Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

51. Người đó chết chắc rồi

Mặt trái thẻ bài bằng sắt nhỏ nhỏ kia có khắc một cái dấu hiệu.

Trên sơn lót màu xanh là một hình giống như ba cánh hoa bằng sơn trắng, giữa cánh hoa có một con mắt.

Cho dù miếng sắt bị cắt đi một phần nhỏ, vẫn có thể rõ ràng nhìn ra được đây là dấu hiệu Lục Hành Trì nói tới.

Thẻ bài sắt thô ráp, hình dạng không đều, rõ ràng là làm từ sắt lá vứt bỏ.

Bối Noãn đã sớm thấy qua, mặt trái thẻ của mình là một mảnh sơn trắng, của Lục Hành Trì là sơn xanh, còn có ít hoa văn màu trắng.

Xem độ dày và tính chất, hẳn là đến từ cùng loại lá sắt.

Mà cái của Tiểu Thiệu lại vừa vặn có khắc cái dấu hiệu kia.

Đây thật là chân đi muốn gãy, nguyên lai nó giấu ngay dưới mí mắt.

Bối Noãn chạy nhanh ra ngoài kêu bọn Lục Hành Trì đứng ngoài cửa.

Lục Hành Trì tiến vào, tiếp lấy thẻ bài của Tiểu Thiệu, nhìn nhìn, trầm ngâm một lát: “Những thẻ bài này hẳn đều là do lão Hồ làm?”

Tiểu Thiệu trả lời: “Không sai, ông ấy có nói, đều là cắt ra từ vụn sắt. Loại lá sắt của ông ấy là độc nhất trên đảo, người khác không có, muốn làm giả cũng không được.”

Có phòng bị.

Giang Phỉ đã xoay người muốn đi, “Chúng ta lại đi gặp lão Hồ kia.”

Mấy người ngày hôm qua tìm Bối Noãn khắp nơi, muốn lật cả hòn đảo lên, hiện giờ thật quen thuộc với cái mê cung kia, đi tới quen cửa quen nẻo.

Lão Hồ vẫn còn ở trong nham động trống trải lần trước.

Chẳng qua lần này không ai đánh bài, trong nham động chỉ một mình ông ta.

Giống như bùn mà nằm nhão trên ghế dựa, cầm một cái ly inox uống rượu, đã uống tới say chếnh choáng, ánh mắt trống rỗng, phát ngốc nhìn nóc hang động.

Rượu là loại tự chế trên đảo, hương vị thật nặng, từ xa đã có thể ngửi được.

Thấy đám Lục Hành Trì vào, hắn mơ mơ màng màng hỏi: “Các người có việc?”

“Phải. Có chuyện hỏi ông.”

Lục Hành Trì nâng tay lên, thẻ bài treo ở ngón tay, lắc qua lắc lại.

“Thứ này là ông làm?”

Lão Hồ đã uống không ít rượu, nhìn thoáng qua thẻ bài, hoàn toàn không xem Lục đại Boss vào mắt.

Ông ta đang uống rượu, cũng không muốn để ý tới Lục Hành Trì, duỗi tay bưng ly lên, “Có phải tôi làm hay không, vì sao phải nói cho cậu biết?”

Lục Hành Trì không nói gì.

Cái ly đột nhiên rời khỏi tay lão Hồ.

Giống như bị người cướp đi, cái ly tự mình bay đến giữa không trung, sau đó dừng lại.

Dường như có một bàn tay vô hình, chỉ vặn vẹo ba lần là làm cái ly trở thành một cục tròn.

Rượu còn dư trong ly phun ra như mưa, bắn đầy người lão Hồ.

“Kiên nhẫn của tôi là hữu hạn.”

Lục Hành Trì như cũ dùng ngón tay lắc lắc thẻ bài, hỏi lại một lần, “Thứ này là ông làm?”

Lần này cho dù lão Hồ đã uống muốn say cũng biết trước mắt xảy ra là không bình thường, không dám tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục Hành Trì.

Ông ta ngốc lăng một lát, mới nói: “Đều là tôi tự làm.”

