Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 49

Phương Triều Chu ngủ cực kỳ thoải mái, nếu không phải thấy mặt mình hơi ngưa ngứa thì y còn chẳng thèm mở mắt ra, chỉ là vừa mở mắt, y đã đối diện với cái mặt mèo xù xù lông lá.

Hở?

Sao lại có mèo?

Mà con mèo này còn hơi quen quen.

Là Đồ Bạch!

Nhưng sao y lại cảm giác như Đồ Bạch biến lớn nhỉ.

“Meo~” Nó vừa kêu meo một tiếng làm nũng vừa dùng đầu cọ cọ mặt Phương Triều Chu. Phương Triều Chu bị cọ vài cái, không nhịn được vuốt đầu nó, nhưng mới duỗi tay ra, y lập tức ngẩn người.

Tay y sao nhỏ thế này?

“Dậy rồi?”

Đương lúc không chấp nhận nổi sự thực này, một giọng nói vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của y.

Phương Triều Chu vừa quay đầu liền phát hiện Chung Ly Việt Thủy đang ngồi trên chiếc ghế cách giường y không xa. Vẻ mặt lạnh lùng, hắn đứng dậy, đi tới mép giường.

Vì hắn đến gần nên Phương Triều Chu lại choáng váng mặt mày.

“Phương Triều Chu, ta phong ấn ngươi vào ma ngẫu, vì tốt cho ngươi cũng như tốt cho Tiết Đan Dung. Hắn vốn đã trúng độc của rắn Vân Giáng, sau đó lại ở Bắc Cảnh bị yêu thú tên Thích Ma cắn dẫn tới sinh ra tâm ma. Việc thanh trừ hoàn toàn ma khí không thể diễn ra trong một sớm một chiều, vậy nên để phòng ngừa tâm ma ngày càng nghiêm trọng, ta đã phong ấn ngươi vào ma ngẫu. Giờ ngươi không có tu vi, độc của rắn Vân Giáng chỉ có tác dụng với tu sĩ, thế nên ảnh hưởng của ngươi đối với Tiết Đan Dung đã giảm xuống mức thấp nhất.”

Chung Ly Việt Thủy tạm ngưng một chút, sau đó nói ra một câu khiến Phương Triều Chu rất kinh ngạc.

“Để phòng ngừa vạn nhất, ta đã xóa toàn bộ trí nhớ hai năm đổ lại của Tiết Đan Dung, hy vọng ngươi sẽ không nhắc lại chuyện trước đây với hắn.”

Chung Ly Việt Thủy xóa sạch ký ức của Tiết Đan Dung.

Vậy nghĩa là Tiết Đan Dung sẽ không nhớ rõ sự tình phát sinh mấy năm nay giữa bọn họ.

Đây… đây là chuyện tốt đó.

Nhưng rất nhanh Phương Triều Chu nhận ra đây không phải chuyện tốt, thậm chí còn có cảm giác hỏng bét rồi.

Bị phong ấn vào ma ngẫu đồng nghĩa với việc không có cách nào rời khỏi Chung Ly Việt Thủy, thậm chí nếu cách xa hắn một chút là thân thể sẽ bắt đầu xơ cứng, giống như biến lại thành rối gỗ.

Mà cách gần thì lại xây xẩm đầu óc.

Trừ điều này ra, cơ thể y còn thu nhỏ lại, biến thành đứa bé chỉ mới khoảng hai tuổi làm cái gì cũng bất tiện: chải tóc không được, mặc đồ không xong, muốn chạy ra cửa cũng sẽ vì ngạch cửa quá cao mà bị treo trên đó.

Thêm nữa có vẻ y còn trở nên rất thích ngủ.

Mỗi ngày Chung Ly Việt Thủy đều nhập định, Phương Triều Chu sẽ nhân thời điểm đó, trộm trốn đi ngủ. Do khoảng cách bị giới hạn nên y không thể trốn xa, thế là phân nửa thời gian y đều trốn trong tủ quần áo.

Ngủ trên giường thì nổi bật quá, ngủ trong tủ vừa an toàn còn bí mật, gối bằng quần áo cũng êm nữa.

Có đôi khi Đồ Bạch sẽ đánh hơi tiến lại đây rồi ngủ cùng y luôn. Nó sẽ liếʍ y đến tỉnh trước khi Chung Ly Việt Thủy tu luyện xong, sau đó y sẽ vội vàng chui ra khỏi tủ, làm màu như đang đọc ngọc giản.

Tuy rằng giờ không cần tu luyện nhưng y vẫn phải đọc công pháp trên ngọc giản, hay có thể nói là, tuy không thực hành thực tế nhưng lý thuyết vẫn phải hiểu.

Nhưng hôm nay, lúc Phương Triều Chu đang cuộn mình ngủ trong tủ quần áo thì Đồ Bạch không tới đây ngủ cùng, nó căn bản còn không xuất hiện, thế là Phương Triều Chu ngủ quên luôn. Thậm chí có người mở tủ quần áo ra y cũng không hay biết.

Chung Ly Việt Thủy từ trên cao nhìn Phương Triều Chu đang gối lên quần áo của mình ngủ, ánh mắt tăm tối. Không thể không nói, sau khi Phương Triều Chu thu nhỏ thì trông rất giống cục bột nếp, da trắng như sữa, môi thắm mày đen, lúc ngủ còn thích rúc tay trước người.

Hồi lâu sau, Chung Ly Việt Thủy mở miệng gọi: “Phương Triều Chu.”

Người bị gọi không phản ứng gì, vẫn ngủ ngon lành cành đào.

