Ngay cả khi Minh Dao muốn ở lại chỉ để thắp nén nhang, Giang Mẫn Nguyệt vẫn dứt khoát kéo cô đi.
Cảnh tượng kia, cực kỳ giống dáng vẻ Pháp Hải chia cắt Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, sau cuộc cãi vã ồn ào, phòng khách trở về sự im lặng chết chóc.
Vốn dĩ ban đầu Trịnh Dung chỉ là bực bội, muốn làm ồn ào trước mặt chồng, chứ chưa từng nghĩ sẽ phá hỏng quan hệ của Kỳ Tự và Minh Dao.
Chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng hiện tại bà ta đã gián tiếp khiến cho mẹ của Minh Dao từ chối Kỳ Tự, cùng toàn bộ Kỳ gia.
Ai có thể ngờ rằng đại minh tinh ảnh hậu được mời về lại là mẹ của Minh Dao, ai có thể ngờ?
Trong phòng khách, mọi người đang ngồi cùng nhau, không ai lên tiếng.
Đại khái cũng là không ai dám nói chuyện.
Biểu tình của Kỳ Tự đã khó coi đến mức như thể sẽ ném bọn họ lên và đánh cho một trận bất cứ lúc nào.
Thật lâu sau, Kỳ Tự đứng dậy, đi đến phòng thờ mà không nói một lời.
Anh không nói gì cả, thắp 3 nén hương trước bàn thờ đã bày sẵn hoa tươi và trái cây.
Sau đó đi ra, khoá cửa phòng thờ lại.
Hàm ý đã rất rõ ràng, không muốn bất kì người nào lại đi vào quấy rầy mẹ.
Kỳ Hành Viễn và Trịnh Dung vẫn đang ngồi.
Kỳ Tự đi đến trước mặt bọn họ.
“Hai người vừa lòng?”
“Quậy đủ rồi sao?”
Sắc mặt Kỳ Hành Viễn trịnh trọng, mím môi không vui nói: “Anh có thái độ gì vậy hả?”
Kỳ Tự lập tức trả lời ông: “Vậy vừa rồi ông có thái độ gì, còn thái độ của bà ta là gì? Tôi nói cho các người biết —“
Anh vừa nói vừa cúi xuống, giọng điệu đều đều và bình tĩnh, lạnh lùng đến doạ người.
“Các người không cho mẹ tôi yên tĩnh, thì các người cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt”.
Câu nói mang theo ý nghĩa uy hϊếp này khiến Trịnh Dung há to miệng, bà ta muốn nói gì đó, Kỳ Hành Viễn lại đè tay của bà ấy lại.
Cuối cùng cũng dập tắc cuộc cãi vã này.
Nói xong Kỳ Tự đi ngay lên lầu 2, không nói thêm một câu vào với người ở dưới lầu nữa.
Kỳ Hành Viễn hiểu rõ Kỳ Tự, nếu như anh thậm
chí còn không muốn xào xáo lên một lần nữa, chỉ có thể nói rằng anh đã tức giận đến cực điểm, tức giận đến nội thương.
Kỳ Hành Viễn thừa nhận, chuyện vừa rồi giữa Minh Dao và Trịnh Dung, ông có lòng riêng mà thiên vị vợ của mình.
Chẳng những làm tổn thương trái tim của con trai, còn khiến thông gia thất vọng nữa.
Đến bây giờ ông vẫn chưa hoàn hồn, Minh Dao lại chính là con gái của Giang Mẫn Nguyệt.
Khó trách khi hai người vừa gặp nhau thì Minh Dao lại bị sặc trà, và làm đủ mọi hành vi bất thường.
Đây là một sự hiểu lầm, nhưng cũng là duyên phận khó mà có được.
Ở một nơi xa nào đó, có lẽ người vợ đã khuất đang sắp xếp hết thảy những điều này, kéo con gái của thần tượng mình và con trai mình lại với nhau, khiến họ yêu nhau, hoàn thành ước nguyện ấp ủ bấy lâu của bà.
Nhưng “thể diện” mà Kỳ Hành Viễn để ý lại làm xáo trộn tất cả những chuyện này.
Kỳ Hành Viễn thở dài nặng nề, đứng dậy: “Về nhà”.
Trịnh Dung không lên tiếng, lúc này hoàn toàn thành thật chứ không còn khí thế như vừa rồi, đi theo sau Kỳ Hành Viễn rời đi.
Trên tầng 2, Kỳ Tự bảo dì Trương xuống gara lấy điện thoại lên, mới nhìn thấy tin nhắn của Minh Dao:
[Giang Mẫn Nguyệt là mẹ em, mẹ em, mẹ em! Em không biết mẹ tới nhà anh, ngàn lần cẩn thận đừng nói lung tung]
Thảo nào, cô ấy lại kỳ kỳ lạ lạ muốn mượn điện thoại của mình.
