Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 34: Sát thủ, sát thủ, có sát thủ

Trong mật thất u ám, chỉ có mấy ngọn đèn trên tường lóe ra ánh sáng mờ mờ. Phía trên,một nam nhân ngồi trầm tư.

Dung mạo hắn bị ẩn trong bóng tối, chỉ có thể nhìn qua bóng dáng: “Vẫn chưa bắt được Vu Thịnh Ưu?”

Quỳ gối phía dưới nam tử đó là một hắc y nhân.

Hắc y nhân thân mình hơi hơi run:“Vu Thịnh Ưu lúc trước vẫn được Quỷ Vực Môn bảo hộ, thuộc hạ phái người nhiều lần xuất thủ, nhưng đều bị Quỷ Vực môn phát hiện, thuộc hạ –”

“Không cần giải thích, Vu Thịnh Ưu rời khỏi Quỷ Môn đã ba ngày, vì sao còn chưa bắt được?”

Nam nhân kia mở miệng ngắt lời hắn, thanh âm không nhanh không chậm. Hắc y nhân trên trán nhất thời toát ra mồ hôi:“Vu Thịnh Ưu rời khỏi Quỷ Vực Môn, có nghỉ ngơi một ngày tại một khách sạn, thuộc hạ vốn đã chuẩn bị xuất thủ, nhưng Cung gia huynh đệ bên người nàng thân thủ quả thật cao cường, thuộc hạ muốn tìm một cơ hội vẹn toàn –”

“Tốt lắm.”

Nam nhân mở miệng, thanh âm vẫn bình thản như lúc trước. Nhưng Hắc y nhân lại nhất thời im miệng, giống như vô cùng sợ hãi. Mật thất lập tức yên lặng, chỉ có tiếng lửa nổ lép bép cùng tiếng đầu ngón tay gõ gõ vào mặt bàn. “Một tháng.”

Nam nhân đột nhiên mở miệng, lúc này, thanh âm của hắn so với lúc trước càng thêm nhu hòa. Nhưng hắc y nhân quỳ dưới đất kia, đã đổ mồ hôi ướt đẫm lưng áo. “Tối đa một tháng,”

Nam nhân ẩn trong bóng đêm thân ảnh hơi động, giống như khẽ cười,“Một tháng sau, ta còn chưa nhìn thấy Vu Thịnh Ưu, ngươi liền……”

“…… Tự hành tạ tội đi.”

Thanh âm chưa dứt, một trận gió bỗng nhiên ào tới, chờ tới khi hắc y nhân ngẩng đầu lên, đã không thấy thân ảnh nam nhân kia đâu nữa! “Vu Thịnh Ưu!”

Hắc y nam tử nghiến răng nghiến lợi kêu ra cái tên này, hắn nhất định phải bắt lấy nàng, bắt lấy nàng! Nhưng mà, bên người Vu Thịnh Ưu có Cung gia huynh đệ võ nghệ cao cường như thế, thật sự không dễ đối phó, tốt nhất là dùng trí. Đúng! Dùng trí! Vu Thịnh Ưu là nữ nhân, nghe nói nàng suy nghĩ đơn giản, chỉ số thông minh thấp, như vậy, hắn trước hết nên thử — khổ nhục kế. Địa điểm: Biên thành trấn N Thời gian: Buổi sáng 9 giờ Xuất động sát thủ: A Kế hoạch thực thi: Sát thủ A: Bán mình chôn cất cha Chỉ thấy sát thủ A quỳ gối đầu đường, thân mình nhu nhược như lung lay sắp đổ, nước mắt lại tiếp nước mắt, trước người viết một áng văn vẻ cảm động lòng người, khiến người qua đường ai cũng phải dừng lại nhìn. “Nương tử, nàng xem phía trước.

Bán mình chôn cất cha, thật đáng thương, chúng ta tới giúp hắn ta đi.”

“Đáng thương cái gì! Ta còn gặp qua người bán mình chôn cất cả nhà kia.

Đi mau một chút.”

Sát thủ A:“Báo cáo, kế hoạch thất bại, mục tiêu nói ta không đủ đáng thương.

