Hai chữ trả lời này của Kỳ Tự không hề nể nang ai.
Thậm chí sau khi nói xong những lời này, anh ngồi thẳng người, nhìn Trịnh Dung nói: “Bà nên cảm ơn vì A Yến không giống bà, nếu không hôm nay bà có thể ngồi đây ăn cơm hay không vẫn còn là một vấn đề”.
Trịnh Dung hơi hoảng trong lòng, mấy ngày nay bị đuổi đánh không tha khiến bà ta vẫn còn sợ, trước đây luôn cho rằng có Kỳ Hành Viễn thì Kỳ Tự không dám làm gì.
Không ngờ lần này, anh không chỉ làm tới cùng, mà bây giờ nghe vậy, có vẻ như còn từng nghĩ tới những khả năng tuyệt tình hơn nữa.
Trịnh Dung lạnh cả sống lưng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: “Cậu cũng không cần phải hù doạ —“
“Hù doạ?”, Kỳ Tự đột nhiên nở nụ cười, “Vậy bà có muốn thử không?”
“Được rồi”, Kỳ Hành Viễn vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng nặng nề phát ra tiếng.
Tầm mắt của Kỳ Tự cũng tự nhiên chuyển qua người ba mình, thờ ơ, khinh thường.
Kỳ Yến và Minh Dao vẫn luôn yên lặng.
Vô hình trung, bỗng nhiên mọi mâu thuẫn đều dồn hết lên người 2 cha con, trở thành chiến trường đối đầu của họ.
Kỳ Hành Viễn càng nhíu mày chặt hơn, “Có phải muốn người làm ba như tôi tự mình châm trà dâng nước cho anh, mới bằng lòng kết thúc chuyện này không?”
Kỳ Tự lắc đầu, ánh mắt lãnh đạm.
“Tôi còn lạ gì đâu, ngại quá, tôi không cần, cũng không chấp nhận, cho dù Minh Dao đồng ý tôi cũng sẽ không”.
Nói xong Kỳ Tự nắm tay Minh Dao muốn rời đi.
Kỳ Yến không nhịn được kêu lên “anh”.
Kỳ Tự xúc động dừng lại, đứng thẳng một lát nói: “Đừng lại chọc anh, nếu không mặt mũi của em cũng vô dụng”.
“……….”
Cuối cùng thì bữa tối này cũng kết thúc theo lẽ tự nhiên, nằm trong dự liệu của Kỳ Yến.
Chạm đến vấn đề nguyên tắc của Kỳ Tự, chưa bao giờ có thể hoà giải đơn giản như vậy.
Im lặng một lát, Kỳ Yến cũng ném khăn ăn và dao nĩa, thờ ơ nói: “Được rồi, ba mẹ 2 người chơi đi, con phải đi về”.
Trịnh Dung luyến tiếc con trai: “Không phải đã nói xong chuyện phá dỡ sao, con còn trở về làm gì?”
“Vậy ở lại để làm gì?”, Kỳ Yến cười lạnh hỏi bà ấy, “Nơi này giống cái nhà à? Con đã trốn mấy năm rồi mà vẫn còn ngột ngạt thế này, còn không bằng đi ra ngoài sống thong thả vui vẻ”.
Nói xong câu này, Kỳ Yến cũng rời khỏi phòng ăn.
……….
……….
Minh Dao và Kỳ Tự lái xe rời khỏi nhà hàng, từ tốc độ xe chạy nhanh như bay của Kỳ Tự, có thể thấy được, đúng là anh không lạ gì với bữa cơm này.
“Nếu không phải A Yến nói em muốn tới, căn bản anh sẽ không ngồi ở đó”, anh nói.
“Ui, anh xem dáng vẻ tức giận của anh hung dữ chưa kìa”, Minh Dao tiến lại gần, dùng tay kéo giãn đôi chân mày đang cau có của Kỳ Tự, “Thật ra chỗ bọn họ không đúng nhất, chính là ngày đó làm phiền mẹ anh, chứ không phải em. Em thật sự không sao, anh không cần vì em mà phải nổi giận với người trong nhà”.
Kỳ Tự không biết vì sao Minh Dao có thể bình tĩnh như vậy: “Em không giận?”
“Tại sao em phải giận?”, Minh Dao cười hì hì, “Nếu chỉ vì mấy lời nói kia mà em buồn bã khổ sở, chẳng phải nói rằng em là người rất kém cỏi, cảm thấy mình không xứng với anh à?”