Kỳ Tự ấn ấn giữa mày, đau đầu hết mấy phút.
Không phải anh không muốn gọi điện thoại qua cho Minh Dao, mà là dù gọi qua thì anh cũng không biết phải mở miệng giải thích trò hề này như thế nào.
Qua thật lâu nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.
Anh trực tiếp bấm số.
Đổ chuông vài giây, cuộc gọi cũng được kết nối.
Nhưng người bắt máy lại không phải Minh Dao, mà là Giang Mẫn Nguyệt.
“Kỳ tổng, phiền cậu đừng gọi cho Minh Dao nữa. Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không đồng ý chuyện của hai người, con bé cũng cần phải tập trung để quay bộ phim tiếp theo, cứ như vậy đi”.
“Dì—“
Hai chữ dì Giang còn chưa nói ra hết, điện thoại đã bị cúp không thương tiếc.
Kỳ Tự: “………”
Minh Dao ở đầu dây bên kia còn nhao nhao muốn Giang Mẫn Nguyệt đưa điện thoại lại cho mình.
Giang Mẫn Nguyệt lại trực tiếp cất đi còn khoá máy, hỏi cô: “Con thích Kỳ Tự phải không?”
Minh Dao sửng sốt: “Dĩ nhiên ạ”.
“Con muốn ở bên cậu ta, thì phải nghe lời mẹ”. Giang Mẫn Nguyệt nói, “Biến mất 3 ngày rồi nói”.
“………”
Minh Dao có chút mất mát, “Nhưng Kỳ Tự đâu có làm gì sai, con cũng không có, tụi con chỉ muốn yêu đương bình thường thôi”.
“Đừng trách mẹ, bây giờ mẹ không cứng rắn một chút, về sau cho dù con có gả qua đó cũng không nhận được sắc mặt tốt, đừng luyến tiếc chút thời gian trước mắt này”.
Minh Dao dừng một chút, thở dài.
“Thật ra con nhìn ra được ba anh ấy không hài lòng với con lắm, bởi vì trước đấy đối tượng liên hôn mà họ tìm cho Kỳ Tự đều là thiên kim tiểu thư gia đình giàu có, còn trong mắt họ thì con chỉ là một diễn viên nhỏ thôi, chênh lệch giai cấp quá lớn, trong lúc nhất thời họ không thể chấp nhận cũng bình thường, rốt cuộc mẹ thấy đó, bây giờ thành tích gì con cũng không có, đúng không?”
Nghe những lời này, không hiểu sao Giang Mẫn Nguyệt lại đau lòng: “Ai nói con không phải thiên kim tiểu thư?”
Minh Dao xua xua tay, khiêm tốn cười nói: “Đúng á, tuy rằng bây giờ con là nhà giàu mới nổi, có tài sản mấy ngàn vạn, có đóng phim hay không cũng đều giống nhau. Nhưng chúng ta muốn thực hiện giá trị cuộc sống cũng không phải xem có bao nhiêu tiền đúng không? Con tin rằng con có thể dựa vào chính mình, nỗ lực chứng minh cho ba mẹ anh ấy xem, con cũng là một diễn viên ưu tú, giống như mẹ vậy”.
Khi Minh Dao nói những lời này, đôi mắt loé lên sự tự tin: “Con muốn họ biết, Minh Dao con tuyệt đối xứng với Kỳ Tự”.
Giang Mẫn Nguyệt cúi đầu cười.
Đứa nhỏ này còn nghĩ về chuyện giải toả, lại còn cho là thật nữa.
Đương nhiên, Minh Dao có giá trị quan không kiêu ngạo không tự ti như vậy, là cực kỳ đáng quý.
Điều này cũng càng thêm chứng minh, lúc trước Giang Mẫn Nguyệt đã đúng khi lựa chọn cách đào tạo và giáo dục cô lớn lên theo cách của một gia đình bình thường. Hiện giờ trên người Minh Dao không có bất kì tật xấu hào nhoáng nào của một tiểu thư.
Giang Mẫn Nguyệt vỗ vỗ vai Minh Dao: “Con có suy nghĩ như vậy thì rất tốt, chứng minh con có tự tin, nhưng là một người mẹ, mẹ không cho phép người khác khinh thường con gái của mình, đây là nguyên tắc của mẹ, cho nên, ba ngày này, con cần phải chịu đựng”.
Minh Dao mếu máo: “Nhưng Kỳ Tự đâu có làm gì sai”.
