Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 64: Một chút cũng không thay đổi.

Sáng hôm sau, nhân lúc Thượng Quan Nam Trì còn chưa đi làm, cả bốn người bọn họ cùng nhau ngồi xuống ăn bữa sáng.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động vang lên, nhưng mấy người Thượng Quan Nam Trì cũng không để ý lắm, họ vẫn tiếp tục dùng bữa, ai cũng không có ý định ra xem. Đến khi nghe được tiếng mở cửa và thấy Tô Thiến Thiến đem theo túi lớn túi nhỏ bước đến, mấy người họ mới giật mình kinh hãi.

Tô Thiến Thiến nói:

"Xin lỗi xin lỗi, mới sáng sớm đã đến làm phiền mọi người rồi. Nam Trì, mấy năm nay anh có khỏe không?"

Mãn Nhiên vốn không biết chuyện của Tô Thiến Thiến và Thượng Quan Nam Trì nên rất khó hiểu:

"Anh rể, đây là thế nào? Sao cô gái này lại có chìa khóa nhà anh?"

Không đợi Thượng Quan Nam Trì trả lời, Tô Thiến Thiến đã cao giọng đáp:

"Tôi tất nhiên là có chìa khóa rồi. Dù sao trước khi tôi ra nước ngoài đã sống ở đây mà!"

Rồi cô ả nhìn sang Thượng Quan Nam Trì, giả vờ cảm động:

"Nam Trì, em không ngờ lâu vậy rồi mà anh chưa từng thay khóa. Vốn dĩ em còn lo là không vào được, hôm nay chỉ tới đây thử vận may, không ngờ lại mở được cửa. Xem ra em là người rất may mắn, cuộc sống sau này nhất định tốt đẹp."

Thượng Quan Nam Trì cau mày hỏi:

"Cô tới đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây!"

Tô Thiến Thiến ấm ức nói:

"Nam Trì, anh đừng tức giận. Em từ nước ngoài về đã mua quà cho mọi người, lần này đến đây là để đưa cho anh và mọi người quà, thuận tiện hỏi thăm mọi người thôi. Em thật sự không có ý gì khác đâu."

Thượng Quan Nam Trì lạnh nhạt đáp:

"Cô thấy đấy, chúng tôi rất khỏe, vậy nên mời cô trở về."

Tô Thiến Thiến nói:

"Nam Trì, dù sao trước đây chúng ta cũng là bạn bè, sao anh cứ phải như vậy? Đây là quà của em cho anh, còn cái này là của Uyển Nhi."

Rồi cô ả quay sang nói với Ôn Tiểu Nhã và Mãn Nhiên:

"Rất xin lỗi hai vị tiểu thư này, tôi còn chưa kịp chuẩn bị quà cho hai người. Lúc tôi đến cũng không biết hai người sẽ ở đây, vậy nên quà của hai người tôi xin nợ tới lần sau nhé!"

Lúc này Ôn Tiểu Nhã đã tức giận. Cô giả vờ tươi cười với Tô Thiến Thiến, hỏi:

"Xin hỏi cô là ai thế? Cô đừng gọi tôi là tiểu thư, tôi tên Ôn Tiểu Nhã, là vợ của Thượng Quan Nam Trì. Hơn nữa, khi trước cô và chồng tôi có quen biết sao?"

Tô Thiến Thiến nghe Ôn Tiểu Nhã nói vậy thì dùng ánh mắt oán độc nhìn cô, nói:

"A, thì ra cô chính là vợ của Nam Trì! Tôi có xem video của hai người, không nghĩ tới lúc Nam Trì cầu hôn cũng thật lãng mạn."

Ôn Tiểu Nhã mỉm cười, bảo:

"Tiểu thư, sao cô còn chưa giới thiệu bản thân!"

Tô Thiến Thiến nghiến răng nói:

"Tôi tên Tô Thiến Thiến, là bạn tốt lúc trước của Nam Trì. Vì chúng tôi rất thân thiết với nhau nên khi biết tôi không có chỗ ở, Nam Trì đã mua căn nhà này làm nhà cho tôi." Sau đó cô ả ngó đông ngó tây, cảm thán:

"Mới đó mà đã mấy năm rồi, căn phòng này một chút cũng không thay đổi. Cô xem, tất cả những đồ gia dụng này đều do tôi với Nam Trì đi chọn, vừa thấy chúng tôi liền nhớ tới những kỉ niệm trước kia."

Ôn Tiểu Nhã gật đầu bảo:

"Nói như vậy, Tô tiểu thư là muốn về đây ở? Nếu Tô tiểu thư muốn trở về, vậy chúng ta phải dọn đi đúng không? Nam Trì?"

"Tiểu Nhã, nhà này là anh bỏ tiền mua, sao có thể để người ngoài đến ở chứ?"