“……….”
“Thật ra lập trường của anh và em đều giống nhau. Anh không xem trọng bọn họ, là vì anh không quan tâm. Mà em cũng không có vấn đề gì đối với cái nhìn của họ, là bởi vì từ đầu đến cuối em đều có lòng tin với bản thân mình, giá trị và tôn nghiêm của một người không nên đạt được từ trong miệng người khác. Với lại, không phải anh vẫn luôn hướng về em sao, em quản người khác nhìn em thế nào làm gì, em lại không trải qua cuộc sống với ba và dì anh”.
Kỳ Tự đột ngột dừng xe, quay đầu nhìn Minh Dao.
Chốc lát, anh duỗi tay nựng nựng gương mặt cô: “Học được đạo lý này ở đâu đó?”.
Minh Dao cũng nựng mặt Kỳ Tự: “Đương nhiên là người cố vấn tinh thần của em rồi, mạnh mẽ cực kì, là Kỳ tổng anh vừa đẹp trai vừa có năng lực đó”.
Tâm trạng không vui mấy ngày nay của Kỳ Tự, tại thời khắc này bỗng nhiên được chữa lành.
Minh Dao giống như ánh mặt trời vậy, từ trước đến nay đều không nhìn thấy một mặt đen tối và chán nản trên người cô.
Dường như cô luôn luôn tích cực lạc quan như thế.
Vài ngày không gặp, 2 người cứ như vậy tuỳ ý nựng nựng mấy cái, Kỳ Tự khống chế không được mà ôm hôn Minh Dao.
Nụ hôn này phải gánh chịu sức nặng của 3 ngày, cực kỳ nặng, nặng đến nỗi Minh Dao cảm thấy hình như Kỳ Tự sắp nhịn không nổi mà muốn làm chuyện không thể miêu tả ở trên xe.
Cô muốn đẩy Kỳ Tự ra, lại bị Kỳ Tự trói ngược tay lại, đau đến rên lên một cái.
Kỳ Tự cau mày: “Sao vậy?”
“Tập luyện mấy ngày bị thương, anh xem—“, Minh Dao vén tay áo lên, chỉ vào một vết bầm, “Anh có thể tưởng tượng trong ba ngày mà em đã có thể học được lộn mèo trên không không, võ sư kia quả thực là ma quỷ mà, eo của em cũng bị ông ta hất tung muốn hỏng luôn rồi”.
“……..”, trong nháy mắt, câu nói cuối cùng kia khiến cho người nào đó cảm thấy khó chịu.
Tầm mắt chuyển sang eo của Minh Dao: “Hất tung thế nào?”
Minh Dao ngửi thấy được mùi chua lòm nào đó, hậu tri hậu giác kịp phản ứng, nhịn không được cười ra tiếng, cố ý chớp mắt nói với Kỳ Tự: “Là kiểu rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ”.
Kỳ Tự: “……….”
Mấy ngày không dạy dỗ, lại bắt đầu múa may.
Anh không nói lời nào, lại đè cô hôn một lần nữa.
Cổ Minh Dao bị hôn đến ngứa ngáy, vừa cười vừa trốn: “Em sai rồi em sai rồi, chúng ta mau đi đâu chơi một lát đi, mẹ nói em phải về trước 8 giờ, mẹ vẫn đang canh chừng chằm chằm đó”.
Kỳ Tự nhìn đồng hồ, hiện tại đã 7 giờ, còn chưa đến 1 tiếng, có thể đi đâu chơi?
“Đi ăn đi, vừa rồi cũng chưa ăn gì”.
“Cũng được”, vừa dứt lời, điện thoại để trong túi xách của Minh Dao vang lên.
Là Giang Mẫn Nguyệt gọi đến hỏi tình huống gặp mặt.
Minh Dao thành thật nói với bà: “Bữa cơm không thành, Kỳ Tự không cho con ăn cùng với họ, lôi con đi rồi”.
Giang Mẫn Nguyệt sững sờ, lại nhẹ nhàng cười cười.
Kỳ Tự này quả nhiên là người mạnh mẽ.
Cũng tốt, ít nhất sau này Minh Dao đi theo cậu ta sẽ không bị khinh bỉ.
“Vậy còn con, bây giờ đang ở đâu?”