“Không có sao”, Giang Mẫn Nguyệt lấy bản ghi nhớ ra mà mặt không chút cảm xúc, “Mẹ nhớ rất kỹ, ở bữa tiệc ăn mừng mang con đi hết một đêm, không chịu cho con chụp quảng cáo nội y, con là diễn viên, là người nhà của diễn viên mà nhận thức này cũng không có, chủ nghĩa gia trưởng, phơi khô cậu ta 3 ngày cũng không quá đáng”.
Minh Dao: “……..”
Cứu mạng, mẹ có phải mẹ gắn máy theo dõi lên người tụi con không, sao cái gì cũng biết vậy!
“Thật ra cho dù không có chuyện này, ba ngày này các con cũng không có cách nào gặp mặt. Tuần sau là phải casting với đạo diễn Lâm, mẹ đã liên hệ một thầy chỉ đạo võ thuật cho con rồi, huấn luyện 3 ngày khẩn cấp”.
“………..”
Tuy rằng giai đoạn đầu của nhân vật Ngọc Phục Linh này vừa đáng yêu vừa hài hước, nhưng võ công ở giai đoạn sau lại vô cùng cao cường, vì vậy yêu cầu diễn viên cần có những kỹ năng võ thuật.
Công việc quan trọng, Minh Dao chỉ có thể đồng ý. Buổi chiều sau khi gặp gỡ đối tác của bên thương hiệu nội y xong, cô ngồi xe đi đến phòng tập võ mà vị võ sư kia mở, chính thức phong bế huấn luyện 3 ngày.
Ngay đêm Minh Dao rời đi, Kỳ Tự đích thân tìm tới cửa chung cư.
Giang Mẫn Nguyệt không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy anh, tuy rằng bà giận thái độ của người nhà Kỳ Tự đối với Minh Dao, nhưng nói bằng lương tâm thì, Kỳ Tự vẫn luôn bênh vực con gái.
Bà nhìn ra được, anh nghiêm túc với Minh Dao.
Chỉ là loại nghiêm túc này rốt cuộc có bao nhiêu là thật, có thể duy trì bao lâu, thì bà còn cần suy tính.
Kỳ Tự biết Minh Dao ở khu dân cư này, về phần toà mấy tầng mấy, chỉ cần anh muốn biết, căn bản không phải việc gì khó.
Cho nên Giang Mẫn Nguyệt chẳng ngạc nhiên chút nào khi anh đến.
“Vào ngồi đi”, bà không từ chối Kỳ Tự.
Kỳ Tự vào nhà nhìn một vòng: “Minh Dao đâu ạ?”
“Đi huấn luyện rồi, tuần sau con bé có 1 buổi casting quan trọng, tôi không muốn nó bị phân tâm vì chuyện của 2 người”. Giang Mẫn Nguyệt quan sát phản ứng của Kỳ Tự, dừng một chút nói, “Là chủ ý của tôi, con bé bị tôi đuổi đi, cậu đừng trách nó”.
Kỳ Tự lắc đầu: “Vừa lúc, cô ấy không ở đây, có chút lời con muốn nói riêng với dì”.
Giang Mẫn Nguyệt không lên tiếng, đi đến sofa ngồi xuống.
Hành động này có nghĩa là bà sẵn sàng nghe.
Kỳ Tự cũng hiểu rõ, đi đến ngồi xuống đối diện bà:
“Quan điểm về dòng dõi của ba con tương đối nghiêm trọng, điểm này con đã sớm biết, cho nên con chưa bao giờ nghĩ rằng việc con và Minh Dao ở bên nhau phải được sự đồng ý của ông ấy”.
“Con không cần bất kì một người nào trong gia đình đó thừa nhận bọn con”.
“Đây là chuyện của con và Minh Dao”.
“Nếu sau khi kết hôn mà cô ấy không thích, bọn con có thể vĩnh viễn không trở về cái nhà kia”.
“Thậm chí chỉ cần cô ấy vui, sinh con đều có thể mang họ Minh của cô ấy”.
“Con không để ý”.
“Con nghĩ mẹ con sẽ càng không để ý”.
Kỳ Tự đang nói, Giang Mẫn Nguyệt đang nghe.
Bà ngưỡng mộ Kỳ Tự, nhưng không thể ngờ rằng anh có thể quả quyết dứt khoát như vậy.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã thể hiện rõ ràng lập trường của mình
Điều này vượt xa dự đoán của bà.
Cảm xúc của Giang Mẫn Nguyệt cũng dịu xuống không ít, khoé môi hơi cong lên.
“Nếu Kỳ Hành Viễn doạ lấy hết quyền lợi trên tay cậu, tôi cũng sẽ không để con gái mình gả cho người 2 bàn tay trắng”.
Kỳ Tự cười nhạt: “Dì là người thông minh, hà tất phải nói lời nói này”.
“Của cải của con là chính bản thân con, không cần bất kì ai cho, đồng nghĩa rằng, cũng không ai có thể lấy đi”.
