Minh Nguyệt sau khi rời Nhan gia, liền cùng Vương Hàn lên xe trở về nhà. Trên xe, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề, nhớ lại bóng dáng cha nuôi nhìn cô với vẻ tiếc nuối càng làm lòng cô muộn phiền.
Hơn hết, cô hiểu cha nuôi không phải là người xấu. Người nhận nuôi cô cũng là cha, thế nhưng cô không phải là máu mủ ruột thịt, đâu dám mơ tưởng bước vào hào môn làm đại tiểu thư thật sự. Ngày đó cha nuôi đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô cũng không thể trách ông được. Là trách cô số phận bạc bẽo, lận đận...Trái tim cô khẽ nhói một cái, chuyện của quá khứ nhưng khi nhớ về lại khiến cô bận tâm nhiều đến vậy. Minh Nguyệt đưa mắt nhìn người đàn ông nam tính đang chăm chú lái xe. Ít ra thì hiện tại cô có anh...
Vương Hàn thấy tâm trạng vợ anh không tốt, anh cũng biết là chuyện của Nhan Vương Chánh, anh mong cô mau sớm buông bỏ được quá khứ, đừng vì những người không đáng mà buồn phiền. Bản thân anh cũng vô cùng đau nhói khi thấy cô nặng lòng. Nhìn xem, ánh mắt cô chất chứa rất nhiều tâm sự.
“A Hàn, cảm ơn anh đã đến.” Minh Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng.
“Nếu anh không đến, có lẽ em đã đâm chết hai kẻ kia rồi.”
“Do ở cùng anh nên học tính hư của anh rồi.”
“Anh không cần em học theo. Mọi chuyện cứ để tay anh. Anh không muốn tay em phải nhuốm máu dơ bẩn.” Vương Hàn nhíu chặt mày, lòng anh bắt đầu dậy sóng. Cô là báu vật của đời anh. Anh không muốn cô bị vấy bẩn màu máu, càng không muốn cô bị tổn thương.
Minh Nguyệt khẽ cười, cô đưa tay vuốt ve gò má cao của anh. Cô hiểu rõ tâm tư của anh, thế nhưng, nếu cô đã chấp nhận yêu anh, thì cũng chính là chấp nhận bị vấy bẩn, bị nhuốm mùi máu tanh.
“A Hàn, em là vợ anh mà. Yêu anh, em chấp nhận tất cả.”
“Tiểu Nguyệt...cảm ơn em.”
Vương Hàn đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt anh chan chứa yêu thương, dịu dàng. Nhan Minh Nguyệt, vì em anh nguyện sủng nịch em cả một đời này...
Sáng hôm sau, Minh Nguyệt đi tới công ty đã có trợ lý tìm gặp.
“Nhan tổng, có người muốn gặp cô. Hiện đang ở phòng khách.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Cô chuẩn bị bản báo cáo cho kì họp cuối tháng này đi.”
“Vâng.”
Minh Nguyệt đi tới phòng khách, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy bóng dáng của cô bạn cũ Y Cát.
“Tiểu Cát?”
“Chào cậu, tiểu Nguyệt~” Y Cát mừng rỡ chạy tới ôm chầm Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt vui vẻ đưa tay vỗ về, đã lâu không gặp cô, có vẻ cô gầy đi một chút?
“Tiểu Cát, cậu ăn uống không đầy đủ đúng không? Bay giờ ôm lại không thấy núng nính như trước? Tớ buồn đấy!”
“Là do tớ bị stress thôi, vì vậy nên mới tới đây rủ cậu trốn việc này hihi.” Y Cát nở nụ cười như toả nắng. Nhưng Minh Nguyệt lại nhìn thấy có gì đó không ổn trong đôi mắt trong veo kia...
“Thật hết nói nổi cậu luôn đấy, không liên lạc với tớ, đùng một cái tới đây rủ tớ trốn việc.”
“Hừ, là do cậu ân ái cùng chồng, bỏ quên người bạn này thì có.” Y Cát hờn dỗi, phồng má chu môi làm nũng.