“Con…..đi ăn gì đó sẽ trở về ngay”.
Giang Mẫn Nguyệt ừ một tiếng, cố ý đi tới cửa, tạo ra âm thanh mở cửa đóng cửa, “Mẹ có việc ra ngoài một chuyến, không cần chờ mẹ về ngủ”.
Trong lòng Minh Dao khẽ động: “Mẹ đi đâu?”
“Một người bạn cũ hẹn mẹ ra nói chuyện, có thể sẽ trở về sau 11 giờ”.
Minh Dao: “……..”
Cúp điện thoại, Minh Dao nhìn Kỳ Tự chằm chằm.
Hình như anh cũng nghe thấy gì đó: “Mẹ em muốn đi ra ngoài?”
Minh Dao: “………Phải”.
Nói cách khác, thời gian hai người có thể ở bên nhau đã thay đổi từ 1 tiếng thành 4 tiếng.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, có chút ý tưởng chưa lên kế hoạch mà đã trùng hợp.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”, Minh Dao hỏi.
Kỳ Tự suy nghĩ một lát, khởi động xe: “Dẫn em đến chỗ này”.
Mười lăm phút sau, xe ngừng ở bãi đỗ xe của một câu lạc bộ bí mật.
Câu lạc bộ này ẩn sâu trong phố xá sầm uất, thật đúng là người bình thường không thể tìm thấy, Minh Dao tò mò hỏi: “Tới đây làm gì?”
Kỳ Tự nhìn cô một cái: “Trị cái eo của em”.
“……?”
Dường như nhân viên phục vụ ở cửa biết Kỳ Tự, thấy anh tới lập tức cúi đầu khom lưng: “Kỳ tổng, vẫn quy tắc cũ sao?”
Kỳ Tự lắc đầu: “Mở căn phòng mà Tưởng tổng thường dùng cho tôi”.
Minh Dao kéo cao khẩu trang đi theo phía sau anh, nhìn trái nhìn phải, không bao lâu đã được dẫn đến một căn phòng riêng tư.
“Kỳ tổng, bên trong đã được sắp xếp ổn thoả”.
“Được”.
Minh Dao không biết sự sắp xếp trong miệng người phục vụ là ám chỉ điều gì. Đẩy cửa đi vào, thoạt nhìn, hình như cũng không khác gì với phòng khách sạn bình thường.
“Ở đây có gì đặc biệt sao?”
Kỳ Tự dẫn cô đến một chiếc giường, “Không phải em nói cả người em đều rã rời sao, nằm một lát đi”.
Vốn Minh Dao tưởng rằng đó chỉ là một chiếc giường bình thường, sau vài lần nhìn kỹ, mới phát hiện điều kỳ diệu trong đó.
Mặt giường trong suốt, giống như một loại chất liệu cao su nào đó, nhẹ nhàng mềm mại. Còn dưới gầm giường, có cái gì đang không ngừng chuyển động nhấp nhô.
Minh Dao cúi xuống và nhẹ nhàng đặt tay lên.
Ấm quá?
Cô ngẩn ra, quay đầu lại hỏi Kỳ Tự: “Đây là cái gì? Thần kỳ vậy?”
“Giường thuỷ liệu, không phải em nói cả người rất mệt sao, lên nằm đi, có thể thư giãn thả lỏng cơ bắp thần kinh”.
“……..”
Mẹ nó cao cấp quá đi.
Vẫn là lần đầu tiên Minh Dao thấy loại đồ chơi này, đặt túi xách xuống, cởi giày, đang muốn leo lên, bỗng nhiên Kỳ Tự lại mở miệng —
“Phải cởi đồ”.
Minh Dao cho rằng cái anh nói là áo khoác, nên cô ngoan ngoãn cởϊ áσ khoác ra.
Đang lúc tìm chỗ cất áo khoác, bỗng nhiên cô nhìn thấy một tờ giấy nhắc nhở dán trên đầu giường —
[Giường thuỷ liệu 4 phương pháp sử dụng sóng siêu âm được giải phóng bởi cột nước oxy, độ rung tác động sâu vào cơ thể con người như vai, lưng, eo, bắp chân và lòng bàn chân. Cuối cùng đạt được hiệu quả loại bỏ đau nhức ở các bộ phận khác nhau, thư giãn cơ thể và tinh thần, phục hồi mệt mỏi. Để đạt được hiệu quả tốt nhất, quý khách vui lòng mặc quần áo cá nhân để tận hưởng]
Chỉ mặc quần áo cá nhân?