Thái độ của anh khi nói những lời này, giống y như đúc thái độ của Minh Dao khi đang thảo luận về giá trị của bản thân mình.
Có thể tưởng tượng được, con gái ở bên cậu ta, chắc chắn cũng nhận được ảnh hưởng của quan điểm này, nên cả hai người mới có thể cùng chung suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Giang Mẫn Nguyệt gật đầu, “Được”.
Kỳ Tự không biết chữ “được” này đại diện cho điều gì.
Giang Mẫn Nguyệt giải thích: “Tôi sẽ suy nghĩ lời nói của cậu”.
Kỳ Tự biết, không thể yêu cầu người khác nhanh chóng tha thứ cho những tổn thương mà ba anh đã gây ra, Giang Mẫn Nguyệt chịu cho anh vào nhà và nghe xong những lời nói này, đã là rất rộng lượng.
Anh đứng dậy nói lời cảm ơn rồi rời đi: “Khi Minh Dao trở về, hy vọng có thể nói cho con biết”.
Lời thỉnh cầu này, Giang Mẫn Nguyệt không cho anh đáp án.
Không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Lần trước nói giỡn 3 ngày không gặp mặt, vậy mà lại thành thật.
Kỳ Tự đã từng nói qua, đừng nói 3 ngày, dù chỉ 1 ngày, nửa ngày anh đều không thể tiếp nhận.
Cho nên, trong mấy ngày không có cách nào gặp được Minh Dao, anh biến mọi sự nhớ nhung của mình thành hành động.
Anh hoàn toàn thực hiện những gì mình đã từng nói —
Mẹ của anh không thể bình yên, Kỳ Hành Viễn và Trịnh Dung cũng đừng mơ tưởng được yên bình.
Nguyên tắc làm việc giữa Kỳ Tự và Trịnh Dung là nước sông không phạm nước giếng, hai bên tự quản lý sản nghiệp, không can thiệp chuyện của nhau, nhưng trải qua chuyện này, Kỳ Tự sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, thương hiệu khách sạn doanh nhân cao cấp “Đồ Gia” do Trịnh Dung phụ trách liên tiếp bị khui ra nhiều vấn đề nghiêm trọng, chất lượng vệ sinh không ổn định, tiết lộ thông tin khách hàng, tiêu chuẩn vệ sinh không đạt chuẩn v.v…
Kỳ Tự phản công hết đợt này đến đợt khác, đánh đến Trịnh Dung chống đỡ không nổi, chỉ trong mấy ngày mà khách sạn đã lâm vào nguy cơ mất thương hiệu.
Trịnh Dung không được yên, đương nhiên Kỳ Hành Viễn sau lưng bà ta cũng không thể nghỉ ngơi.
Trước đây ông chỉ cảm thấy con trai có tham vọng, có kế hoạch, năng lực cũng giỏi. Nhưng sau lần này ông mới phát hiện, thì ra Kỳ Tự đã sớm vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình. Thế giới thương nghiệp mà anh từng bước tạo dựng đã không thể phá vỡ, tất cả các quy tắc đều tuân theo Kỳ Tự, ngay cả Kỳ Hành Viễn cũng không chen vào được một chút nào.
Toàn bộ việc kinh doanh của khách sạn đều đang lan rộng, vẻ ngoài yên bình mà nội bộ Kỳ gia đã duy trì nhiều năm cuối cùng cũng bắt đầu rung chuyển.
Ai sẽ là người chiến thắng trong trận đấu cuối cùng này, thật ra trong ngành đã ngầm hiểu rõ từ lâu mà không nói ra.
Sự việc huyên náo quá lớn, ngay cả Kỳ Yến ở núi Thanh Vân xa xôi cũng đã biết.
Một bên là anh trai, một bên là mẹ, lòng bàn tay mu bàn tay đánh nhau, làm khó nhất chính là cậu ta.
Nhưng tỉnh táo nhất cũng là cậu ấy.
Giữa chừng Trịnh Dung thay đổi, đi theo Kỳ Hành Viễn học làm ăn, có thể là vận khí tốt nên những năm đó đều trôi qua suôn sẻ, không có chướng ngại gì. Dã tâm cứ thế lan rộng ra, cho rằng bản thân mình đã trở thành một nữ doanh nhân có thể nắm trong tay nửa bầu trời.
Nhưng khi thật sự gặp phải những khủng hoảng này, Kỳ Tự ngủ đông đã lâu, quả thực đánh bà ta dễ như trở bàn tay.
Thậm chí nếu anh đủ tàn nhẫn, tuồn ra những vấn đề trên giấy tờ, Trịnh Dung có thể phải ngồi tù.
