Y Cát cùng Minh Nguyệt sau khi mua sắm thoả thích, hai cô đi ăn ở một quán ăn gần đó. Minh Nguyệt bỗng chốc cảm thấy thật hoài niệm, được đi ăn cùng nhau mà không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần phải lo lắng suy tư chuyện đời thường.
“Tiểu Cát, hôm qua tớ đã gặp chuyện ở Nhan gia đấy.”
“Sao cậu còn dính líu tới Nhan gia vậy? Nơi đó chưa khiến cậu đủ cực khổ sao?!” Y Cát không khỏi tức giận.
“Thật ra tớ tới để dự sinh nhật của Nhan lão gia mà thôi. Chút chuyện nhỏ đó tớ đã giải quyết xong rồi. Nhan Liễu Yên và mẹ của cô ta sẽ không dám động vào tớ đâu.”
Minh Nguyệt từ từ kể tường tận câu chuyện, quả đúng như cô dự đoán, nghe chuyện xong người bất bình nhất chính là Y Cát. Y Cát đứng phắt người dậy, dùng tay đập bàn nổi giận khiến xung quanh ai cùng dòm ngó.
“Đúng là lũ người quá quắt! Thật không ngờ hai mẹ con nhà họ lại có thể đối xử với cậu như vậy đấy!”
Minh Nguyệt đưa tay trấn an Y Cát, giọng nói mềm mại vỗ về.
“Cậu xem, tớ cũng có còn yếu đuối như trước đâu? Vả lại cũng nhờ có A Hàn, mọi chuyện mới êm xuôi. Cậu nghĩ ai là người bịt miệng giới truyền thông chứ? Nếu không nhờ anh ấy thì mọi chuyện sẽ bùng nổ đến mức nào.”
“Cậu có được người chồng tuyệt vời đấy...”
Y Cát bỗng nhiên lặng người, tâm tình cô trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Ánh mắt thoáng một nỗi buồn khó tả. So với Minh Nguyệt cô càng ghen tỵ hơn. Cô cũng mong mình có được một mối tình đẹp như vậy. Thế nhưng điều cô nhận được là gì chứ? Một con người hờ hững, vô tâm và cuồng bạo...
Thử hỏi cô có ngày nào được hạnh phúc trọn vẹn như tiểu Nguyệt? Đếm trên đầu ngón tay chắc? Có những hôm cô cứ ngỡ mối quan hệ giữa cô và Anh Duệ có chút tiến triển thì liền bị anh dập tắt hi vọng ấy. Sống trong ngôi nhà đó như bị giam cầm vậy. Khó khăn lắm cô mới có thể xin Anh Duệ cho cô ra ngoài một ngày.
Cuộc sống của cô đầy đủ tiện nghi, tiền tài vật chất cô đều không thiếu. Cô muốn gì Anh Duệ đều đáp ứng. Nhưng thứ cô thật sự muốn là tự do, là hạnh phúc. Chứ không phải bị nhốt ở trong địa ngục do chính anh tạo ra. Tình cảm của cô dành cho anh vẫn luôn sâu đậm như vậy. Dù muốn chôn giấu cũng không thể buông bỏ hoàn toàn...
“Tiểu Nguyệt, thật ra tớ có chút chuyện nhờ cậu và Vương Hàn...” Y Cát ngập ngừng đôi chút, hai tay cô đan sát vào nhau, hai ngón tay cái không ngừng chuyển động ma sát vào nhau.
“Cậu cứ bình tĩnh đi. Mọi chuyện sẽ ổn mà.” Minh Nguyệt thấy Y Cát đang bất ổn, liền nắm thật chặt đôi bàn tay đang run rẩy kia.
Y Cát hít một hơi thật sâu, đã đến lúc cô hạ quyết tâm. Cô thật sự không muốn sống một cuộc đời như vậy nữa...
“Tớ muốn đi qua Mỹ để học hỏi kinh nghiệm.”
“Vậy thì thật tốt, cậu học giỏi mà, chuyện đi du học rất dễ dàng đối với cậu. Vậy thì cần gì đến tớ và Vương Hàn giúp??” Minh Nguyệt có chút thắc mắc không hiểu.
“...”
“Là tài chính huh?”
“Không...”
Minh Nguyệt ngày càng khó hiểu. Y Cát là một người giỏi giang, nếu không phải vấn đề tài chính thì còn gì vướng bận cậu ấy? Không chỉ vậy, trước mặt cô là một Y Cát hoàn toàn khác. Trầm lặng, bình tĩnh, có chút kì quặc? Trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy Y Cát như vậy.
“Thật ra thì...”
“Renggg...renggg...renggg.”
Y Cát vừa mới cất lời, tiếng điện thoại liền vang lên. Cô đưa tay lấy chiếc điện thoại. Một dãy số quen thuộc hiện trước mắt. Không ai khác chính là Tuệ Anh Duệ. Tay cô run rẩy, trái tim rơi lịch bịch như có pháo nổ. Tâm trạng cô khi gặp anh vẫn như vậy. Sợ hãi...lo lắng...hoảng loạn...
Tiếng chuông kéo dài gần 1 phút, đầu óc của Y Cát mới hoàn hồn trở lại, ánh mắt sợ sệt nhìn đông ngó tây, liệu Anh Duệ có đến đây không?...
Y Cát định tắt máy nhưng phía bên kia đã tắt máy trước. Một dòng tin nhắn thông báo ở phía trên màn hình điện thoại.
“Y Cát, tôi tới đón em.”
“Tiểu...tiểu Nguyệt...tớ có chuyện phải đi rồi. Hẹn gặp lại cậu sau nhé. Chuyện lần này tớ nhờ đừng có vội nói với Vương Hàn, tớ sẽ liên lạc cho cậu sau.”
Vừa dứt lời Y Cát liền loay hoay cất dọn đồ đạc rời đi rất nhanh. Minh Nguyệt giữ trong lòng rất nhiều nghi vấn vẫn chưa kịp hỏi Y Cát. Minh Nguyệt vẫn đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ đang hớt hải chạy trên đường.
Khoan...cô đang thấy cái gì kia? Là xe của Anh Duệ mà? Còn người kia, chẳng phải là Anh Duệ sao? Tuy cô chỉ vừa mới gặp Anh Duệ được mấy lần nhưng trí nhớ của cô chắc chắn rất tốt. Rốt cuộc thì Y Cát và Anh Duệ có mối quan hệ gì chứ?
Thâm tâm Minh Nguyệt biết chắc chắn có chuyện gì đó uẩn khuất ở phía sau. Nhưng nếu Y Cát không nói thì cô cũng không thể nào biết được. Biểu hiện của Y Cát phần nào đã nói cho cô biết rằng giữa họ không phải mối quan hệ bình thường. Cô cũng chỉ mong tất cả suy đoán của cô không phải là sự thật...
Minh Nguyệt nhìn thức ăn ở trên bàn, còn chưa ăn xong mà vội vàng như vậy. Xem ra cô phải trở lại công việc thôi. Việc của Y Cát cô sẽ tự điều tra vậy.