Cũng chính là chỉ mặc bra và qυầи ɭóŧ?
Minh Dao có chút ngốc, quay đầu lại nhìn Kỳ Tự, người nọ đang ngồi ở sofa bên cạnh, tuỳ tay cầm một quyển sách, mở ra, “Anh ngồi đây chờ em”.
Đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy.
Dụng ý này rất rõ ràng, em cứ việc cởi, anh sẽ không nhìn.
Có lẽ là thấy phía sau vẫn luôn không có động tĩnh, bỗng nhiên Kỳ Tự lại nhắc nhở:
“Nắm chặt thời gian, 8 giờ rồi”.
4 tiếng lập tức chỉ còn 3 tiếng rưỡi.
Minh Dao chưa từng nằm lên một chiếc giường thú vị như vậy, có hơi xoắn xuýt một lúc.
Chết tiệt tới cũng tới rồi, cần phải hưởng thụ một chút, thế là thành thục cởi hết quần áo, sau đó leo lên giường.
Cảm giác đầu tiên, giống như nước biển ấm áp nào đó bỗng nhiên áp lên làn da, siêu mềm siêu thoải mái.
“A a a a a thoải mái quá”.
“………..”
Minh Dao nằm ngửa trên giường, làn nước dưới cơ thể nhấp nhô theo quy luật, cô như đang trôi trên mặt biển ấm áp, được dòng nước đưa về phía trước.
Cô bé hưng phấn lăn lộn ở trên giường, “Thoải mái quá thoải mái quá ha ha ha, em cảm giác bây giờ mình như một làn sóng một làn sóng”.
Kỳ Tự: “…………”
Dùng từ gì vậy.
Từ đầu đến cuối anh không hề quay đầu lại.
Thực tế là đang kềm chế bản thân không được quay đầu lại, dù sao cũng vài ngày không gặp, Minh Dao lại nói toàn thân mệt mỏi rã rời.
Thật sự Kỳ Tự không muốn đi châm ngọn lửa này.
Cứ như vậy, Minh Dao nằm một mình mười mấy phút, bỗng nhiên nói: “Nhiệt độ này có thể chỉnh được không anh?”
“Có thể, trên đầu giường, em tự xem đi”.
Lại im lặng một hồi, mới mơ hồ nghe được Minh Dao tự mình vặn công tắc, sau một lúc lâu lại tự mình lẩm bẩm: “Chỉnh sao ta, sao càng chỉnh càng lạnh vậy?”
Một lát sau, “Kỳ Tự anh giúp em chỉnh đi, em không biết”.
Kỳ Tự: “……….”
Thật ra anh nhìn tạp chí mười mấy phút, nhưng giống như đang nhìn vào hư vô, chờ ném tạp chí đi cũng không nhớ nổi mình đã đọc cái gì.
“Em chắc chắn muốn anh lại đó?”
“Chắc chắn chắc chắn, anh mà không qua là em chết cóng”.
Kỳ Tự hít vào một hơi, đứng dậy, bước qua.
Minh Dao đắp áo khoác của mình lên người, nhưng đôi chân dài miên man không che được bị lộ ra ngoài, ánh lên tia sáng chói loá.
Tim Kỳ Tự nhảy dựng, nhanh chóng rút lại tầm mắt, xoay người điều chỉnh nhiệt độ.
Có 2 cách để chỉnh nhiệt độ, Minh Dao nhấn nhầm thành chế độ nhẹ nhàng thoải mái, nó sẽ tự động mặc định trở về nhiệt độ bình thường.
Kỳ Tự chỉnh lại chế độ tăng nhiệt, thuận tiện đặt tay lên mép giường để cảm nhận độ ấm đang tăng trở lại.
Tư thế này, vô tình, ánh mắt song song đối diện tầm mắt của Minh Dao.
Nửa thân trên của cô giấu dưới lớp áo khoác, chỉ để lộ ra khuôn mặt.
Nhưng mà chính gương mặt này, cũng đủ để những suy nghĩ đã được kềm chế trong cơ thể
của Kỳ Tự bị phá tan trong nháy mắt.