“Làm cái này, ông dùng sắt lá từ đâu?”

Lục Hành Trì lại lắc lắc thẻ bài.

Lão Hồ cố gắng dùng đại não đã bị cồn làm đến tê liệt, nỗ lực nghĩ nghĩ.

“Là một thùng trong kho hàng. Trong kho có rất nhiều thùng loại này, tôi lấy ra mấy cái, làm vài hộp thẻ bài, phát đến bây giờ vẫn chưa phát hết.”

“Ông còn dư cái thùng nào không?” Lục Hành Trì hỏi.

“Có.”

Lục Hành Trì không nói gì, dùng ánh mắt “Có còn không, đưa cho tôi?” nhìn ông ta.

Lão Hồ vội vàng đứng lên.

Hắn đã say khướt, đứng cũng đứng không vững, nỗ lực vẫn duy trì cân bằng, lung lay đi đến ven tường, lôi ra từ trong đám tạp vật một thùng sắt.

Thùng sắt là màu xanh, có sơn ít sọc trắng.

Bối Noãn nhìn thấy cái dấu hiệu kia ngay. Dấu hiệu sơn ở một góc thùng, bên cạnh còn có mấy chữ nhỏ.

Lục Hành Trì ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét thùng sắt.

“Thì ra là vật tư viện trợ từ tổ chức nhân đạo.” Lục Hành Trì nói, “Là một tổ chức tên LBD quyên tặng.”

“Ông có nghe nói qua cơ quan LBD này không?” Lục Hành Trì ngẩng đầu hỏi lão Hồ.

Lão Hồ lao lực mà ngồi trở lại ghế dựa, nỗ lực mở to đôi mắt bị cồn làm đỏ bừng, “Hả?”

Lục Hành Trì thay đổi cách hỏi, “Trên đảo trước kia thu được vật tư từ tổ chức viện trợ này?”

Cái này lão Hồ biết.

“Chỗ này mỗi năm đều bị lũ lụt, cách đây hai năm có một lần gió lốc vô cùng lớn, Diêm Hà bị vỡ đê, nhấn chìm rất nhiều địa phương.”

Chuyện này Bối Noãn biết, trong sách có viết, địa phương này ở quốc gia N hay bị thiên tai.

Lão Hồ tiếp tục nói: “Năm ấy sau khi nước rút đi, nơi nơi đều mất mùa, chết rất nhiều người, sau đó có người chuyển đến đây không ít đồ dùng và đồ ăn.”

Lão Hồ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

“Tôi nhớ ra rồi, mấy cái thùng này chính là chở vật tư lần đó! Mấy thùng kia bằng carton không dùng được nhiều, sau đó đều bị vứt đi, chỉ có loại này chất liệu đặc biệt tốt, có người nói lưu lại để chứa đồ, vẫn luôn để chúng trong kho hàng.”

Lục Hành Trì hỏi: “Bọn họ quyên đồ vật có phải cũng quyên xe hay không?”

Lão Hồ kỳ quái, “Không sai, là quyên hai chiếc, nói là hỗ trợ trùng kiến, sao cậu lại biết?”

Như vậy đều dễ hiểu.

Dấu hiệu trên thẻ bài và minibus đều là tới từ đó.

Lục Hành Trì hỏi: “Các người có liên lạc với tổ chức quyên góp hay không?”

“Không có,” lão Hồ nói, “Mấy thứ này đều là từ tổ chức từ thiện trung ương tập hợp lại rồi phân phối xuống, nói là có rất nhiều công ty lớn biết chúng tôi bị thiên tai nên quyên góp rồi tặng lại đây, chúng tôi chỉ lo thu, căn bản không biết đó là ai.”

Xem ra bọn họ chẳng qua là đánh bậy đánh bạ, bắt được mấy thứ đồ này.

Lục Hành Trì vẫn luôn nghiêm túc quan sát lão Hồ, biết hắn không nói sai.

Được đến tin tức muốn hỏi, Lục Hành Trì thả lỏng xuống, lại hỏi vài câu khác nhưng rốt cuộc không hỏi thêm được gì hữu dụng.