Lần sau để ta bán mình chôn cả nhà đi.”

Lãnh đạo nói: Phê chuẩn! “Nương tử! Nương tử! Nàng xem! Phía trước có người bán mình chôn cất cả nhà! Thật đáng thương, thật đáng thương, chúng ta tới giúp hắn ta đi.”

“Bán mình chôn cả nhà có cái gì đáng thương, ta còn gặp qua người bán mình chôn cả nhà, còn thêm một con chó cưng nữa! Đi mau một chút.”

Sát thủ A:“Báo cáo, kế hoạch lại thất bại! Lãnh đạo nói: Phế vật! Ngươi sao lại phế vật như vậy! Thu thập trở về! “Vâng.”

Sát thủ A chuẩn bị thu thập về nhà. Bỗng nhiên, một bàn tay béo múp chìa lại:“Tiểu công tử, lớn lên không tệ, đại gia ta mua ngươi, di hì hì.”

Vừa nghe đã biết là tiếng cười của da^ʍ tặc ác bá. Sát thủ A:“…… Ta không bán.”

Ác bá:“Ngươi nói không bán thì không bán được sao, đại gia ta mua ngươi! Người tới, bắt lại cho ta!”

Vì thế, mĩ thiếu niên sát thủ pk ác bá, ai thắng ai thua, lần tới phân giải. Ngày thứ hai: Xuất động sát thủ: Sát thủ B, sát thủ C, sát thủ D. [ ngươi hỏi ta sát thủ A đi đâu? Ồ……

Cái kia…

ở……

Hắc hắc, cười đê tiện.] Nội dung kế hoạch: Giả dạng thành khất cái đáng thương, tiếp cận Vu Thịnh Ưu ăn xin, thừa lúc họ chưa chuẩn bị, bắt! “Thấy không? Mục tiêu là Vu Thịnh Ưu!”

“Thấy!”

“Chúng ta phân bố người trên đường, luôn luôn phải có một người tiếp cận nàng!”

“Đúng!”

“Đi!”

Chúng sát thủ giả dạng làm người già yếu ăn xin, đi tới, đi lui, ngồi, nằm, ở trên đường ăn xin. Nhưng mỗi người, đều không thể tiếp cận Vu Thịnh Ưu trong vòng năm thước! Bị phát hiện? Chúng sát thủ tâm khẽ run lên. Nhưng Vu Thịnh Ưu cũng không có vẻ hoài nghi, nhưng quỷ dị là chỉ cần bọn họ tiếp cận nàng trong vòng năm thước, nàng nhất định sẽ né tránh! Vì cái gì? Phát hiện? Không phát hiện? Rốt cuộc phát hiện hay không phát hiện? Vu Thịnh Ưu:“Chết tiệt! Cái trấn nhỏ này làm sao thế, quả thực giống như đường dành riêng cho người hành khất, cứ cách mười thước lại có một người xin cơm! Đáng ghét!”

Thân là người hiện đại, trên đường gặp hành khất, sớm miễn dịch! Miễn dịch! Phi thường miễn dịch a! Đám sát thủ theo sau liên tục sử các loại khổ nhục kế, nhưng mà, mục tiêu luôn khẳng định: Này có gì đáng thương! Ta còn thấy nhiều kẻ đáng thương hơn! Như thế, như vậy, như vậy, như thế, suốt ba ngày, không hề có thu hoạch! Không hề có thu hoạch còn chưa tính, lại còn bị quan phủ bởi vì ảnh hưởng bộ mặt thành phố mà đuổi ra khỏi thành! Ban đêm, chúng sát thủ tổng kết: Vu Thịnh Ưu này là một kẻ lãnh huyết! Không hề có chút lòng thương nào! “Lão đại, sát thủ A đâu?”

“Hừ, thuộc hạ vô dụng, không thể nhờ vào hắn! Chúng ta nhanh làm kế hoạch thứ hai — kế ly gián!”

“Vâng!”

Sát thủ A, cắn khăn:“A ~ ai tới cứu… cứu ta! A…… đừng, đừng! A…… Ân ân…… A đau! Ân ~ chậm một chút! Ân ~ a a a!……”

Ác bá:“Thích! Thực thích! Vưu vật a! Oa ha ha ha!”