Có lẽ là nhiệt độ tăng cao đã đẩy nhanh quá trình lưu thông máu, thái dương của Minh Dao lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bết dính vào nhau, gương mặt đỏ ửng cứ như vừa làm xong việc đó.
Gương mặt tràn đầy quyến rũ này, cùng với dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí quấn mình trong quần áo, thậm chí còn đánh vào một lực mạnh hơn so với việc cô nằm loã lồ ở đó.
“Chuyện là, có thể lấy chút gì cho em ăn không?”, Minh Dao đột ngột nói.
Kỳ Tự hơi hơi khựng lại, hầu kết làm một động tác nuốt không dễ phát hiện.
“Được”.
Yêu cầu này trực tiếp hoà tan du͙© vọиɠ đang trào dâng điên cuồng của Kỳ Tự, anh rời đi gọi điện thoại. Vài phút sau, người phục vụ mang tới một tô mì gà hầm nóng hầm hập.
Mấy phút chờ đợi này, rất vất vả Kỳ Tự mới đè xuống được ngọn lửa tà mị cứ sục sôi, nhưng Minh Dao lại đưa ra yêu cầu mới.
“Anh đút em”.
“……..Đừng có nhõng nhẽo, tự mình xuống ăn”.
Minh Dao đúng lý hợp tình: “Anh không thấy trên giấy viết sao? Ít nhất phải nằm 2 tiếng liên tục, gián đoạn sẽ không hiệu quả.
“………”
Kỳ Tự xoa xoa xương chân mày, yên tĩnh ba giây, bất đắc dĩ vác mặt qua.
Minh Dao nằm trên giường như một con sâu róm lớn, trên người vẫn còn quần áo, liên tục nịnh hót Kỳ Tự, “Làm phiền anh rồi Kỳ tổng”.
Một bên thì nói ngại quá, một bên thì đã mở miệng ra chờ được đút.
“A__________”
Màu môi được hun nóng cực kì kiều diễm.
Kỳ Tự nhìn qua liền thu tầm mắt lại ngay, trong lòng muốn mắng người. Nhưng vẫn gắp một đũa mì, vô cảm nhét vào miệng Minh Dao.
Minh Dao hài lòng ăn vài miếng, cực kì xúc động nói:
“Trời cao đối xử với em không tệ, tuy rằng chịu khổ ba ngày, nhưng anh xem bây giờ sảng khoái biết bao nhiêu, vừa làm thuỷ liệu vừa có anh đẹp trai đút mì cho em”.
Minh Dao chớp chớp mắt với Kỳ Tự, làm trò lung tung: “Nếu anh đẹp trai lại cười với em, thì em sẽ càng vui hơn”.
Kỳ Tự đen mặt, gắp một đũa mì đút cho Minh Dao, “Ăn gì mà nói nhảm nhiều như vậy”.
“Anh làm gì vậy?”, phần mì kia Minh Dao vẫn chưa hoàn toàn ăn xong thì một sợi rớt ra từ trong miệng, rơi vào trong cổ.
Theo bản năng, Minh Dao kéo chiếc áo khoác trên người xuống một chút, muốn tìm ra sợi mì đang dính lên người kia.
Cô nằm ngửa, không nhìn thấy được toàn bộ cơ thể, chỉ có thể dùng tay sờ, sờ soạng trên cổ nhưng không thấy, vô ý tìm tiếp xuống dưới, áo khoác cũng trượt xuống từng chút từng chút một.
Cũng may, cuối cùng cô cũng tìm được sợi mì ở dưới xương quai xanh.
Minh Dao lấy sợi mì đưa ra trước mặt Kỳ Tự lắc lắc: “Anh xem anh đút vậy có được không, còn đút mì vào người em —“.
Câu nói kế tiếp lại đột nhiên im bặt.
Trong nháy mắt đối mặt với nhau, Minh Dao nhìn thấy một cảm xúc chỉ cần chạm vào sẽ nổi lửa ngay ở trong mắt của Kỳ Tự.
Cùng lúc đó, đột nhiên cô nhớ tới áo khoác bị mình kéo ra.
Da đầu như muốn nổ tung, Minh Dao vội vàng kéo áo khoác lên trên, nhưng đã không còn kịp rồi.
Kỳ Tự rút đi chiếc áo khoác chướng mắt trước người cô, cơ thể xinh đẹp của cô gái hoàn toàn phơi bày dưới ánh sáng.