Cho nên, để kịp thời ngăn chặn trận nội chiến này, Kỳ Yến không thể không trở về một chuyến.
Ngày cậu ta trở về, vừa lúc Minh Dao cũng đã trở lại.
Vốn Minh Dao tưởng rằng người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi trở về sẽ là Kỳ Tự, nhưng không ngờ đó lại là Kỳ Yến.
Kỳ Yến chủ động đến tận nhà thăm hỏi, nói ba mẹ đặt một bàn tiệc, hy vọng Minh Dao và Giang Mẫn Nguyệt có thể nể mặt.
Thật ra Minh Dao không ghét Kỳ Yến, cậu ấy cũng giống với Kỳ Tự, kỳ thật đều là người hiểu lý lẽ.
Nhưng Giang Mẫn Nguyệt có nguôi giận chưa thì cô không biết.
Minh Dao khẽ hỏi cậu ta: “Không phải cậu đang ở khách sạn nhỏ kia lừa người ta phá dỡ sao? Sao lại quay về?”
Kỳ Yến chớp chớp mắt với cô: “Chị dâu nói sao chứ, tôi làm gì đâu mà lừa?”
“Anh trai của cậu nói cậu lừa cô chủ nhỏ ở đó yêu đương với cậu, sau đó lại lừa cô ấy ký tên”.
“……..”, Kỳ Yến ngậm miệng, “Mẹ kiếp, sao cái gì anh trai tôi cũng nói với cô vậy”.
Hai người đang nói chuyện, Giang Mẫn Nguyệt ra tới.
Kỳ yến lập tức tỏ rõ mục đích đến đây của mình, cũng khoa trương nói: “Ba mẹ con thật là quá đáng mà, con nghe xong cũng muốn đánh người, hôm nay nhất định phải để bọn họ mời trà xin lỗi chị dâu và dì đây”.
Nhưng mà Giang Mẫn Nguyệt cũng không cảm kích.
“Ngại quá, mấy ngày nay tôi giảm béo, không ăn cơm tối”.
Kỳ Yến đành phải nháy mắt ra hiệu với Minh Dao, nhờ cô hỗ trợ.
Minh Dao thật sự khó xử, do dự một chút, kéo Giang Mẫn Nguyệt đến bên cạnh, hạ giọng nói: “Mẹ, A Yến tự mình lại đây, con không……”
Đối phương cúi đầu, nhưng không có nghĩa là sẽ nhận lời.
Giang Mẫn Nguyệt biết con gái bị kẹp ở giữa cũng khó xử, hơn nữa không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tóm lại phải cho cậu em trai này một chút mặt mũi.
Thế là bà nói: “Con đi là được, mẹ không đi”.
Người trẻ tuổi có thể nói một câu rộng lượng không so đo, nhưng bà là người lớn, thái độ cần phải kiên trì, tuyệt đối không thể dễ dàng thay đổi như vậy.
Tuy rằng cuối cùng vẫn không thuyết phục được Giang Mẫn Nguyệt, nhưng ít ra Minh Dao đồng ý tới, đối với Kỳ Yến mà nói thì cũng đã đủ rồi.
Bữa cơm này hoàn toàn là do Kỳ Yến sắp xếp tổ chức, Kỳ Tự cũng không biết gì.
Kỳ Yến biết, trước mắt muốn Kỳ Tự nguôi giận, cần phải để cho lửa giận đang kìm nén trong lòng của anh thoải mái lại.
Ai động đến người trong lòng của anh, thì hôm nay những người đó phải gánh chịu lại sự tức giận đó nguyên vẹn.
Thật vất vả Kỳ Yến mới thuyết phục được Trịnh Dung và Kỳ Hành Viễn đến dùng bữa cơm này.
Thật ra Trịnh Dung cũng muốn mượn bậc thang này của con trai để bước xuống, hy vọng có thể đạt được sự hoà giải với Kỳ Tự, đừng có tìm bà ta gây phiền toái nữa.
Còn Kỳ Hành Viễn sau khi trở về, nói không hối hận là giả, nhưng sĩ diện đã ăn sâu bén rễ của ông quá nghiêm trọng, không làm được chuyện ông đây phải xin lỗi con trai và con dâu, nên vẫn luôn không chủ động đi hoà giải.
Bây giờ Kỳ Yến đã đề nghị mọi người ăn bữa cơm giải hoà, bề ngoài thì ông không nói gì, nhưng trong lòng là ngầm thừa nhận đồng ý.
Một nhà ba người đến nhà hàng trước, hiếm khi phải chờ đợi những người khác.
Nhà hàng mà Kỳ Yến chọn là một nhà hàng Pháp sang trọng, vốn muốn xứng với thân phận của Giang Mẫn Nguyệt, nhưng đáng tiếc ảnh hậu không hề để bụng.
