Lão Sư Lưu Manh!

Chương 16: Thả Diều

Đến chiều, Hạo Hiên đang ngồi ở nhà sau, hai tay bận rộn buộc lại những cây tre nhỏ, coi bộ rất chuyên tâm. Khải Duy ngồi xuống bên cạnh, trên miệng còn đang liếʍ láp que kem, tò mò hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Hạo Hiên nhướn mày lên, trả lời: "Anh đang làm diều."

Khải Duy nhăn mặt, cậu tỏ vẻ khó hiểu: "Diều? Sao không mua bên ngoài cho nhanh?"

Y phủi tay đứng dậy, mỉm cười xoa đầu cậu: "Thả diều mình tự làm đương nhiên phải thích hơn rồi."

Cậu khịt mũi, nuốt trọn một phần kem cuối cùng vào miệng: "Xì, thiếu gia như anh mà cũng biết làm mấy cái này à? Có bay được không đó".

"Em đoán xem"

Hạo Hiên nhếch mi gợi đòn cậu. Sở dĩ y tự tin như vậy là vì lúc còn ở bên Pháp, công ty có một hợp đồng rất quan trọng từ tập đoàn của Nhật, chủ tịch tập đoàn này lại là một người rất yêu trẻ con, ông ta thường xuyên lui tới trại trẻ mồ côi. Thành ra Hạo Hiên muốn gặp ông, cũng đều phải đến đó, ở với trẻ con sẽ học được cách chăm sóc người khác. Y đã học cách làm diều khi một trong đám trẻ đó xem xong một chương trình và bắt đầu nằng nặc đòi y làm.

Thật ra cũng là bất đắc dĩ.

Sau đó, Hạo Hiên đưa đám trẻ đi ra cánh đồng gần nhà để thả diều, ngoại trừ An Nhươc chân vẫn còn đau thì chỉ còn có Khải Duy, Thượng Quang Dục và Triệu Thành Chương.

Triệu Thành Chương nhanh chóng cầm lấy con diều từ tay Hạo Hiên, thích thú đưa qua đưa lại hồ hởi ra mặt.

Vèo....

Vì đưa tay quá đà nên con diều bị tuột khỏi tay cậu, mà bay đến một cây cao gần đó. Thành Chương nhăn mặt, cậu tụt dần ra sau tránh cú đấm của Khải Duy, Hạo Hiên ngước mắt lên xem xét, đôi chân mày của y co lại:

"Cái cây này hơi bị cao đấy!"

Khải Duy vẫn là không nhịn được, tóe lửa: "Có mỗi con diều cũng cầm không xong. Cậu đúng là...."

"Tớ cũng đâu có muốn, tại ….tại….."

"Tại tại cái con khỉ mốc."

Khải Duy hung dữ hét ra lửa, Thượng Quang Dục phải đứng ra can ngăn: "Thôi mà, đây không phải lúc cãi nhau, tìm cách leo lên lấy đi."

Hạo Hiên cởi bỏ áo khoác, xoắn tay áo định trèo lên nhưng bị Khải Duy kéo lại: "Anh tính làm gì?".

"Lấy diều."

"Anh để tôi."

"Không được"_Hạo Hiên kiên quyết. Y làm sao yên tâm.

Cậu nhẹ giọng: "Tôi không có muốn giành gì với anh đâu, chỉ là tôi đã quen với cái việc leo trèo rồi, nên đương nhiên sẽ làm tốt hơn anh".

Hạo Hiên chần chừ, nhưng lại liếc nhìn thấy con diều đang ở ngọn cây cao ngút kia, y vẫn quả quyết không đồng ý.

Triệu Thành Chương nói: "Anh yên tâm đi, Tiểu Duy rất giỏi việc này, cậu ấy thường xuyên hái trộm trái cây ở vườn nhà hàng xóm mà"

"Đúng rồi đó, biệt danh của cậu ấy là khỉ hố đen mà"_Thuợng Quang Dục thêm vào.

Khải Duy trợn tròn mắt về hai thằng bạn thân: "Các cậu đây là khen tớ sao?"

Quang Dục đứng cạnh vuốt lưng hạ giận bạn: "Không quan trọng, không quan trọng, điều cần làm bây giờ là phải lấy được con diều"

Hạo Hiên nhìn cậu: "Em làm được không?"

Khải Duy tự tin vỗ ngực: "Đương nhiên rồi"

"Vậy...cẩn thận một chút đó."

"Biết rồi, biết rồi."

Khải Duy cởi giày lẫn vớ ra, xoắn ống quần lên, bắt đầu bám vào những mắt xù xì của thân cây mà trèo.

Quả nhiên đúng như những gì được ca tụng, Khải Duy dường như đã khá quen với việc này, chẳng mấy chốc đôi chân nhanh nhẹn đã đến gần chỗ của con diều. Phía dưới lại như cổ động viên liên tục bảo cậu cố lên.