Phập phồng quyến rũ, đường cong hoàn mỹ, bộ đồ lót ren xinh xắn lại là vùng cấm bí mật khiến người ta dễ dàng mất khống chế.
Kỳ Tự bắt đầu cởi cổ áo và cúc áo của mình, thong thả ung dung nói:
“Dù sao em cũng mệt mỏi, mệt thêm một chút cũng không thành vấn đề”.
Minh Dao rụt người lại: “Có, có ý gì?”
Kỳ Tự không nói, chỉ nhìn cô.
Rất nhanh, Minh Dao đã đọc được hàm ý trong mắt anh: “tập 6, đổi địa điểm, hiểu không?”
Cô bất đắc dĩ nói: “Không phải em nói chứ, Kỳ Tự anh thật sự là có chút hẹp hòi mà, không phải chỉ tìm anh diễn Cố Viễn 3 tháng sao, sao lại nhớ dai như vậy……”
“Đừng hỏi, thù dai vậy đấy”. Đồ lót bị Kỳ Tự đẩy ra, hôn xuống, “Khi nào trả hết là do anh định đoạt”.
Minh Dao: “………”
Tất cả mọi chuyện nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp chớp mắt.
Trút hết quần áo, người đàn ông chuyển nỗi nhớ nhung 3 ngày không gặp thành hành động, nụ hôn hoặc vừa mãnh liệt hoặc vừa nhẹ nhàng che trời lấp đất, như là đền bù gấp đôi sự tiếc nuối mấy ngày nay.
Lúc đầu Minh Dao có chút không quen, giường thuỷ liệu này cứ nhấp nhô nhấp nhô, dù thế nào thì cũng cảm thấy “làm” ở trên bề mặt này rất kỳ quái.
Nhưng vẫn là cô lo lắng quá.
Bởi vì đến cuối cùng, cô cũng không nhớ rõ bị anh đưa lên mấy lần, chỉ nhớ rõ cảm giác này giống như mặt giường mềm mại bồng bềnh vậy, dâng trào trong cơ thể hết lần này đến lần khác.
…….Eo càng sắp bị gãy.
Vừa vặn kết thúc lúc 10 giờ.
Minh Dao vừa đói vừa khát, hai người nắm chặt cơ hội hẹn hò trong nửa giờ cuối cùng để đi ăn chút gì đó một lần nữa, sau đó Kỳ Tự mới đưa Minh Dao về nhà.
Xe ngừng ở dưới lầu chung cư, trước khi chia tay Minh Dao nói:
“Sắp tới em sẽ rất bận, casting, chụp quảng cáo nội y, tuần sau bộ phim của Lâm Vân Vân sẽ phát sóng nên sẽ có rất nhiều hoạt động tuyên truyền. Nghe nói bộ phim đó đã được cử tham gia bình chọn giải thưởng Kim Ngọc Lan sang năm, em phải nỗ lực quảng bá, không thể để cho đầu tư của anh đổ sông đổ biển được”.
Khựng một lát, Minh Dao rầu rĩ không vui nói: “Mẹ em không cho gặp anh, em lại bận như vậy, có khả năng chúng ta sẽ không được gặp nhau một khoảng thời gian”.
Kỳ Tự cười khẽ: “Không sao”.
“Không sao?”
“Bà không cho em gặp anh, nhưng anh có thể đến gặp em.” Kỳ Tự xoa xoa đầu Minh Dao, “Tóm lại em đi đâu, chỉ cần anh có thời gian thì sẽ đến với em, chừng nào mẹ vợ nguôi giận mới thôi”.
Minh Dao bật cười: “Ngày mốt em casting, anh có rảnh hay không? Ở phim trường số bảy”.
Vừa nói Minh Dao vừa khua tay múa chân vài cái: “Tiên nữ biểu diễn lộn mèo trên không cho anh xem”.
Kỳ Tự: “Anh về xem lịch làm việc, nếu không có việc gì thì sẽ đến”.
“Được”.
Lưu luyến không rời dính dính một hồi, đã 10h45.
Minh Dao xuống xe, vẫy tay với Kỳ Tự: “Anh mau về đi”.
Kỳ Tự: “Anh nhìn em vào trước”.
Minh Dao đành phải đeo khẩu trang lên đi về phía khu dân cư.