“Lát nữa ba mẹ thấy Minh Dao người ta thì nhiệt tình một chút, chị dâu này rất tốt, một chút kiêu ngạo cũng không có, bữa đó hai người quá đáng như vậy mà người ta cũng không giận”.
Kỳ Hành Viễn im lặng không nói.
Trịnh Dung lại không phục mà nói: “Còn không phải là mê tiền của anh trai con sao”.
Kỳ Yến không nói nên lời: “Bộ phim mới được đầu tư mấy ngàn vạn này là để mời ảnh hậu Giang quay lại màn ảnh, cứ coi như sự nghiệp của người ta không lớn bằng nhà của chúng ta đi, nhưng cũng không có nghĩa là phải chịu đựng sự tức giận của mẹ, nói một câu không dễ nghe, mẹ của người ta có tên tuổi trên quốc tế, mẹ không hiểu cũng không sao, xem tin tức nhiều hơn có được không?”
Trịnh Dung ngậm miệng.
Không lâu lắm, Kim Đường tới.
Cứ tưởng rằng đây là cuộc hẹn riêng tư của hai người, Kim Đường còn ăn mặc rất đặc biệt, không ngờ đến đây lại nhìn thấy Trịnh Dung và Kỳ Hành Viễn.
Cô ta hơi sửng sốt: “A Yến, đây là?”
“Ngồi đi, cùng người nhà tôi ăn bữa cơm xoàng mà thôi”, Kỳ Yến nói.
Đã không nhìn thấy hy vọng gì từ bên phía Kỳ Tự nữa, muốn bắt lấy tập đoàn lớn của gia tộc Kỳ gia này, Kim Đường chỉ còn cách nắm chặt Kỳ Yến.
Thế nên dù ngày đó biết rõ thân phận của mình không thích hợp để đến dâng hương cho mẹ của Kỳ Tự, nhưng Trịnh Dung đã yêu cầu, Kim Đường cũng không thể nghịch ý bà ấy.
Bây giờ Kỳ Yến nói cùng ăn bữa cơm với người nhà, Kim Đường cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Cô ta thử ngồi xuống bên cạnh Kỳ Yến, điều khiến cô ta bất ngờ chính là, lần này Kỳ Yến cũng không có kháng cự.
Bốn người cứ ngồi như vậy, không bao lâu, Kỳ Tự cũng tới.
Tất cả mọi thứ đều giống như những gì đã xảy ra ở ngày giỗ hôm đó, chẳng qua hôm nay Kỳ Tự và Minh Dao trở thành khách mời.
Kỳ Yến cũng lấy lý do cá nhân để mời Kỳ Tự, nên anh không biết cả gia đình Kỳ Hành Viễn đều ở đây. Sau khi bước vào phòng riêng, nhìn thấy hình ảnh này liền xoay người rời đi, Kỳ Yến lập tức giữ chặt anh lại.
“Anh, chị dâu cũng sắp tới rồi”.
Quả nhiên Kỳ Tự dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu ta, giọng nói có chút lạnh lùng: “Em muốn làm gì?”
Kỳ Yến không giải thích gì hết, chỉ nói ba chữ: “Tin tưởng em”.
Ba chữ này, khi còn nhỏ Kỳ Tự cũng thường xuyên nói với Kỳ Yến.
Khi đó Kỳ Yến còn nhỏ, mỗi lần gặp phải chuyện không dám làm đều sẽ đi tìm Kỳ Tự hỗ trợ. Chẳng hạn như hồi 5 tuổi, cậu ấy không dám chạy xe đạp, Kỳ Tự sẽ tập luyện với cậu ta, sau đó ở thời điểm thích hợp thì buông tay.
Vừa buông tay thì Kỳ Yến luôn sợ hãi, Kỳ Tự sẽ ở phía sau nói: “Tin tưởng anh, cứ chạy về trước đi”.
Những năm đó, Kỳ Tự đã nói qua vô số lần “tin tưởng anh” với Kỳ Yến, khoảng thời gian thơ ấu ngắn ngủi, anh đã cho Kỳ Yến sự ấm áp khó quên còn hơn cả Kỳ Hành Viễn.
Vì vậy sau khi lớn lên, khi Trịnh Dung bắt đầu cố ý tranh đoạt, thì quan hệ giữa hai anh em cũng bắt đầu xuất hiện hiềm khích, Kỳ Yến biết, chỉ khi mình không dính vào bất kỳ sản nghiệp nào của Kỳ gia, thì bọn họ vẫn còn có thể làm anh em.
Bằng không, cuối cùng sẽ rơi vào khuôn sáo cũ.
Cho nên mấy năm nay cậu ta vẫn luôn đứng ở phía sau Kỳ Tự, giống như khi còn nhỏ, Kỳ Tự luôn ở phía sau cậu ta.