Minh Nguyệt lâu ngày không gặp gặp cô, cũng muốn đi ra ngoài giải khuây một chút. Dù gì thì công việc ở Jeww cũng dưới tay Vương Hàn mà, cứ đẩy qua cho anh ấy làm sẽ nhanh hơn rất nhiều. Minh Nguyệt lấy điện thoại, nhắn vỏn vẹn vài dòng chữ.
“A Hàn, em đi cùng Y Cát, anh quản công ty giùm em nhé. Yêu anh.”
Chỉ vài phút sau, Vương Hàn đã lập tức nhắn lại.
“Rốt cuộc thì ai mới là tổng giám của Jeww đây?”
Minh Nguyệt gửi lại một nhãn dãn mặt cười đáng yêu, rồi cất máy đi. Cô phấn khởi khoác tay của Y Cát.
“Hôm nay tớ sẽ xả stress cho cậu, đại gia Minh Nguyệt sẽ bao người đẹp Y Cát nhé.”
Hai cô gái vui vẻ nắm tay nhau đi vào trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Nơi đây không thiếu bất cứ thứ gì. Tất cả đều là những thứ xa xỉ, đắt đỏ nhất. Minh Nguyệt trong tay chiếc thẻ đen, tâm trạng vô cùng thoải mái. Nhưng cô vẫn tự nhủ rằng, tiền của anh nếu xài hao phí quá cũng không tốt. Thế nên cô quyết định vẫn dùng thẻ của cô. Tuy không “xịn” như thẻ của anh nhưng thẻ của cô cũng không có ít tiền đâu nha.
“Tiểu Cát, chiếc váy này thật đẹp, rất hợp với cậu nha.” Minh Nguyệt kéo Y Cát vào một cửa hàng sang trọng với những món hàng lộng lẫy lấp lánh.
“Tiểu Nguyệt, nó đúng là đẹp thật, hình như giá hơi cao...” Y Cát nhìn thoáng qua chiếc váy kia, liền biết cái váy này phải đến hơn 6 con số, mặc dù Anh Duệ vẫn đưa cho cô thẻ của anh ấy...Y Cát vẫn một mực không muốn dùng một đồng nào cả...
“Đây là quà Tết Đoan Ngọ.”
“Cái túi bên kìa cũng rất đẹp. Cái đó là quà ngày Quốc Khánh.”
“Cậu nhìn kìa, đôi giày kia rất rất là hợp với cậu đó!!! Cái đấy là quà giáng sinh.”
“Bộ trang sức ở đây cũng đẹp nữa. Gói lại làm quà Tết cho cậu đấy. Còn dì Mai nữa nhỉ, cái khăn lụa kia trông quý phái đấy, cậu nhớ gửi cho dì hộ tớ nhé.”
Minh Nguyệt đi hết một vòng cửa hàng, bất cứ món nào vừa mắt cô liền cho người gói hàng chuyển đến địa chỉ nhà Y Cát. Y Cát thấy mức độ tiêu xài của Minh Nguyệt ngày càng tăng, cô chạy theo cản cũng bị từ chối. Người nhận được số quà có giá trị lớn như Y Cát, thật lòng không biết nên nhận như thế nào có phải phép.
“Tiểu Nguyệt...nhiều quá rồi đó!”
“Tiểu Cát, tớ là bạn cậu, ngày trước là cậu giúp đỡ rất nhiều. Hiện tại tớ có một công việc ổn định, càng có thể nói là giàu có. Nên một chút quà này dành cho cậu và dì đều không thể trả hết công ơn mà tớ nợ. Tớ thật sự hi vọng cậu sẽ nhận những món quà này. Tiểu Cát, tớ mua đồ xong sẽ hết tiền, cậu bao tiền ăn nhé?”
Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay của Y Cát, ánh mắt chân thành xinh đẹp làm mủi lòng cô. Trước giờ cô toàn bị vẻ đẹp của tiểu Nguyệt làm cho u mê thôi!