Bên kia, Tô Thiến Thiến vẫn tươi cười nói:

"Ôn tiểu thư đáng yêu quá. Tôi có nhà riêng của mình mà, sao có thể đến ở nhà của mấy người chứ."

Mãn Nhiên đã phát hiện chỗ không thích hợp, cô bé nhìn Thượng Quan Nam Trì, thắc mắc:

"Anh rể, sao em thấy cô ấy càng nói càng giống như bạn gái anh vậy? Anh mau nói rõ xem đây là thế nào?"

Tô Thiến Thiến tiếp tục châm dầu vào lửa:

"Em là em gái Ôn tiểu thư nhỉ? Em gái lớn lên thật đúng là xinh đẹp."

Mãn Nhiên mặc kệ Tô Thiến Thiến. Cô bé vẫn cau mày đợi đáp án từ Thượng Quan Nam Trì:

"Anh rể, anh trả lời đi."

Thượng Quan Nam Trì tức giận trừng Tô Thiến Thiến, quát:

"Tô Thiến Thiến, cô đi ra ngoài ngay cho tôi!"

Mà cô ả kia thấy kế hoạch của mình đã thành công thì thầm vui vẻ, chỉ là ngoài mặt Tô Thiến Thiến vẫn tỏ vẻ đáng thương:

"Được rồi, vậy em để quà ở đây nhé. Anh nhất định phải giải thích rõ cho hai người Ôn tiểu thư, đừng để họ hiểu lầm." Nói xong Tô Thiến Thiến nhanh chóng rời đi, trên mặt mang theo một nụ cười đắc ý.

__

Lúc này, bầu không khí trong nhà đã trở nên nặng nề vô cùng. Khuôn mặt Thượng Quan Nam Trì đã đầy sự tức giận, Ôn Tiểu Nhã thấy Thượng Quan Nam Trì thế thì không nói gì nữa. Cô lẳng lặng đứng lên, bước vào phòng của mình lấy đồ rồi ra kéo Mãn Nhiên đi.

Cô bé Mãn Nhiên vội vàng nói:

"Chị Tiểu Nhã, đợi em ba phút đi, em đi lấy quần áo đã."

Thượng Quan Uyển Nhi sốt ruột nhắc anh trai mình:

"Anh, anh còn đợi gì nữa, nhanh ra nói chuyện với chị dâu đi!"

Mà Thượng Quan Nam Trì cũng không đợi em gái nhắc nhở đã vội vàng tiến lại:

"Tiểu Nhã, em làm sao thế?"

Ôn Tiểu Nhã lạnh nhạt đáp:

"Không có gì, tôi chỉ có chút ghê tởm chính bản thân thôi."

Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng khuyên:

"Chị dâu,chị nghe anh hem giải thích một chút đi."

Nhưng Ôn Tiểu Nhã vẫn lắc đầu:

"Tôi không muốn nghe, mọi thứ chấm dứt ở đây đi!"

Thượng Quan Nam Trì vẫn kiên nhẫn khuyên bảo:

"Tiểu Nhã, em đang nói gì thế? Sao em lại vì chuyện nho nhỏ này mà tức giận?"

Ôn Tiểu Nhã tức quá hóa cười. Cô nhìn Thượng Quan Nam Trì chăm chú, hỏi:

"Tôi hỏi anh, việc này mà là việc nhỏ à? Anh dùng phòng của bạn gái cũ cho tôi ở, cho dù anh và cô ta có cãi vã, hai người lại chia tay lâu như vậy, anh vẫn không đổi đống đồ dùng mà hai người cùng nhau lựa chọn."

Cô cố gắng kìm lại nước mắt, tiếp tục:

"Mà cái giường ngủ trong phòng chúng ta, có phải cũng là giường chung của anh và cô ta không? Chắc hẳn anh và cô ta cũng từng lăn lộn trên đó rồi nhỉ. Thượng Quan Nam Trì, Ôn Tiểu Nhã tôi nhận thua, anh và Tô Thiến Thiến cứ tiếp tục chuyện tình ngọt ngào của hai người đi."

Cô bé Mãn Nhiên tức giận xù lông. Cô bé lớn tiếng chất vấn Thượng Quan Nam Trì để bảo vệ chị mình:

"Anh rể, anh thật sự bắt nạt người quá đáng. Anh luôn miệng nói yêu chị Tiểu Nhã, thì ra đây chính là yêu của anh. Nếu như anh thiếu tiền, nhất đinh thứ anh đem đổi đầu tiên sẽ là chị ấy nhỉ? Mà cái khóa cửa kia anh cố ý không đổi để Tô Thiến Thiến có thể vào đúng không? Thượng Quan Nam Trì, anh cũng thật lợi hại, thế mà anh có thể để chị Tiểu Nhã ở trong căn nhà này, ngày ngày nhìn kỉ niệm yêu đương của anh và cô Tô Thiến Thiến kia." Nói xong cô bé muốn kéo Ôn Tiểu Nhã đi.