Không biết có phải câu “tin tưởng em” này lay động đến Kỳ Tự hay không, tóm lại cuối cùng, anh vẫn trở về phòng ăn.
Kỳ Tự trực tiếp ngồi ở bên kia bàn ăn, đối diện với Kỳ Hành Viễn bọn họ, không giao tiếp, thậm chí ngay cả ánh mắt giao lưu cũng không có.
Người sáng suốt vừa thấy thì sẽ biết quan hệ này có bao nhiêu căng thẳng.
Cuối cùng Kim Đường cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp sau khi Kỳ Tự tới, “Còn có ai tới sao?”
Kỳ Yến trả lời cô ta: “Từ từ thì cô sẽ biết”.
Vừa dứt lời, Minh Dao được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng.
Cô mặc một chiếc áo khoác cực kì đơn giản, đứng ngẩn vài giây ở ngay cửa, mắt thấy hình như cô muốn mở miệng chào hỏi, Kỳ Tự cắt ngang, thuận tiện kéo chiếc ghế ở bên cạnh ra: “Lại đây ngồi”.
Thực rõ ràng, Kỳ Tự căn bản không muốn để Minh Dao mở miệng.
Kỳ Yến cũng nói giúp vào: “Đúng vậy, chị dâu, vào đây ngồi”.
Minh Dao không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tự.
Không khí yên tĩnh đến rợn người.
Kim Đường không ngốc, lập tức biết ngay bữa cơm hôm nay chắc chắn có liên quan đến ngày giỗ hôm đó.
Bữa cơm giảng hoà? Cô ta nghĩ.
Nhưng có liên quan gì đến cô ta, bất quá là Trịnh Dung kêu cô ta đi để góp cho đủ số, sau đó thì người một nhà bọn họ cãi nhau, còn cô ta cũng chẳng nói câu nào.
Nhưng Kim Đường vẫn ghen ghét.
Ghen ghét Minh Dao có thể khiến cho Kỳ gia phải huy động nhân lực như vậy, ngay cả mẹ chồng tương lai không ai bì nổi này của mình cũng phải cúi đầu.
Kim Đường cười cười, cố ý cầm thực đơn trên bàn đưa cho Minh Dao.
“Hay là Minh Dao gọi món đi, cô muốn ăn gì thì cứ gọi”.
Thực đơn chi chít các chữ tiếng Pháp.
Kỳ Tự liếc mắt một cái cũng nhìn ra được màn xiếc của Kim Đường, buồn cười mà liếc cô ta: “Cô có ý gì?”
Dáng vẻ của Kim Đường giống như nghe không hiểu: “Sao vậy?”
Kỳ Tự lười phải nói nhảm cùng cô ả, duỗi tay muốn lấy đi thực đơn trong tay Minh Dao, lại bị Minh Dao ngăn lại.
“Vậy để con gọi thay mọi người nhé”.
Kỳ Tự: “……..”
Kỳ Hành Viễn và Trịnh Dung ở đối diện cũng đang nhìn.
Những tưởng sẽ xuất hiện hình ảnh xấu hổ Minh Dao chỉ vào thực đơn “muốn cái này, muốn cái này”.
Nhưng mà giây tiếp theo, Minh Dao lại nói lưu loát tiếng Pháp cùng nhân viên phục vụ, không chỉ gọi món, còn dùng tiếng Pháp yêu cầu họ chỉnh thấp điều hoà lại một chút.
Mọi người: “………”
Ngay cả Kỳ Tự cũng cảm thấy kinh ngạc.
Minh Dao biết Kim Đường muốn làm mình xấu mặt, cũng may để diễn vai Lâm Vân Vân là một giáo viên tiếng Pháp, cô vẫn luôn tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tham gia khoá học tiếng Pháp, trình độ hiện giờ, không thể nói là rất cao, nhưng gọi món ăn hằng ngày thì không thành vấn đề.
Từ biểu cảm khó tin được của Kim Đường, có thể thấy được cô đã rất thành công trong lần giả vờ này.
Minh Dao cười tủm tỉm đưa thực đơn cho Kim Đường, “Không biết tôi gọi thế này cô Kim có hài lòng không?”
Kim Đường bình tĩnh mỉm cười, “Tất nhiên.”
Chờ đợi đồ ăn lần lượt mang lên, Kỳ Yến rót rượu cho mọi người.
“Lần này trở về tôi có một tin tốt, còn có một tin xấu”, bỗng nhiên Kỳ Yến quay đầu hỏi Kim Đường, “Cô muốn nghe cái nào?”
Kim Đường chỉ cho là nói chuyện phiếm, thuận miệng nói: “Tin xấu trước đi”.