Anh muốn biết chính là LBD này là tổ chức gì.

Bối Noãn nghĩ thầm, đáng tiếc không thể lên mạng, nếu không muốn biết LBD là cái gì, trên mạng tùy tiện tìm kiếm một giây là giải quyết xong.

Về cái logo, chỗ lão Hồ đã không hỏi ra được gì thêm nữa, Lục Hành Trì bắt đầu hỏi chuyện khác.

“Thẻ bài của ông rốt cuộc là chuyện như thế nào? ABCDEF này là dựa vào đâu?”

Ánh mắt Lão Hồ bỗng nhiên khủng hoảng lên.

Ông ta trộm nhìn cái ly hiện giờ giống như cục giấy bị vo tròn nằm trên bàn, trả lời lắp bắp hơn hẳn so với vừa rồi trả lời về cái thùng.

“Cái này không phải tôi nghĩ ra được, đều là ý của Khâu gia.”

“À?” Lục Hành Trì ngữ khí nhẹ nhàng, “Hắn cho lao công đeo thẻ bài để làm gì?”

Lão Hồ không sai biệt lắm đã bị doạ tỉnh.

Sáng hôm nay đã truyền ra tin tức, Khâu Chính Huân xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã chết, hiện tại người cầm quyền trở thành em trai ông ta, Khâu Tễ.

Lão Hồ suy đoán một chút.

Khâu Chính Huân đã chết, bây giờ nếu nói ra toàn bộ chủ ý là của ông ta chắc là cũng không có vấn đề gì chứ?

Lão Hồ ăn ngay nói thật.

“Khâu gia nói, hiện tại trên đảo thiếu người làm việc, lao công tìm được càng ngày càng nhiều.”

“Nhưng mà người cùng hội thì quá ít, ít người như vậy khó quản được quá nhiều lao công, lại không thể ủy quyền cho họ tự quản, sợ họ nháo sự.”

“Khâu gia liền nghĩ ra một chủ ý. Ông ấy nói, biện pháp đơn giản nhất chính là phân hoá bọn họ.”

Bối Noãn minh bạch.

Khâu Chính Huân chỉ dùng một mảnh thẻ bài nho nhỏ, khiến cho người lao động trên đảo phân ra ba bảy loại.

Từ A đến F, hoàn toàn không hợp tác với nhau, khinh bỉ lẫn nhau, nhìn nhau không hợp mắt chút nào.

AB khinh thường CD, CD khinh thường EF, trái lại, EF không dám trêu chọc CD, CD không dám trêu chọc AB, trong lòng lại chưa chắc không có cừu hận.

Đám người đeo thẻ này, nhân số tuy rằng rất nhiều nhưng không có khả năng nháo.

Bọn họ vội vàng ngươi khinh bỉ ta ta chán ghét ngươi, Khâu Chính Huân liền có thể tiếp tục kê cao gối mà ngủ.

Vị Khâu gia này, dụng tâm thập phần hiểm ác.

Lấy tốc độ lời đồn tản ra trên đảo như thế nào, chỉ cần làm vài trường hợp mẫu đã có thể làm cho thẻ bài mang vẻ thần bí, làm mọi người vô cùng tin tưởng quyền uy thẻ bài, không hề nghi ngờ.

Lục Hành Trì lại tiếp tục hỏi: “Chỉ vậy thôi sao? Ông còn chưa nói xong.”

Lão Hồ run run một chút, giương mắt nhìn trộm Lục Hành Trì.

Lục Hành Trì tư thái nhàn nhã, ánh mắt nhạt nhẽo lại hàn khí bức người, giống như có thể nhìn thấu hết thảy.

Lão Hồ ngập ngừng, do dự hơn nửa ngày, mới tiếp tục nói.

“Khâu gia còn nói, trước kia mỗi năm tới mùa hè đều bị mưa bão, gió lốc, còn thêm bị mất mùa.”

“Năm nay khắp nơi đều là thây ma, ngay cả mất mùa cũng sẽ không có viện trợ, cho nên treo thẻ bài cho lao công…”

Lần này ngay cả Bối Noãn cũng rùng mình.