Cuối cùng, cậu đã lấy được con diều trong lòng bàn tay. Cậu ném xuống dưới, nhưng vẫn không dừng lại ở đó. Hạo Hiên sốt ruột: "Xong rồi thì em mau xuống đi, còn đứng ở đó làm gì?"

"Đúng đó, xuống đi, coi chừng kiến cắn giờ á."

Miệng Khải Duy như đang nhai một thứ gì đó, cậu nói vọng ra: "Kkkk, này là cây ổi á, ổi chín quá trời trái luôn nè, ngon quá"

Triệu Thành Chương reo lên: "A thật sao, ném cho tớ một quả với"

Khải Duy vứt từ trên cây xuống một nhành ổi lớn, thế là hai đứa phía dưới thi nhau tranh giành chiến lợi phẩm. Hạo Hiên tròn mắt, ở trên cao như vậy không hề sợ hãi, ngược lại còn lăm le đồ ăn chỉ có thể là Khải Duy. Con người nhỏ bé như vậy, sao cứ phải khiến y lo lắng bồn chồn không ngui.

"Tiểu Duy, mau xuống đây, trời sắp tối rồi."

Cậu vẫn còn đang nhai liên tục: "Giờ xuống liền đây."

Cắn phát cuối cùng rồi mới mò mẫm trèo xuống. Nhưng được nửa đoạn, Khải Duy cảm nhận bàn tay mình chạm phải một thứ mềm mềm, cậu liếc qua, thì phát hiện một em sâu lông bé bự đang nhìn cậu bằng đôi mắt tròn xoe.

"Aaaaaa"

Hét lên một tiếng vang trời, cậu sợ hãi theo phản xạ buông tay ra thế là biểu diễn màn rơi tự do mạo hiểm, một lần nữa minh chứng cho lực hút của trái đất.

Hạo Hiên phản ứng nhanh chóng, hiểu đạo nghĩa mà tự động cứu mỹ nhân.

Y bắt trọn được cậu, và cả hai cùng nhau ngã nhào ra.

"A!”_Y hít một hơi, hai tay bị cậu ép chặt, chà xát vào da, đau âm ỉ, nhưng ít ra cũng giúp cậu không bị thương.

Thành Chương và Quang Dục hốt hoảng chạy lại đỡ hai người. Khải Duy không sao, còn Hạo Hiên, tay y bị rách một vết khá sâu.

"Anh có sao không?"_Khải Duy vừa rời khỏi người y liền hỏi.

Hạo Hiên cười: "Em không sao là anh không sao"

"uầyyyy"_ Mâm cơm tró này hơi bị cay, Thành Chương và Quang Dục tặc lưỡi, ăn no rồi, khỏi ăn cơm.

[.]

Đến 6h tối, mọi thứ đã chuẩn bị cho tối nay bắt đầu ổn thỏa xong xuôi, Ngôn Phong với cả Trình Khiết đều cùng nhau "góp gío thành bão", cả hai tất bận nguyên ngày chuẩn bị bữa tiệc cùng với mẹ cậu, thật "yêu thương" và "đoàn kết".

Sau khi ăn uống xong xuôi, hai ông bố bà mẹ hiểu chuyện, kiếm cớ sang nhà hàng xóm để lũ trẻ được tự nhiên.

"Tiểu Nhược, cậu là chủ nhà cậu hát một bài cho có không khí đi."_Khải Duy nhướn mày về hướng cậu đề xuất.

"Điên à, tự nhiên bảo tớ hát là sao?"_An Nhược lắc đầu, xua tay.

"Nè nè, giải nhất cuộc thi năng khiếu nha. Cậu mà không lên tớ ném cậu lên a"_Triệu Thành Chương nhăn nhăn nhở nhở.

"Tiểu Nhược, không cần ngại, cứ hát đi"_Trình Khiết ôn nhu nhìn cậu.

Cậu đỏ hết cả mặt mày trừng mắt nhìn Khải Duy, xong vụ này, cậu chắc chắn toại nguyện cho nó đi đầu thai chuyển kiếp.

Hạo Hiên nảy ra một ý:"À, đúng rồi Ngôn Phong, cậu biết đàn ghi ta mà, đàn cho em ấy hát đi"

Hắn tròn mắt, giật mình: "Hả?"

Quang Dục hớn hở: "Thầy Hứa biết chơi đàn sao?"

"Đương nhiên rồi, lão Hứa không những đàn được ghi ta, còn có piano, violong, nhạc cụ nào cũng được"

"Hay quá. Được đó, lão sư, thầy đàn cho Tiểu Nhược hát đi."_Khải Duy phấn khích.

"Nhưng mà..."_Lão Hứa mặt đỏ tai bừng không thể từ chối.

Cuối cùng hắn cũng đến cóp xe ô tô lôi đàn ghi ta vẫn luôn mang theo ra.

Hỏi cậu: "Em hát bài gì?"

"....See you again