Sát thủ A:“Đáng chết! Vu Thịnh Ưu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! A ~ ân ~ a ~ nhẹ một chút~ a a a.”

Đã xong,thiếu nhi không nên xem a,thiếu nhi không nên xem ~! Chiêu thứ hai của sát thủ, ly gián kế Đối tượng thực thi: Cung Viễn Tu Nội dung thực thi: Ly gián quan hệ của hắn cùng Cung Viễn Hàm, tạo thành tình thế hỗn loạn, huynh đệ tương tàn! Sát thủ xuất động: Sát thủ B, sát thủ C, sát thủ D Sự thật quá trình: Sát thủ B: Công tử, mua hoa tặng cho nương tử ngài đi, nương tử ngài thực xinh đẹp a. Cung Viễn Hàm:“Hoa có thể mua, nhưng mà, lời nói không thể nói lung tung.”

Vu Thịnh Ưu:“Đúng vậy, ta không phải là nương tử của hắn.”

Cung Viễn Hàm:“Nàng ta bộ dạng chỉ bình thường mà thôi.”

Vu Thịnh Ưu:“Này!!”

Cung Viễn Tu:“Nương tử, không thể đánh Nhị đệ.”

Sát thủ B:“Báo cáo lãnh đạo, ta châm ngòi thành công!”

Lãnh đạo nói:“Nga, bọn họ đã động thủ rồi sao! Thật tốt quá,”

Sát thủ B:“Cái kia…… Động thủ là Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Hàm.”

Lãnh đạo nói:“…… Đáng giận! Đối với bọn họ không thể dùng phương pháp mềm mỏng! Cứng rắn cho lão tử! Gọi toàn bộ sát thủ tới!”

Sát thủ B:“Vâng.”

Ngày hôm đó, ba người Vu Thịnh Ưu, đi đến một cánh rừng, sắc trời đã muộn, không thể đi tiếp, chỉ có thể ở bờ sông hạ trại, ăn ngủ ngoài trời. Con sông róc rách, Gió nhẹ nhu hòa, Giữa sông hai người đang đùa vui. “Kìa! Bên kia bên kia! Nó đang tới! Mau đâm nó!”

Vu Thịnh Ưu chỉ vào một con cá lớn nhìn Cung Viễn Tu kêu la. Cung Viễn Tu vừa nghe mệnh lệnh, tay giơ bảo kiếm của Cung Viễn Hàm, nhắm ngay con cá đang bơi,‘Xoát’ một tiếng đâm xuống. Con cá bị Cung Viễn Tu đâm trúng, vừa nhấc lên khỏi mặt nước là chết ngay, ngay cả quẫy đuôi cũng không. “Nương tử, ta đâm trúng.”

Cung Viễn Tu cười mị mắt giơ bảo kiếm, khoe con cá dính trên đó, trên gương mặt đơn thuần mang theo vẻ tươi cười như ánh mặt trời. “Tốt, tốt.”

Vu Thịnh Ưu vui vẻ vỗ vỗ tay, oa! Nơi này thiệt nhiều cá a, nước trong suốt, không giống như sông suối ở hiện đại, ngay cả một con tôm nhỏ cũng không nhìn thấy được:“Đưa cho Viễn Hàm nướng.”

Cung Viễn Tu cười meo meo rút con cá cắm trên bảo kiếm xuống, ném về phía Cung Viễn Hàm ở trên bờ. “Phịch”

một tiếng.

Con cá rơi trên mặt đất, còn nẩy lên hai cái mới rơi xuống bên chân Cung Viễn Hàm.