Kỳ Yến làm biểu tượng OK, nhìn mọi người nghiền ngẫm, “Tin xấu chính là, trải qua sự nỗ lực của tôi, khách sạn nhỏ ở giai đoạn 2 của khu resort không chịu ký hợp đồng phá dỡ, đã đồng ý ký tên”.
“Thật không?”, Kim Đường bất ngờ nâng ly rượu lên chúc mừng cậu ta, “Nhưng đây sao lại tính là tin xấu, còn tin tốt đâu?”
Kỳ Yến cụng ly với cô ta, nhưng không uống.
Giọng nói vui vẻ vừa rồi cũng đột nhiên trở nên xa lạ lạnh lùng: “Tin tốt chính là —“
“Cuối cùng cũng có thể từ hôn với cô, không liên quan gì với cô nữa”.
Biểu tình của Kim Đường đơ ra: “Cậu nói cái gì?”
Vẻ mặt của Trịnh Dung cũng kinh ngạc: “A Yến con nói bậy bạ gì vậy hả?”
Kỳ Yến chẳng hề quan tâm mà nhún nhún vai: “Đây là những gì mà con và ba đã nói với nhau, phá bỏ và di dời đổi từ hôn, bây giờ con đã làm được, ba cũng cần phải đồng ý với con”.
Kim Đường và Trịnh Dung lập tức nhìn về phía Kỳ Hành Viễn.
Kỳ Hành Viễn trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Đường Đường, chú sẽ tự mình đi nói chuyện này với ba con”.
Đây chính là chấp nhận.
Mặt Kim Đường trắng bệch, liếʍ môi hai lần, nhưng không có tự tin để chỉ trích và phẫn nộ.
Lúc trước là Kim gia bọn họ lui hôn trước, bây giờ Kỳ gia phản lui một lần, công bằng công chính.
Kim Đường ép buộc bản thân phải nuốt xuống tất cả sự xấu hổ này, giữ vững thể diện cuối cùng, đặt bộ đồ ăn xuống, không nói gì cả, rời khỏi phòng ăn không quay đầu lại.
Khung cảnh quá mức yên tĩnh.
Giải quyết xong một chuyện, Kỳ Yến tiếp tục giải quyết chuyện thứ 2.
Cậu ta cầm ly rượu lên, chủ động nói với Minh Dao: “Chị dâu, chuyện hôm đó là ba mẹ tôi không đúng, chị đừng so đo với bọn họ. Bữa cơm hôm nay là của người một nhà chúng ta, sau này sẽ hoà hoà thuận thuận được không?”
Nói xong, Kỳ Yến đá chân Trịnh Dung ở dưới gầm bàn.
Cho dù Trịnh Dung không tình nguyện đủ kiểu, cũng chỉ có thể đặt thể diện xuống, nâng ly rượu trước mặt lên.
Hai người đều nâng ly, chỉ còn lại Kỳ Hành Viễn.
“Ba”, Kỳ Yến nhỏ giọng nhắc nhở ông.
Kỳ Hành Viễn là người thật sự gia trưởng truyền thống, ngay cả khi trong lòng biết rõ mình không đúng, nhưng vẫn khó có thể buông bỏ thể diện.
Như thể đã trải qua tâm lý rối rắm dài đằng đẵng, đợi tầm 10 giây, cuối cùng ông ấy cũng cầm ly rượu trước mặt lên.
Trịnh Dung ghi nhớ lời dặn dò của Kỳ Yến, chủ động lên tiếng: “Lúc trước đều là dì hiểu lầm, ngày đó tâm trạng của dì không tốt, Dao Dao con đừng so đo với dì, nào, chúng ta uống xong ly này thì qua cơn mưa trời lại sáng được không?”
Ba ly rượu đều nâng lên ở trước mặt, còn bọn họ, tất cả đều là người nhà của Kỳ Tự.
Chỉ tính đến mặt mũi của Kỳ Yến thì Minh Dao cũng không thể từ chối.
Cô mím môi, cầm ly rượu của mình lên, đang định cụng ly, đột nhiên một bàn tay vươn ra từ bên cạnh.
Khẽ khẩy tay, ly rượu trong tay Minh Dao rơi xuống, chất lỏng của rượu đỏ thấm ướt cả mặt bàn.
Kỳ Tự nhàn nhạt nhìn người đối diện:
“Không cần”.
Tác giả có lời muốn nói: khi dễ vợ của tôi, cha ruột cũng không nói chuyện tình cảm.
Ps: Thật ra ba Kỳ chính là kiểu người cậy mạnh chết vì sĩ diện, về sau sẽ dần dần thơm hơn (thật ra đã có chút thơm chỉ là không biết), mọi người không cần mắng, hãy cho ông cụ một chút thời gian để sửa sai.