”

Giọng cô quá lớn, bị Đỗ Nhược nghe được.

Anh tò mò, “Các người đang nói cái gì kiểu dáng thể thao?”

Bối Noãn và Lục Hành Trì đồng thanh trả lời: “Giày.”