Lão Hồ tiếp tục nói.

“Ông ấy kêu tôi lúc người lao động lên đảo thì cho người có thể làm việc thẻ A, cho những người lão nhược bệnh tàn, còn có, người độc thân không có người nhà là thẻ F, nếu mà thật sự có nạn đói, vậy từ…”

Lão Hồ trong lòng run sợ nhìn Lục Hành Trì, thanh âm rất nhỏ, “…… Thì từ thẻ F……”

Bối Noãn cắn môi.

Lục Hành Trì ngắt lời lão Hồ.

“Trong động quá ngộp, mấy người đi ra ngoài đi, ở bên ngoài chờ tôi.”

Đỗ Nhược lấy tay ấn lên lưng Bối Noãn, đẩy cô ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi đi đi, hỏi mấy chuyện này thật quá nhàm chán, để cậu ta làm là được, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí.”

Chờ mấy người Bối Noãn đều đi ra ngoài, Lục Hành Trì mới ra dấu bảo lão Hồ tiếp tục.

Lão Hồ nói: “Khâu gia nói, những người thẻ bài F ở tầng chót thật yếu nhược, nếu có nạn đói, ăn bọn họ trước, phản kháng cũng sẽ không quá lớn.”

“Những người thẻ bài tốt chỉ cảm thấy mình vận khí may mắn, chuyện những người thẻ bài F không liên quan đến họ, hẳn là họ sẽ không đứng ra nói chuyện thay những người F.”

“Diệt những người thẻ F, thẻ ABCDE sẽ không phản ứng gì, lại tiếp tục với thẻ E, phía trên thẻ ABCD cũng sẽ không như thế nào, cứ như vậy, nạn đói có thể đi qua.”

Hắn nói xong, nham động một mảnh yên tĩnh.

Lục Hành Trì đi qua, kéo cái ghế ngồi xuống đối diện, dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn ông ta một hồi, bỗng nhiên lên tiếng.

“Phủi tay thật là sạch sẽ.”

Lục Hành Trì mỉm cười.

“Giống như phân người ra năm bảy loại không phải là ý của ông.”

Lão Hồ lần này hoàn toàn thanh tỉnh, hoảng sợ mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Cặp mắt kia hiểu rõ hết thảy, giống như có thể nhìn thấu nhân tâm.

Hai tay Lục Hành Trì đặt trên tay vịn ghế, mười ngón đan nhau, ngón tay cái lại hơi giật giật.

Một con dao nhỏ không biết chui ra từ đâu, đột nhiên bay tới trước mặt lão Hồ, ngừng giữa không trung.

“Ông tự mình nói, hay là để tôi mở đầu ông ra, tự mình nhìn xem?”

Lão Hồ run run lên, hắn sợ hãi mà nhìn con dao quỷ dị ngừng lại trước mặt mình, cố nuốt nước miếng.

Rốt cuộc cũng trả lời.

“Chia người ra làm mấy cấp bậc khác nhau là tôi làm, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ tới Khâu gia sẽ sử dụng nó!”

“A?” Lục Hành Trì cảm thấy hứng thú.

Lão Hồ lại nhìn đầu nhọn lưỡi dao, né đi một chút.

Lưỡi dao nhẹ nhàng đong đưa một cái, vị trí cách mặt ông ta không thay đổi chút nào.

Lão Hồ mau khóc.

“Tôi đăng ký người lao động vừa lên đảo, mỗi lẫn có người mới, tôi sẽ ghi tên.”

“Mỗi lần đăng ký tên, tôi sẽ ghi ở phía sau một số, một hai ba bốn năm gì đó, đều là tôi lén viết, không nói cho ai cả.”

“Một ngày kia Khâu gia tới, tình cờ mở sổ của tôi ra, hỏi tôi những số kia có nghĩa gì.”

“Tôi nói cho ông ta, người tới tráng kiện một chút, nhìn có vẻ lợi hại một chút, tôi cho số một, tuổi quá lớn hay quá nhỏ, nhìn yếu ớt, tôi cho số năm.”

