Lão Sư Lưu Manh!

Chương 15: Cảm Giác Lạ

Thượng Quang Dục xòe một chú cá con xinh xắn, hớn hở:

- Hô hô , con cá đầu tiên nè."

Triệu Thành Chương vỗ tay đôm đóp, từ phía bên kia chạy lõm bõm lại phía Quang Dục: "Đâu đâu"

Sau khi nhìn thấy con cá trên tay cậu thì bĩu môi: "Xì, có bé xíu vậy, làm tớ cứ tưởng phải to lắm cơ"

Quang Dục nhíu mày chống trả: "Có còn hơn không nha, cậu đã bắt được con nào đâu mà chê tớ. Ở xung quanh đây toàn cá nhỏ không à"

An Nhược cầm giỏ lại gần, tay chỉ phía xa hơn: "Các cậu đứng ở bờ sông làm sao có, phải đi ra tít đằng kia mới có cá lớn"

Cả hai nhìn theo tay cậu, rồi cùng đồng thanh: "Bạn tớ không biết bơi"

Thành Chương tiếp: "Đi xa nước sâu, không dám đâu"

An Nhược tặc lưỡi: "Ẹc, thôi được rồi, tớ biết bơi, để tớ"

Nói xong, cậu bì bỗm lội ra, được một lúc thì bơi ra luôn.

Ngôn Phong đang bận lấy máy ảnh tia xung quanh phong cảnh, thời tiết về chiều vô cùng dễ chịu, khiến con người quên đi hết phiền muộn.

Trình Khiết đã đi tới sau lưng hắn từ bao giờ, hai tay cho vào túi quần nhàn nhã nói: "Tôi nghe nói thầy giáo không phải rất bận sao, còn có thời gian về thăm quê của học trò à?"

Ngôn Phong quay lại, đo đếm từng lời nói của đối phương xem có bao nhiêu là khích bác.

Hắn nhếch môi: "Đương nhiên là không. Nhưng đối với một người thì đó là ngoại lệ"

Trình Khiết biết rõ hắn có tâm tình với An Nhược, càng rõ ràng hơn khi hắn cố tình không giấu diếm.

Đã vậy anh cần gì phải che giấu, hai người đàn ông nên thẳng thắng với nhau.

"Tôi thích Tiểu Nhược."

Tim hắn hụt đi một nhịp, nhón mày lên, đợi anh nói hết.

"Và em ấy chắc chắn cũng sẽ dành tình cảm lại cho tôi"

Trình Khiết nheo mũi, tỏ vẻ rất hài lòng khi đã khiến Ngôn Phong khó chịu.

Nhưng đôi ba giây sau, hắn bỗng cười khinh khích: "Tự tin như vậy cũng là đức tính tốt. Nhưng nó cũng sinh ra khá nhiều loại ảo tưởng, về sau thất vọng sẽ càng nhiều hơn"

"Anh lầm rồi. Tôi và Tiểu Nhược, từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau, mọi thứ mà em ấy yêu và thích tôi đều nắm rõ. Anh chỉ là kẻ đến sau, lấy tư cách gì tranh giành với tôi"

Ngữ điệu của Trình Khiết dần dần đã trở nên không cần khách khí, xem ra anh đã chính thức tuyên bố mong muốn chiếm hữu của mình.

Vẻ mặt Ngôn Phong vẫn không hề thay đổi, hắn nhìn thẳng vào mắt Trình Khiết: "Vậy thì phải xem cậu có tư cách gì"

Hai người cùng giao ánh mắt "hiền" và nụ cười "đằm thắm" nhìn nhau.

Mối hận của họ cũng từ đó càng thêm sâu sắc.

"TIỂU NHƯỢCCCCC."

Tiếng la thất thanh từ phía lũ trẻ, cả hai đều quay đầu lại.

Phía xa con sông, Tiểu Nhược đang cố sức bơi lên, nhưng chân của cậu vừa rồi không hề khởi động kỹ càng nên bị chuột rút, nó khiến cậu bị làn nước đánh vào tới tấp đến không hô hấp nổi.

Dòng sông chịu đả kích, vô số bọt sóng bắn tứ tung lên không trung.

Ngôn Phong trơ mắt ra tại chỗ nhìn cậu mà không thể làm gì. Đôi chân hắn như bị hút vào lớp đất sạn, càng muốn nhấc chân thì lại càng không cử động được.

"Ầm"

Trình Khiết nhảy xuống sông bơi ra, hai tay anh gấp gáp sải những đường mạnh mẽ trong làn nước sâu, một lát đã bơi tới cạnh cậu, nâng cơ thể cậu lên và đưa vào bờ.

Lũ trẻ ào ào chạy tới, Khải Duy sợ đến khóc nấc lên.

Tiểu Nhược sắc mặt tái nhợt vì uống nước nhiều, cậu ho sặc sụa không nói được lời nào chỉ phất tay ra hiệu mọi người rằng mình không sao.

Sau đó, Khải Duy dìu cậu về nhưng chân cậu đã bị sưng to lên không thể đi tiếp được.

Dưới ánh mắt của mọi người, Trình Khiết đưa cậu nằm trên lưng mình, bất chấp cậu có vùng vẫy không chịu ra sao, anh vẫn một mực cõng cậu về nhà.

Chỉ còn lại Ngôn Phong, hắn vẫn đứng ở tư thế cũ, đôi chân đến nhũn cả ra nhưng lại không xê dịch được.

Tròng mắt hắn đỏ hoe nhìn dưới chân mình từng làn nước đổ ập, đánh vào ý thức đang mê muội của hắn một nhát chí mạng.

Hạo Hiên không thấy hắn liền chạy ra bờ sông, biết hắn đã phải hận bản thân như nào khi phải bất lực chứng kiến người mình yêu thương trong cơn sinh tử lại chẳng làm gì được.

Hiện tại luôn luôn thật phũ phàng, cái hiện tại rằng hắn đã nhìn người khác cứu được cậu, làm hắn đau đớn.

"Đây không phải lỗi của cậu. Vốn dĩ cậu không biết bơi mà"

"...."

"Tiểu Nhược sẽ hiểu được thôi."

Ngôn Phong đưa tầm mắt về phía xa con sông, đột nhiên nói: "Nếu là Tiểu Duy thì sao?"

"Hả???"

"Nếu cậu phải chứng kiến Tiểu Duy như vậy? Cậu sẽ làm gì?"

Hạo Hiên bỗng cứng người.

Y sẽ làm gì ư?

Nghĩ đến đó, bỗng tim gan phèo phổi y cứ thi nhau quặn thắt một hồi, tâm can bị dày xéo như ai lấy kéo cắt ra từng đoạn.

Đó là cảm giác mà Ngôn Phong đang trải qua lúc này sao?

[.]

Trời tờ mờ sáng, An Nhược đã tỉnh dậy, chân cậu hôm qua bị chuột rút nên tạm thời vẫn không di chuyển nhiều. Cậu gắng gượng ngồi dậy, tránh gây tiếng động vì Tiểu Duy nằm kế bên, phía dưới sàn còn có cả Thượng Quang Dục và Triệu Thành Chương.

Vừa mới đứng dậy cơn nhức nhói đã xộc thẳng tới não, xém chút khiến cậu ngã khụy xuống.

An Nhược men theo bờ tường ra ngoài. Ở phòng khách chỉ còn mỗi Trình Khiết và Hạo Hiên đang ngủ, không thấy lão Hứa đâu.

Cậu lại tiếp tục lê từng bước ra hiên nhà. Thấy Ngôn Phong đang nghe điện thoại.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp về sớm, cậu cứ tiếp tục quản lí đi, chờ tôi"

Hắn ngắt máy, vừa thấy bóng dáng cậu, khuôn mày đã chau lại, vội vã chạy sang:"Sao lại ra tận đây, chân em không phải đang đau à?"

Cậu khịt mũi: "Em chỉ bị đau sơ sơ thôi, có phải bị què đâu"

Hắn không nói nữa, đỡ cậu ngồi xuống. Rồi tự mình ngồi khụy một chân đối diện cậu, tháo dép cậu ra.

An Nhược hơi bất ngờ, thụt chân lại: "Thầy làm gì vậy?"

"Đừng nháo, tôi đang giúp em giảm đau đấy"

Bàn tay hắn ôn nhu chạm vào chân cậu, từng thớ thịt bị ma sát đàn hồi khiến cậu dễ chịu hơn hẳn mà ngoan ngoãn ngồi yên. Tim hắn run lên khi được chạm vào bàn chân trắng nõn nà đang hiện hữu trước mặt, cậu là con trai nhưng lại có làn da lẫn cả khung xương đều không thua gì con gái, có khi còn hơn hẳn. Hắn cảm thấy cả người nóng rần lên, hô hấp cũng khó khăn hơn.

Bỗng từ phía xa, một chú chó của hàng xóm không biết giở chứng gì, quậy ở hiên nhà cậu, thấy người lạ thì bất ngờ chạy loạn qua, kéo theo ghế của An Nhược bị đẩy sang một bên khiến cậu đang ngồi liền đổ ập xuống. Ngôn Phong theo phản xạ vội đỡ lấy, ôm cả người cậu vào lòng, không quên mắng nhẹ: "Đồ chó"

"Em có sao không?"

Hơi thở nóng của hắn liên tục phả vào cậu, An Nhược còn nghe rõ cả nhịp tim mỗi lúc một tăng dần của đối phương. Đây không phải lần đầu tiên cậu và hắn được đυ.ng chạm ở khoảng cách gần như vậy, nhưng tại sao hôm nay, cậu lại thấy bản thân có chút khác biệt. Đầu óc đơn giản của cậu mãi không bao giờ hiểu được, rốt cuộc vì cái gì lại muốn luôn duy trì ở tư thế hiện tại

Lại muốn được ở trong lòng của hắn lâu hơn một chút...

Lần này Ngôn Phong đã đẩy cậu ra, đoạt tuyệt một đoạn tình cảm còn chưa hình thành đã tan biến. Hắn để cậu ngồi lại ghế, nói nhanh: "Em ngồi đây đi, tôi vào gọi mọi người dậy"

Cậu gật đầu.

Sau khi hắn đi, tia hụt hẫng chiếm hữu trong đáy mắt cậu dần dần hiện ra rõ rệt.

Rốt cuộc bản thân cậu đang bị cái gì?