Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 65: Căn phòng thuê của Ôn Tiểu Nhã

Ôn Tiểu Nhã đưa Mãn Nhiên trở về căn phòng trọ lúc trước của mình. Mãn Nhiên thấy cô tâm sự nặng nề đành cố sức chuyển sự chú ý của cô:

"Chị Tiểu Nhã, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"

Ôn Tiểu Nhã đáp:

"Còn có thể làm gì chứ? Chúng ta cứ đi một bước lại tính một bước thôi."

Mãn Nhiên nhìn cô, nói:

"Em thấy tình cảm của anh rể đối với chị rất sâu nặng. Chẳng qua anh ấy có chút vô ý nên mới để chị ở lại căn nhà kia."

Thấy Ôn Tiểu Nhã không trả lời, cô bé lại tiếp tục nói:

"Anh rể nói anh ấy còn mua một căn nhà nữa. Lần trước đã đưa chị đi xem đúng không?"

Lúc này, Ôn Tiểu Nhã mới gật đầu trả lời:

"Đúng vậy."

Mãn Nhiên lại hỏi:

"Vậy sao hai người không đến đó ở?"

Ôn Tiểu Nhã có chút mệt mỏi nói:

"Nếu ở lại chỗ đó thì không có phương tiện đi làm."

Mãn Nhiên nghĩ một lúc rồi nói:

"Không thì chị bảo anh rể dọn qua kia ở. Việc lần này cũng không phải anh ấy cố ý, anh ấy chỉ không nghĩ đến vấn đề này thôi."

Ôn Tiểu Nhã lắc đầu nói:

"Không phải cứ dọn đến đó ở là thành không có việc gì. Vấn đề ở đây chính là việc Tô Thiến Thiến tìm tới làm phiền chúng ta."

Mãn Nhiên cười khúc khích trêu:

"Chị xem chị này, rõ ràng giặc còn chưa đánh đến đã nhận thua. Chị xem, anh rể chưa từng cùng người phụ nữ kia thân mật, mà cho dù có thì đó cũng là việc quá khứ. Bây giờ anh rể đang ở cùng chị, nếu chị cứ nhu nhược thế này, sớm muộn gì cô ta cũng cướp mất anh rể."

Nghe thấy so sánh của Mãn Nhiên, Ôn Tiểu Nhã cười nói:

"Xem em nói này, chẳng lẽ em còn muốn chị ra trận đánh giặc à?"

Cô bé đáp:

"Đây là đương nhiên rồi! Nếu chị không đánh, anh rể nhất định sẽ bị cướp mất. Còn nếu chị đánh quân giặc kia, chị đã thắng phân nửa rồi. Dẫu sao trong bụng chị cũng có đứa nhỏ của anh ấy mà."

Ôn Tiểu Nhã xoa tóc cô vé, nói:

"Chị sẽ cân nhắc đề nghị này của em."

Mãn Nhiên tiếp tục nói:

"Chị Tiểu Nhã, hiện giờ chị cũng không đi làm, em nghĩ chị nên đi học một lớp trang điểm. Chị xem cái cô Tô Thiến Thiến kia, chỉ cần là đàn ông thì không ai cưỡng lại được gương mặt đó của cô ta. Nếu chị và cô ta đứng cùng một chỗ, quả thực chính là một người trên trời một kẻ dưới đất, một người hào hoa phóng khoáng, một kẻ nghèo rớt mồng tơi."

Ôn Tiểu Nhã cốc đầu cô bé, trách cứ:

"Em nói ai nghèo rớt mồng tơi đó? Chị bây giờ đang mang thai, sao có thể trang điểm được?"

Mãn Nhiên tự tin nói:

"Không có việc gì, có em ở đây rồi thì chị cứ yên tâm. Em sẽ không để chị thua kẻ xấy xa kia đâu!"

__

Bên phía Thượng Quan Nam Trì, em gái Thượng Quan Uyển Nhi của anh đang không ngừng khuyên bảo:

"Anh, anh không đi đón chị dâu về ạ?"

Thượng Quan Nam Trì lắc đầu:

"Lúc này mà anh đi đón cô ấy sẽ không trở về. Em không thấy khi đó Tiểu Nhã nói nơi này khiến cô ấy ghê tởm sao?"

Thái độ của Thượng Quan Nam Trì đã làm Thượng Quan Uyển Nhi trợn tròn mắt kinh ngạc:

"Anh, bây giờ em thật sự phục anh rồi! Anh không phải còn mua một căn nhà khác sao? Bây giờ anh đưa chị dâu sang đó ở là được, không lẽ anh nhẫn tâm để chị dâu ở nhà thuê của chị ấy cho tới lúc sinh à?"

Thượng Quan Nam Trì nói:

"Để anh gọi điện nhắc tiểu Lý xem chuyện trong công ty giúp anh."

