Đại mạc, cơ hồ người ở tuyệt tích, tại nơi sa mạc như không có giới hạn này, có một gian khách sạn nho nhỏ ở giữa bão cát như ẩn như hiện. Khách sạn cũ nát, không ai có thể tưởng tượng nổi, lại có thể đứng vững không đổ, đó là nơi mà những người đi qua sa mạc đều muốn vào nghỉ chân, nhưng người đi vào, rốt cuộc cũng không thấy đi ra. Trên giường khách sạn, một người nằm hôn mê một ngày một đêm, khuôn mặt gầy yếu, khóe môi tái nhợt. Trên bàn trong phòng đặt một ít đồ ăn, vẫn còn bốc khói nóng hổi. Hương cơm mê người truyền thật xa, Bỗng nhiên, bụng người nằm trên giường phát ra tiếng vang “Cô lỗ, cô lỗ”, tay nàng chỉ hơi hơi giật giật, lông mi nhẹ nhàng nhíu, ánh mắt cố hết sức mở, ánh mắt mê mang không hề có tiêu điểm, nàng lăng lăng nhìn lên trần phòng, trong đầu trống rỗng. “Nương tử?” Quay đầu nhìn lại, một bóng người hiện lên trong đôi mắt nàng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, toàn thân hắn như sáng lên, tỏa ra kim quang lóng lánh làm cho người ta không mở được ánh mắt. Người nọ tiến lên từng bước, khuôn mặt dần dần rõ ràng, gương mặt tuấn tú, si ngốc nhìn nàng, mắt như mang theo sương mù, hắn thấy ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào hắn, trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia trong suốt tinh thuần, giống như hoa quỳnh nở trong đêm tối. Vu Thịnh Ưu thường xuyên nghĩ, có lẽ chính là một ánh mắt sạch sẽ không mang theo một tia bụi bậm như vậy, cùng vẻ tươi cười tuyệt mỹ như có thể chiếu sáng đêm tối, chính là nguyên nhân khiến nàng thích hắn, đối với ánh mắt như vậy, vẻ tươi cười như vậy, chỉ cần nhìn thấy, trái tim cũng cảm thấy mềm mại, ngọt ngào. Cung Viễn Tu hai mắt rưng rưng tiến lên, hung hăng ôm lấy Vu Thịnh Ưu, tựa đầu chôn ở tóc nàng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, nương tử, nàng rốt cục tỉnh.” Vu Thịnh Ưu có chút mỏi mệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, ôn nhu nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” “Đại tẩu tỉnh?” Cửa phòng bị đẩy ra, Cung Viễn Hàm đi vào, một thân áo trắng sạch sẽ mà chói mắt. “Ngươi không có việc gì?” Vu Thịnh Ưu chỉ vào hắn hỏi, bỗng nhiên nhìn qua nhìn lại, không thể tin được nói: “Chúng ta sao vẫn còn tại khách sạn a? Đêm qua thiệt nhiều nữ quỷ! Thiệt nhiều nữ quỷ, chém thế nào cũng không chết, càng chém càng sinh ra nhiều.” “Đại tẩu, bình tĩnh một chút.” Cung Viễn Hàm ôn thanh trấn an nói:“Không phải có quỷ, ngươi đêm hôm trước chỉ là hít phải “Huyễn Mộng Thảo”. Chỉ là một giấc mộng mà thôi.” “Huyễn Mộng Thảo?” Vu Thịnh Ưu nghi hoặc hỏi: “Đó là cái gì vậy?” “Đó là một loại cỏ dại sinh trưởng ở đại mạc, một loại dược liệu trân quý hi hữu. Cái này hẳn là đại tẩu phải biết hơn ta.” Cung Viễn Hàm cười khẽ nhìn nàng, nàng tốt xấu gì cũng là con gái của chưởng môn Thánh Y Phái a! “Ta không rõ.” Người nào đó đương nhiên trả lời. Đúng rồi, nàng trừ bỏ xuân dược, những loại dược khác một thứ cũng không hiểu được! Cung Viễn Hàm sờ sờ cái mũi tiếp tục nói: “Dù sao, chính là một loại dược không cẩn thận ngửi phải có thể bị mất thần trí, làm cho người ta nghĩ lầm mộng là thật, giống như Mê Huyễn Dược.” “A! Nói vậy, ta chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi! Mọi người cũng vô sự đúng không!” Vu Thịnh Ưu vui vẻ hỏi. “Chúng ta quả thật cũng vô sự, chẳng qua……” “Bất quá cái gì?” “Khách sạn lão bản bị ngươi đánh thành trọng thương.” “Ách…… Ta không phải nằm mơ sao?” Cung Viễn Hàm lắc đầu cười khẽ: “Cũng không phải chỉ nằm mơ đơn giản như vậy.” Cung Viễn Tu chạy qua nói: “Nương tử, nàng buổi tối hôm trước, hù chết người nga.” “Ta…… Làm sao vậy?” Vu Thịnh Ưu có chút bất an hỏi. Cung Viễn Tu đứng dậy, lăn lên trên giường, cùng Vu Thịnh Ưu nằm song song, bắt đầu bắt chước tình cảnh hôm qua! Vào lúc ban đêm, hắn ngủ trên giường rất say, chỉ nghe Vu Thịnh Ưu hét thảm một tiếng khiến hắn giật mình tỉnh dậy, người nào đó kêu thảm thiết, nâng chân không ngừng đá hắn, không ngừng đá, không ngừng đá, không ngừng đá! “Viễn Tu, Viễn Tu! Mau đứng lên!” Đá a đá! “Nương tử, nương tử, ta đứng lên rồi!” Bị đá a bị đá! “Nhanh lên! Nhanh lên! Quỷ tới bắt ngươi.” Tiếp tục đá a tiếp tục đá. “Quỷ? Làm sao có quỷ?” Cung Viễn Tu cũng bị dọa nhìn loạn xung quanh. Chỉ thấy Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhảy tới dùng chủy thủ chém cái màn thành hai nửa, sau đó kéo hắn bỏ chạy: “Đi a!” Đáng thương Cung Viễn Tu chỉ có thể để nàng lôi kéo chạy đến cửa phòng. Đến phòng cửa, vốn là chỉ cần kéo vào phía trong, cửa phòng sẽ mở, nàng lại liều chết đẩy cửa ra ngoài, nàng đẩy a, dùng sức đẩy ra, đẩy không ra còn không cho hắn đẩy giúp, nàng vừa đập cửa vừa nhìn về phía sau thê lương kêu thảm thiết: “A…… Quỷ a!!!!!!!” Đúng lúc này, cách vách Cung Viễn Hàm đẩy cửa phòng ra hỏi: “Phát sinh chuyện gì ?” Chỉ thấy Vu Thịnh Ưu nhanh chóng nhào vào hắn ôm ấp, khóc hô: “Oa — có quỷ a! Thật đáng sợ.” “Tạm dừng” Dừng một chút, Vu Thịnh Ưu giơ tay tạm ngừng, không thể tin được hỏi: “Ta lao qua ôm hắn?” “Phải! Còn ôm thực chặt, thực chặt nữa! Nhị đệ đẩy thế nào cũng không ra!” Cung Viễn Tu có chút mất hứng chu miệng nói. Vu Thịnh Ưu vụиɠ ŧяộʍ nhìn người nào đó, người nào đó nhẹ lay động chiết phiến vẻ mặt ưu thương lên án: “Đại tẩu, ngươi…… Ai……” Vu Thịnh Ưu ngượng ngùng quay mặt, nhìn Cung Viễn Tu nói: “Được rồi, ngươi tiếp tục nói.” “Sau đó! Nàng bắt đầu đánh, đánh, đánh, dùng sức đánh, gặp cái gì đánh cái đó, gặp cửa đập cửa, nàng nhìn xem, nàng nhìn xem, cánh cửa này bị nàng gõ thủng bao nhiêu lỗ a! Sau đó nàng liền đánh đấm một lúc, bỗng nhiên dừng lại, lôi kéo ta bỏ chạy. Nhị đệ nói: Nàng là người xấu, ở trong mộng, thời điểm tối nguy cấp nàng lại bỏ hắn lại chạy trốn.” “Nói bậy! Là chính hắn muốn chúng ta chạy trước.” Vu Thịnh Ưu cuống quít phản bác! Cung Viễn Hàm cười: “Đại tẩu, ngươi nghĩ về ta thật tốt quá, ta sẽ chỉ lôi kéo các ngươi cùng chết, ta cũng không giống đại tẩu, vì đại ca, lại làm chuyện hy sinh vì nghĩa. Đại tẩu, ngươi cuối cùng, biểu hiện thực anh dũng! Chậc chậc, khi ở cửa khách sạn đó, đại tẩu nói câu kia: Ngươi đi trước! Sau đó là ánh mắt tuyệt vọng, thật là thực không tồi, không tồi.” Cung Viễn Hàm cười mị mắt, liên tục dùng hai từ ‘không tồi’. “Các ngươi cũng thấy sao.” Vu Thịnh Ưu hai má bạo hồng, quả thực xấu hổ đến không biết làm thế nào mới tốt. “Đương nhiên, ta cùng Nhị đệ ăn hạt dưa nhìn nàng đánh nhau với không khí gần năm canh giờ, nàng chém gãy hết mọi thứ trong khách sạn, ngay cả khách sạn lão bản cũng không buông tha, nàng túm lão, nói lão là nữ quỷ, chém mấy dao vào lão.” “Không…… Không phải chứ…… Chém có chết không?”