Cung Viễn Hàm cười khẽ cầm lấy cái đuôi cá, xiên con cá vào nhánh cây đem nướng, phía sông truyền đến từng trận cười, thỉnh thoảng có cá lại bay đến bên chân hắn. Cung Viễn Hàm quay đầu nhìn lại, trong sông, hai người, mang theo vẻ tươi cười sung sướиɠ không lo nghĩ, chạy tới chạy lui, nhìn bộ dạng của huynh trưởng mình, hắn đạm cười lắc đầu, từng là võ lâm đệ nhất cao thủ, cầm thiên hạ đệ nhất bảo kiếm, dưới sự sai xử của một nữ nhân, dùng tuyệt thế võ công để xiên cá,thật sự là lãng phí a. Nhấc tay, mở ra chiết phiến, phẩy phẩy vài cái vào đám củi cháy chưa đủ mạnh, ngọn lửa bùng lên, da cá nướng vang lên tiếng xèo xèo, mùi hương bốc lên từng trận, ân, lửa vẫn chưa đủ lớn, cần thêm củi, Cung Viễn Hàm cầm cành cây ném vào đống lửa. Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của Vu Thịnh Ưu:“Viễn Hàm, ngươi phải lật cá, đừng để yên a, lật lại, lật lại,đừng để cháy.”

“Được rồi.”

Cung Viễn Hàm nâng tay, lật lại con cá, nhìn một cái, lại bỏ thêm một ít củi, phẩy phẩy quạt vài cái, bỗng nhiên định thần nhận ra, chính mình cũng để một nữ nhân sai xử — nướng cá! Nâng tay nhìn, lắc đầu, lắc đầu. Tới khi ánh chiều tà đã nhuộm đỏ chân trời, Cung Viễn Hàm gọi lớn,hai người dưới sông mới chạy lên bờ. Vu Thịnh Ưu chạy phía trước, vẻ mặt hưng phấn hỏi:“Nướng ngon không?”

“Hẳn là nướng tốt lắm rồi.”

Cung Viễn Hàm khuôn mặt tuấn tú dính một ít than bụi, không giống như tiên nhân tuyệt trần thanh nhã thường ngày, hắn hiện tại, càng giống nhân gian nam tử, hắn đem con cá nướng ngon nhất đưa cho Vu Thịnh Ưu, có chút chờ mong nói:“Nếm thử.”

Vu Thịnh Ưu híp mắt cười, lau lau tay, vui vẻ cầm lấy con cá nướng, mặt ngoài vàng óng ánh, tản ra mùi hương mê người, nàng chảy nước miếng, nhịn không được khen:“Oa! Nhìn qua cũng thấy rất ngon.”

Cung Viễn Tu nghiêng đầu, mắt thèm muốn nhìn con cá nướng trên tay nàng, ô…… Viễn Tu cũng muốn ăn, Nhị đệ thật bất công, cho nương tử ăn trước.

Ủy khuất nhìn Cung Viễn Hàm. Cung Viễn Hàm như là không phát hiện thấy, tiếp tục cười khẽ nhìn Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu thổi phù phù, xác định không còn nóng, cắn một miếng! Híp mắt, đột nhiên trợn to.

Phun ra phì phì:“Tanh quá a! Ngươi ngay cả vẩy cá cũng không đánh! Làm sao ăn được!”

“Ồ, quả nhiên không thể ăn sao.”

Cung Viễn Hàm giống như là đã sớm đoán trước được, ngẩng đầu nhìn Cung Viễn Tu nói:“Ca, chúng ta ăn lương khô.”

Vu Thịnh Ưu tức giận:“Ngươi không tự nếm thử trước đã kêu ta ăn.”

“Đại tẩu, cuộc đời ta lần đầu tiên xuống bếp.

Làm xong mời đại tẩu ăn trước, ta đối với ngươi tôn trọng……”

“…Ngươi đừng nói mấy lời sáo rỗng nữa, dù sao ngươi cũng biết là không thể ăn,vậy mà còn đưa cho ta ăn!”

“Ừm……”

Cung Viễn Hàm nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó thành thực gật đầu:“Nói như vậy cũng đúng.”

Vu Thịnh Ưu tức giận vứt bỏ con cá trong tay, nàng không thể đánh được hắn! Nàng gần đây vẫn rất muốn đánh hắn! Phía rừng rậm, một đám sát thủ đứng thành một hàng, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh lùng, sát khí nổi lên bốn phía. Đứng ở đầu tiên,hắc y sát thủ phất tay nói:“Xuất phát!”