Thấy anh trai có vẻ tán đồng với cách giải quyết của mình, Thượng Quan Uyển Nhi mới len lén thở ra, nói:

"Anh gọi đi."

Đợi trò chuyện xong, Thượng Quan Nam Trì mới bảo:

"Bây giờ anh đi tìm Tiểu Nhã."

Thượng Quan Uyển Nhi vẫn căn dặn tiếp:

"Anh nhớ phải khống chế tính tình của mình lại. Đừng có mà đem mạng của đứa bé ra đùa!"

Thượng Quan Nam Trì tức giận hỏi:

"Em có thể đừng nói nữa không? Hiện tại anh còn chưa đủ đau đầu hả?"

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

"Anh thấy chưa, anh lại tức giận này! Em đã bảo là anh phải chú ý khống chế tính tình lại mà."

Nghe cô em càm ràm mãi, đầu anh đã đau như búa bổ. Anh giơ tay lên xoa thái dương, lạnh nhạt hỏi:

"Anh làm còn cần em ngồi dạy sao?"

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi đã hơi sợ, cô dè dặt nói:

"Anh, em nói thật lòng nhé. Mỗi lần hai người cãi nhau, em đều trở thành chỗ trút giận. Em phải đi khuyên nhủ chị dâu, lại phải thay anh làm quân sư. Em giúp hai người mà còn mệt hơn cả việc tự mình đi yêu đương."

Im lặng một lát, Thượng Quan Nam Trì mới tiếp tục trò chuyện:

"Bây giờ em có thể về được rồi, tạm thời thì anh không cần em giúp nữa."

Thượng Quan Uyển Nhi thầm suy nghĩ, sau đó nói:

"Hiện tại em không thể đi. Nếu em đi rồi, anh và chị dâu lại cãi vã tiếp thì giải quyết thế nào?"

Thượng Quan Nam Trì nhìn cô nàng, cười hỏi:

"Sao lại không giải quyết được, chẳng lẽ em rời đi thì trái đất không quay được à?"

Thượng Quan Uyển Nhi mặc kệ lời trêu chọc của anh trai, nghiêm túc nói:

"Anh nhất định phải giải quyết việc này cho tốt đấy. Em thấy mắt anh lúc trước có vấn đề rồi, cái cô Tô Thiến Thiến kia ngoại trừ lớn lên đẹp, thật sự chả còn ưu điểm gì."

"Vậy Tiểu Nhã thì sao?"

Thượng Quan Nam Trì thắc mắc.

Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ đáp:

"Tuổi trẻ chính là tiền vốn, anh không biết sao? Anh lớn hơn chị dâu đến mười mấy tuổi, chị ấy không chê anh đã là may rồi, anh còn định ghét bỏ chị ấy chắc?"

Thượng Quan Nam Trì giả vờ kinh ngạc hỏi em gái:

"Anh đã nói bản thân ghét bỏ Tiểu Nhã lúc nào sao?"

Thượng Quan Uyển Nhi cũng biết anh trai đang đùa, vậy nên cô nàng nhắc khéo:

"Thế là tốt! Anh còn không nhanh đi tìm chị dâu đi!"

__

Bên trong căn phòng thuê, Ôn Tiểu Nhã và Mãn Nhiên đang nghiên cứu đồ trang điểm trên máy tính. Vừa nghe có tiếng gõ cửa, Mãn Nhiên đã chạy nhanh ra xem.

Lúc Thượng Quan Nam Trì đi vào liền thấy Ôn Tiểu Nhã ôm lấy máy tính, chăm chú ngồi tìm kiếm gì đó. Anh bước lại gần Ôn Tiểu Nhã, cầm máy tính đặt ra chỗ khác rồi dịu dàng nói:

"Tiểu Nhã, anh đã nói em đừng chơi máy tính nữa mà, em lại quên rồi sao?"

Ôn Tiểu Nhã không muốn tiếp chuyện với anh, mà Mãn Nhiên bên cạnh cũng thay cô đáp lời:

"Anh rể, anh đừng tức giận. Là em nói chị Tiểu Nhã mua một ít đồ trên mạng, thế nên chị ấy mới mở máy tính ạ."

Thượng Quan Nam Trì khiển trách:

"Nhiên Nhiên, em đừng không hiểu chuyện thế này, không phải em biết Tiểu Nhã mang thai sao?"

Mãn Nhiên xấu hổ cúi đầu:

"Xin lỗi anh rể, em chỉ nghĩ muốn mua đồ nên quên mất. Em nhớ kĩ rồi, lần sau sẽ không làm thế nữa."

Từ khi Thượng Quan Nam Trì đến, Ôn Tiểu Nhã chưa từng mở miệng nói chuyện. Cô cúi đầu, lại ôm chiếc máy tính bị anh để xuống đất lên.