“Khâu gia nghĩ nghĩ, khen tôi một hồi, nói thật là ý kiến hay.”

“Sau đó ông ta kêu tôi đem số đổi thành từ A tới F, nói là như thế này thì cảm giác đem đến sẽ càng mạnh, sau đó kêu tôi làm thẻ, mỗi người đều được một cái.”

Hắn nói tới đây, lại không nói tiếp nữa.

Lục Hành Trì lộ ra vẻ không kiên nhẫn, lưỡi dao hơi tiến về trước, dừng lại trước mắt lão Hồ.

“Ông cảm thấy tôi lãng phí thời gian ngồi chỗ này là để nghe ông nói cái này?”

Lão Hồ đã dán sát vào lưng ghế, muốn lùi cũng không được, mồ hôi từng giọt từng giọt toát ra trên trán.

Lục Hành Trì không vòng quanh.

“Lão Hồ, dị năng của ông là gì?”

Lão Hồ lần này hoàn toàn mềm.

Người đàn ông này, thật sự cái gì đều biết.

“Tôi có thể thấy một loại ánh sáng.”

Lão Hồ hạ mắt xuống, lần này rốt cuộc hoàn toàn từ bỏ.

“Trên mỗi người toát ra ánh sáng không giống nhau. Có người là đỏ, có người là vàng, có người xanh lục.”

Lục Hành Trì phỏng đoán, “Cho nên ông đem người màu lục thành A, người đỏ thành F?”

“Phải. Từ lục đến vàng đến đỏ, càng đỏ cấp bậc càng thấp.”

Lục Hành Trì hỏi: “Màu sắc đại biểu cái gì?”

Lão Hồ cung khai: “Tôi cũng không biết. Nhưng mà tôi quan sát một chút, phát hiện xanh lục càng đậm, người giống như càng an toàn, không dễ dàng xảy ra chuyện, bị chết cũng ít, người phát ra màu đỏ, sẽ chết thật mau.”

Lão Hồ tự mình biện giải, “Tôi không theo Khâu gia nói mà phân người, tôi chỉ đưa người phát ra màu đỏ thẻ F, dù sao bọn họ đều sắp chết, đưa thẻ F cũng không sao.”

Lục Hành Trì gật gật đầu, “Từ khi nào ông có loại năng lực này? Từ khi trọng sinh?”

“Trọng sinh” hai chữ từ trong miệng Lục Hành Trì nói ra, lão Hồ không nhìn con dao trước mắt nữa mà kinh ngạc nhìn Lục Hành Trì.

“Phải, từ khi tôi trọng sinh.” Lão Hồ héo.

Lục Hành Trì nhàn nhạt liếc ông ta một cái, “Ông đã chết quá?”

Lão Hồ thành thành thật thật nói: “Tôi đã chết một lần. Vào năm thứ bảy sau khi mạt thế bùng nổ, có không ít thây ma đều bị biến dị, cái hồ này vô dụng, thủ không được, đảo bị chiếm, chúng tôi dùng thuyền chạy đi.”

“Lúc sắp lên bờ, người khác đều đã lên, chân tôi có vấn đề nên bị thây ma trong nước kéo lại.”

Lão Hồ rùng mình.

Giống như nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị thây ma kéo đi, tay lão Hồ sờ soạng trên bàn giống như muốn tìm ly rượu inox, bỗng nhiên nhớ lại cái ly không còn.

Hắn ngượng ngùng mà kéo tay về.

Lục Hành Trì nghĩ thầm, nếu Bối Noãn ở chỗ này, cô nhất định sẽ hỏi một vấn đề.

Lục Hành Trì hỏi dùm cô: “Trên đảo có cô bé bán chim nướng Tiểu Thiệu, cũng đã chết?”

“Tiểu Thiệu à,” lão Hồ nói, “Tôi biết, khi ấy cô bé đó cũng đã lớn, vài tháng trước khi đảo bị phá thì cùng một thằng nhỏ khác trèo tường mà đi.”

Lục Hành Trì thất thần lắng nghe, nắm chặt thẻ bài trên tay.