Nhưng càng đi càng không nỡ, đã đến cổng chính, bỗng nhiên xoay người lại.
Xe Kỳ Tự còn chưa đi.
Không những không đi, người cũng đã đi xuống, dựa vào thân xe lẳng lặng nhìn cô.
Minh Dao đứng tại chỗ không cử động, dừng một chút, bỗng nhiên giơ hai tay ra, vẽ hình trái tim lêи đỉиɦ đầu.
“……….”
Kỳ Tự có chút sửng sốt, sau đó quay mặt đi, che giấu khoé môi đang cong lên điên cuồng của mình.
Nhưng Minh Dao vẫn còn đang làm động tác trái tim, hình như đang đợi anh đáp lại.
Kỳ Tự không làm được động tác đáng yêu như vậy, lại không muốn phụ lòng lời tỏ tình của bạn gái.
Dừng một chút, anh đứng thẳng, mở rộng vòng tay đối mặt với Minh Dao.
Giây tiếp theo, Minh Dao giống như một con chim đi lạc, chạy như bay về phía anh, cho đến khi nhảy lên người anh và treo trên đó.
“Đáng ghét hu hu hu, còn muốn em quay lại làm gì”.
Giang Mẫn Nguyệt đã ngồi đợi một tiếng rưỡi trên chiếc xe xa xa……
Là mẹ cho hai đứa tự do quá phải không.
Đã nói trở về trước 11 giờ, Giang Mẫn Nguyệt nghĩ rằng dù thế nào thì chắc chắn Minh Dao cũng sẽ về trước 10 giờ, thế là 9h30 đã xuống dưới lầu chờ.
Kết quả ngược lại, giỏi lắm hai đứa, không tự giác chút nào.
Sao 2 đứa không về lúc 10h59p luôn đi?
Giang Mẫn Nguyệt buồn ngủ đến ngáp ngắn ngắp dài, xém chút nữa lại nhịn không được muốn mở bản ghi nhớ ra viết một chút.
Bên kia, Minh Dao trượt xuống từ trên người Kỳ Tự, chủ động nắm tay anh đung đưa, làm nũng nói:
“Kéo kéo tay em lại đi”.
Kỳ Tự nhìn đồng hồ: “10h50”.
“Không sao, mẹ em chưa gọi điện thoại cho em chắc chắn là chưa về đâu”.
Thế là chầu kéo tay này lại kéo đến năm sáu phút.
Giang Mẫn Nguyệt chống cằm, chờ đợi đến nỗi vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc.
Cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, bà mở cửa, xuống xe.
Minh Dao vẫn còn thao thao bất tuyệt với Kỳ Tự.
“Lần trước mẹ em cũng nói đi chơi với bạn 10 giờ về, kết quả bữa đó 12 giờ đúng mới về, cho nên em cảm thấy chắc chắn hôm nay mẹ cũng về trễ. Anh xem, đến bây giờ một cuộc điện thoại cũng không có”.
Kỳ Tự cười cười, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đi đến từ đối diện, nhìn có chút quen mắt.
Chờ đến lúc anh hoàn toàn thấy rõ, nụ cười tươi rói bỗng chốc bị che dấu.
Minh Dao: “Với lại thật ra căn bản mẹ em không có hung dữ như anh nghĩ đâu. Anh biết tại sao em thích nghe Tướng Thanh không, haha bởi vì mẹ em đó, lúc mẹ em càm ràm là nói nhiều lắm, anh vẫn chưa thân với mẹ —“
“Khụ”, bỗng nhiên Kỳ Tự ho khan một tiếng.
Minh Dao: “Gì vậy?”
Kỳ Tự nhìn về phía sau cô, muốn nói lại thôi.
Minh Dao như hiểu ra gì đó từ ánh mắt có chút ám chỉ của anh, ngậm miệng lại, bỗng nhiên lui về phía sau một bước, lời lẽ chính đáng nói:
“Sau này anh đừng tới tìm tôi nữa, chuyện của chúng ta là không thể, cứ như vậy đi bái bai!”
Kỳ Tự: “………”
Tác giả có lời muốn nói: mẹ Minh: cái kiểu trở mặt này trong lúc nhất thời tôi cũng không biết phải diễn tiếp thế nào.
Mô tả về giường thuỷ liệu trong bài viết đến từ Internet ~ không phải bản gốc.
Bắt đầu tiến vào phần kết thúc ~