Thượng Quan Nam Trì đoạt lại từ tay Ôn Tiểu Nhã, rồi anh ném luôn chiếc laptop vào thùng rác phía xa.

Mãn Nhiên thấy Thượng Quan Nam Trì tức giận thì rất sợ hãi. Cô bé ngơ ngác nhìn Thượng Quan Nam Trì rồi lại nhìn Ôn Tiểu Nhã, chẳng biết phải làm gì. Ôn Tiểu Nhã thấy laptop của mình bị đập thì khó chịu quát:

"Anh có bệnh hả!"

Thượng Quan Nam Trì bình tĩnh nói:

"Về sau chỉ cần nhìn thấy em chơi máy tính, anh thấy một lần lai đập nhìn đến một lần."

Cô bé Mãn Nhiên thức thời nói:

"Anh rể, chị Tiểu Nhã, hai người cứ ở đây trò chuyện nhé, em ra ngoài chơi một lát." Nói xong cô bé liền đi rồi.

Ôn Tiểu Nhã nhìn anh, hỏi:

"Anh tới đây nhanh như vậy, là muốn tìm ai về ở cùng thế?"

Thượng Quan Nam Trì cau mày nói:

"Anh còn muốn cùng ai sống nữa? Anh chính là chồng em đấy."

Cô cười lạnh:

"Anh chắc chắn chứ? Nói xong những lời này thì đừng cùng bạn gái cũ lôi lôi kéo kéo."

Thượng Quan Nam Trì ngạc nhiên:

"Anh có cùng cô ta lôi lôi kéo kéo bao giờ đâu."

Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu:

"Ừ, vậy anh nhanh trở về đi."

Thượng Quan Nam Trì khó hiểu nhìn cô:

"Anh về nơi nào? Anh là tới đón em mà, bây giờ anh đưa em ra nhà mới ở. Không phải em nói mình ghê tởm căn nhà kia sao?"

Cô quay mặt đi, cười bảo

"Phải, căn nhà đó thật ghê tởm. Tôi rất muốn hỏi anh, có phải anh để tôi ở căn nhà đó vì muốn tôi làm thế thân của Tô Thiến Thiến không? Những chuyện khác tôi không nói, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh và cô ta cùng ngủ trên cái giường đó, cả người tôi lại không thoải mái rồi."

Thượng Quan Nam Trì vội vàng nói rõ:

"Anh không hề đem em làm thế thân, em chính là vợ anh. Cả đời này của Thượng Quan Nam Trì cũng sẽ vĩnh viễn yêu em.

Ôn Tiểu Nhã hỏi:

"Vậy sao anh có thể nhẫn tâm để vợ mình ngủ trên giường của anh và bạn gái cũ chứ? Chẳng lẽ anh nghèo đến độ không thay nổi một chiếc giường? Hoặc là anh khinh thường tôi, muốn để tôi giả vờ làm vợ anh?"

Anh cúi đầu giải thích:

"Tiểu Nhã, anh thật sự không suy xét nhiều như vậy. Anh cũng đã nói với em, chỉ cần hai chúng ta ở cạnh nhau, thì dù ở nơi nào cũng được."

Ôn Tiểu Nhã lạnh nhạt nói:

"Anh nói với tôi những chuyện đó, chính là để tôi biết anh và Tô Thiến Thiến có bao nhiêu hạnh phúc sao? Chắc hẳn căn phòng ở nhà bà nội của anh cũng là do hai người cùng nhau thiết kế nhỉ?"

Thượng Quan Nam Trì nhỏ nhẹ bảo:

"Nhưng mà, đó đều là chuyện của quá khứ, khi đó em và anh thậm chí còn chưa quen biết nhau!"

Cô bực bội nói:

"Thượng Quan Nam Trì, anh về đi. Trong lòng tôi không thoải mái, anh để tôi yên ổn mấy ngày rồi hãy đến."

Thượng Quan Nam Trì lo lắng:

"Vậy em ở đây đã có ai nấu cơm cho em ăn chưa?"

Ôn Tiểu Nhã liếc nhìn Thượng Quan Nam Trì, bảo:

"Dù thế nào tôi cũng không để bản thân chịu đói. Ở nơi này, chỗ nào mà chả có cơm hộp để mua."

Thượng Quan Nam Trì cau mày hỏi:

"Em là đang muốn đối nghịch với anh phải không?"

Ôn Tiểu Nhã đáp lại:

"Tôi không muốn đối nghịch với anh, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái thôi. Đợi một thời gian nữa tôi thoải mái rồi lại trở về."

Anh nghe vậy thì gật đầu nói:

"Vậy được, anh liền ở đây chờ em."

Ôn Tiểu Nhã trả lời:

"Tùy theo ý anh." Rồi bước về phía giường, một mình đi ngủ trước.

__

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Cập nhật 22.8.2021