“Không có, toàn bộ ta đều chặn lại. Hắc hắc.” Cung Viễn Tu tranh công nhìn Vu Thịnh Ưu cười. “Làm rất tốt.” Vu Thịnh Ưu cũng có chút vui lòng khen ngợi! “Nhưng mà, vì cái gì chỉ có một mình ta trúng độc ? Các ngươi vì sao lại không có việc gì?” “Cái loại dược thảo nhỏ này đối người võ nghệ cao cường mà nói, cho dù làm đồ ăn để ăn cũng không sao.” Cung Viễn Hàm khẽ cười nói: “Ta thật ra rất lấy làm kỳ quái, đại tẩu hôm trước như thế nào lại mộng một giấc mộng quỷ dị như vậy?” Vu Thịnh Ưu bụm mặt, thở dài, từ bọc hành lý lấy ra một quyển tiểu thuyết kinh dị, đêm qua mộng như vậy, hoàn toàn là do quyển tiểu thuyết này mà ra. Vu Thịnh Ưu rầu rĩ nghĩ, hoàn hảo ta ngày hôm qua xem là tiểu thuyết kinh dị, nếu ngày hôm qua ta không cẩn thận xem quyển sách bà bà đưa cho kia, a…… Hiện tại sẽ là tình trạng như thế nào? Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn Cung Viễn Tu, lại liếc mắt nhìn Cung Viễn Hàm…… A a a! Thật sự là không dám tưởng tượng a! Chẹp ~ lau nước miếng trước! “Nương tử, may mà Nhị đệ biết phương pháp giải độc, bằng không nàng liền thảm.” “Phương pháp giải độc? Là gì?” “Chính là lấy nước lạnh hắt lên mặt là có thể tỉnh lại.” “Đơn giản như vậy? Vậy mà các ngươi còn để ta trúng độc cả đêm!” Vu Thịnh Ưu phẫn nộ trừng mắt nhìn Cung Viễn Hàm. Cung Viễn Hàm vẻ mặt chân thành, lời nói thấm thía: “Đại tẩu, ngươi tuyệt đối phải tin tưởng ta, ta là thật lòng muốn cứu ngươi, chỉ là chậm một chút.” “Ta tin! Ta tin cái đầu ngươi !” Vu Thịnh Ưu tức giận lật bàn! Người này chính là muốn nhìn bộ dạng đáng xấu hổ của nàng! Chính là muốn chỉnh nàng, nói không chừng cái chó má mộng thảo kia cũng là do hắn hạ ! “Ai, ở sa mạc nước trân quý cỡ nào a, ta chỉ là luyến tiếc không muốn lãng phí mà thôi.” “Ngươi đừng giải thích, ngươi càng giải thích, ta càng muốn đánh ngươi.” “Đại tẩu, ngươi đánh không lại ta. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi.” Vu Thịnh Ưu giận a! Xông lên muốn đánh nhau với hắn, nhưng bởi vì thân thể quá mức suy yếu, mới đi được một bước, chân đã nhũn ra, lại ngã xuống, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, được Cung Viễn Tu đỡ lấy, ôm vào trong ngực. “Nương tử, cẩn thận.” “Đại tẩu, ngươi nghỉ ngơi nhiều đi, Viễn Hàm cáo lui.” Cung Viễn Hàm cười vẻ mặt ôn nhu tiêu sái ra khỏi phòng. Vu Thịnh Ưu oán hận nhìn theo bóng dáng hắn thề, ngươi chờ, đừng để ta nắm được cơ hội! Bằng không ta sẽ cho ngươi chết thực thảm, thực thảm, thực thảm! Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu thở phì phì, có chút không vui dùng sức ôm lấy nàng, ánh mắt cuối cùng của nương tử ngày hôm qua, làm cho tâm hắn rất đau nga, Nhị đệ nói, nương tử vì hắn liều tánh mạng. Hắn không cần như vậy, nếu phải liều mạng cũng là hắn liều mạng, hắn thật sự muốn hảo hảo bảo hộ nương tử a. Nhưng mà…… Nương tử căn bản không tin hắn, tuyệt không tin tưởng hắn, Viễn Tu hảo khổ sở nga, nương tử ở trong mộng khi nhìn thấy Viễn Hàm, lập tức khóc lóc lao qua, tìm kiếm sự bảo hộ, nhưng đối với hắn, luôn đem hắn dấu phía sau người. Hắn không cần như vậy, không cần! Hắn thật là khó chịu nga…… Không thể được nàng dựa vào…… Thật là khó chịu. Ba người lại ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau liền xuất phát, đi nửa ngày thì ra khỏi đại mạc! Vu Thịnh Ưu đứng trên cồn cát nhìn về phía sau, cứ như vậy rời khỏi đây ? cuộc sống ở Quỷ Vực Môn giống như một trò đùa, Quỷ Vực môn những người đó, ngẫm lại thấy thật đáng quý. Bàn Tử…… Nghĩ đến hắn, lòng của nàng luôn luôn cảm thấy áy náy. Về sau…… Có lẽ sẽ không tái kiến đi. – Cuốn Quỷ Vực môn hoàn – Phía sau màn độc thủ đến tột cùng là ai? Bàn Tử có còn xuất hiện nữa hay không, khi xuất hiện là mỹ hay là xấu, là béo hay là gầy? Bệnh của Viễn Tu có hết hay không? Phụ thân cùng năm vị sư huynh lại đang ở nơi nào? Tất cả đáp án đều ở cuốn thứ ba: cuốn Giang hồ! Kính thỉnh chờ mong!