Anh vòng đi vòng lại, hỏi một đống câu linh tinh, cuối cùng vẫn phải đối mặt với vấn đề không muốn đối mặt.

Lục Hành Trì nói: “Người đàn ông chung nhóm với tôi, ban đầu ông cho cậu ta thẻ B, sau lại đổi thành A, vì sao?”

Lão Hồ nghĩ nghĩ, đáp: “Chuyện này tôi nhớ rõ. Ban đầu tôi nhìn cậu ta có điểm hơi vàng, sau lại nhìn một lần, không biết vì sao lại biến thành hoàn toàn xanh. Tôi cũng không hiểu vì sao ánh sáng sẽ đổi, trước kia chưa từng thấy qua.”

Lục Hành Trì tạm dừng một lát, mới tiếp tục hỏi: “Vậy cô gái kia? Ông cho cô ấy thẻ F.”

Lão Hồ nuốt nuốt nước miếng, liếc liếc con dao.

“Chỉ cần ông nói thật, tôi sẽ không gϊếŧ ông.” Lục Hành Trì nhàn nhạt.

Lão Hồ lúc này mới nơm nớp lo sợ mà mở miệng: “Cô ta là…… là hoàn toàn đỏ.”

“Theo kinh nghiệm của tôi, người có ánh sáng xanh lục nhấp nháy nói không chừng cũng sẽ chết, người có ánh sáng đỏ nhấp nháy nói không chừng cũng có cơ hội có thể sống, nhưng giống như cô ta, phát ra hoàn toàn đỏ đều là chết chắc.”

Khi Lục Hành Trì ra tới, ngoài trời đã đầy sao.

Bối Noãn đưa lưng về phía hang động, đang chờ anh.

Mái tóc dài bị gió đêm thổi bay bay nhẹ nhàng, phía trước cô là bầu trời không hề bị ánh sáng nhân tạo ô nhiễm, bao la hùng vĩ, bên trên là dãy Ngân hà sáng lộng lẫy.

Nghe tiếng anh bước chân ra, Bối Noãn quay đầu lại, dưới ánh sao mà nở nụ cười lúm đồng tiền.

Cô hỏi: “Hỏi ra được cái gì mới?”

“Cái gì cũng không.” Lục Hành Trì nói, “Những cái thẻ bài đó là bọn họ làm ra để lừa gạt người.”

Bối Noãn bộ dáng đã sớm đoán ra được, “Em đã nói mà, làm sao mà tới nỗi thế, cái gì mà “tỉ lệ tồn tại”, vậy mà cũng nghĩ ra.”

Mấy người Đỗ Nhược cũng đi tới, Đỗ Nhược một trái một phải, ôm lấy bả vai Giang Phỉ và Đường Đường, “Đi thôi, chúng ta về ngủ. Mệt muốn chết.”

Bối Noãn cũng xoay người, đầy sinh lực mà đi về phía trước.

Lục Hành Trì vài bước đuổi kịp Bối Noãn, duỗi tay, kéo thẻ bài F của cô ra, ném vào trong bụi cỏ.

Trong bụi cỏ quá mờ, thẻ bài ném đi thì không thấy nữa.

Bối Noãn không thể hiểu được, “Sao anh lại ném thẻ bài của em?”

Lục Hành Trì nhàn nhạt đáp: “Cái loại giả thần giả quỷ này, mang làm gì? Nhàm chán không?”

Thuận tay cũng lấy thẻ bài của mình ra, ném vào bụi cỏ.

Đỗ Nhược nghe thấy, lập tức quay đầu lại, nắm lấy thẻ bài của mình, “Nói trước nha, tôi không muốn quăng. Thật vất vả mới có được A nha.”

Đường Đường hỏi: “Không mang có bị phiền toái hay không?”

Bối Noãn nghĩ nghĩ, “Tôi cảm thấy Khâu Tễ này cũng không giống như anh mình, thích bắt người đeo thẻ bài.”

Lục Hành Trì theo ánh sao mà cúi đầu, nhìn Bối Noãn, “Em thật hiểu biết anh ta?”