Thượng Quan Nam Trì liền vội vàng giữ Ôn Tiểu Nhã lại, tiếp tục giải thích:

"Tiểu Nhã, em nghe anh nói, anh chưa từng nghĩ tới việc này. Anh chỉ cho rằng chúng ta ở bên nhau là hạnh phúc rồi, còn ở nơi nào thì không quan trọng. Hơn nữa, anh cũng mua một căn nhà mà, ngày hôm trước còn dẫn em đi xem đấy thôi."

Cô cười nói:

"Căn nhà kia vẫn là để Tô Thiến Thiến ở đi, tôi không thể ở nổi đâu. Anh biết không, bây giờ tôi cảm thấy ghê tởm bản thân vô cùng."

Mãn Nhiên kéo tay Ôn Tiểu Nhã nói:

"Chị Tiểu Nhã, chúng ta nhanh đi đi."

Thượng Quan Uyển Nhi cũng lên tiếng giúp đỡ:

"Chị dâu, nếu không em lái xe đưa hai người về bên bà nội ở."

"Cảm ơn em, nhưng chị không cần đâu. Thượng Quan Nam Trì, nếu anh không làm rõ chuyện này thì đừng mong tôi quay lại, chúng ta cứ anh đi đường anh, tôi đi đường tôi."

Anh nói:

"Tiểu Nhã, sao em cứ không chịu nghe anh nói. Anh thật sự không nghĩ nhiều thế mà. Việc của anh cùng Tô Thiến Thiến đã là mấy năm trước rồi, vốn đã không có khả năng quay lại, bây giờ anh chỉ nghĩ đến việc sống tốt với em."

Ôn Tiểu Nhã vẫn dửng dưng:

"Tôi nhất định phải đi. Đứng thêm một phút ở đây tôi lại tăng thêm một đống ghê tởm."

Thượng Quan Nam Trì có chút tức giận, anh bảo:

"Ôn Tiểu Nhã, em đừng có luôn miệng ghê tởm ghê tởm nữa. Lại nói, cho dù em ghê tởm thì thế nào? Em thấy ghê tởm nhưng không phải mỗi ngày đều ngủ cùng anh sao? Em thấy ghê tởm nhưng không phải trong bụng đang mang đứa con của anh sao? Chẳng lẽ em muốn đem mọi việc phục hồi như lúc đầu? Việc đã xảy ra thì em cứ cho qua đi, sao cứ phải bắt bẻ khó dễ mãi một việc."

Ôn Tiểu Nhã quay đi, đáp lại:

"Tôi đã không còn gì để nói với anh nữa." Rồi cô bước nhanh tới cửa ra vào, ý muốn rời. Cô bé Mãn Nhiên cũng nhanh chóng chạy theo phía sau.

Vì thấy Ôn Tiểu Nhã luôn gây sự vô lý, Thượng Quan Nam Trì liền bị chọc điên lên:

"Ôn Tiểu Nhã, cô có bản lĩnh thì cả đời này đừng về nữa. Cô rời khỏi Thượng Quan Nam Trì tôi thì không sống nổi, nhưng tôi rời khỏi cô thì cả đời vẫn sống vui vẻ được!"

Mặt Ôn Tiểu Nhã đã phủ đầy nước mắt sau khi nghe Thượng Quan Nam Trì nói, mà Mãn Nhiên vẫn luôn ở bên an ủi cô:

"Chị Tiểu Nhã, chị đừng buồn. Dù bây giờ chúng ta rời khỏi Thượng Quan Nam Trì, chúng ta vẫn có thể sống tốt mà. Chị đừng vì anh ta mà đau khổ, nhanh chóng lau nước mắt đi, đừng để Thượng Quan Nam Trì có cơ hội xem thường chúng ta."

Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày nhìn Thượng Quan Nam Trì, nhỏ giọng nhắc:

"Anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng với chị dâu à? Chị dâu bây giờ đang là thai phụ, mà cảm xúc của thai phụ thì rất dễ kích động."

Thượng Quan Nam Trì buồn bực đáp lại:

"Tất cả mọi chuyện anh đều nói hết, cũng rất nhỏ nhẹ với cô ấy, thế mà cô ấy có nghe lọt chữ nào đâu!"

Thượng Quan Uyển Nhi tức giận nói:

"Anh để chị dâu mắng anh mấy câu thì sao? Em nói cho anh biết, nếu anh chọc chị ấy tức giận đến mức đem bỏ đứa bé, vậy thì hai người sẽ không còn sự ràng buộc nào nữa rồi."

__

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Cập nhật 22.8.2021