Chung Ly Việt Thủy nhíu mày, sau đó hơi búng ngón tay, gần như ngay lập tức, hắn thấy cục bột nếp run run, rồi chậm rì rì lật người lại, vùi mặt vào lòng bàn tay ngủ tiếp.

Gọi cũng không tỉnh.

Chung Ly Việt Thủy dứt khoát khom lưng cúi xuống, tóm cổ dựng người dậy. Một tóm này cuối cùng cũng làm y hơi tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vì ngủ lâu nên gương mặt đỏ ửng, tựa như được tô một lớp màu hoa đào tháng tư lên, hồng hào đáng yêu.

Giữa cơn buồn ngủ mơ màng mở mắt, y vừa nhìn rõ người đàn ông trước mặt thì lập tức tỉnh như sáo, chỉ là tỉnh chưa được bao lâu, đã lại vì uy áp của đối phương mà choáng váng xây xẩm.

Lúc bị ném xuống, thiếu chút nữa y đã dập mặt dưới đất.

“Học tập của ngươi chính là như vậy? Phương Triều Chu.” Ngữ khí Chung Ly Việt Thủy cực kỳ nghiêm khắc.

Phương Triều Chu tự biết bị nói trúng tim đen, không dám hé răng, thành thật cúi đầu đứng đó, mong rằng sư tổ sẽ xử lý khoan dung, nhưng Chung Ly Việt Thủy không bỏ qua cho y.

“Chìa tay ra.”

Phương Triều Chu nghe vậy liền biết hôm nay không thể trốn phạt rồi. Bây giờ y thực sự rất sợ đau, có lẽ là do cơ thể thu nhỏ lại, mới lần trước đi đường không vững bị té ngã một cái mà suýt nữa y đã khóc òa lên.

“Sư… tổ, có thể… không… không phạt được không ạ?” Phương Triều Chu lắp bắp nói.

Chung Ly Việt Thủy lạnh lùng nhìn y, nói độc một chữ ——

“Tay.”

Phương Triều Chu cắn chặt răng, chỉ đành nắm tay duỗi ra, cả cánh tay run lẩy bẩy, cơ mà rất nhanh y lại đổi thành tay khác.

Vẫn nên đánh tay trái thôi, tay phải còn để ăn cơm.

Giờ y bị thu nhỏ, không có tu vi, ăn hết Tích Cốc đan vẫn đói, không biết trước đây Tống Liên Y chống đỡ kiểu gì chứ y thì không ăn không được.

Vươn tay ra, Phương Triều Chu thật cẩn thận liếc mắt lên trên một cái, thấy chiếc thước quen thuộc kia, không hẳn, không quen thuộc lắm vì y thấy thước này so với thước đánh y lần trước nhỏ hơn nhiều.

Chung Ly Việt Thủy cũng quá công bằng khi phạt rồi đó, y bị thu nhỏ, thước phạt y cũng nhỏ theo luôn.

Chính vào lúc thước vụt xuống, Phương Triều Chu không chịu nổi nữa muốn rút tay về, và tất nhiên không thành công rồi. Tay y bị chế trụ, phải sau khi bị đánh đủ ba cái mới được tự do hoạt động.

Phương Triều Chu chớp mắt nhìn tay trái bị đánh, chớp chớp, chớp thêm hai cái, mày trái nhướng lên, chớp mắt thêm cái nữa, thế mà cũng không nhịn đau được thêm, nức nở òa khóc.

Thiếu niên áo trắng đi vào đình viện, nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì hơi sửng sốt. Sau đó, hắn đi đến bên ngoài cửa, hạ thấp giọng gọi một tiếng sư tổ.

“Vào đi.” Giọng Chung Ly Việt Thủy truyền ra từ bên trong, đồng thời cửa cũng mở ra.

Thiếu niên bước vào bên trong liền thấy Chung Ly Việt Thủy đang ngồi trên ghế và đứa bé trong lòng hắn. Đứa bé kia khóc đến nát lòng, nước mắt lăn xuống như hạt mưa vỗ vào lá sen, ánh mắt tủi thân nhìn lòng bàn tay sưng vù của mình.

Chỉ là đứa bé kia vừa nhìn thấy hắn, tiếng khóc bỗng nhiên khựng lại, giống như bị kinh sợ. Có điều bé con như không thôi khóc nấc được, nước mắt vương trên cằm khẽ rung, rơi xuống, thấm vào quần áo.

Thiếu niên thu ánh mắt lại, hành lễ với Chung Ly Việt Thủy, “Đệ tử Tiết Đan Dung vấn an sư tổ.”

“Ừm, ngươi ra phòng bên cạnh chờ, đợi lát nữa ta sẽ qua.” Chung Ly Việt Thủy vừa dứt lời, thiếu niên liền xoay người đi sang phòng bên cạnh.

Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung rời đi, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi. Giờ y mới thu nhỏ được có mấy ngày, số lần thấy Tiết Đan Dung cũng không được bao nhiêu, hắn có vẻ thực sự đã quên hết chuyện phát sinh trong mấy năm nay, khi nhìn thấy y cũng không có phản ứng gì, không thêm ánh mắt dư thừa nào.

Vì Chung Ly Việt Thủy phải loại bỏ tâm ma trong cơ thể Tiết Đan Dung nên mỗi ngày hắn đều tới đây. Tuy mỗi ngày đều tới nhưng Tiết Đan Dung lại không ở lại Hoa Lê sơn. Y từng cách bình phong nghe thấy Chung Ly Việt Thủy hỏi Tiết Đan Dung sao không dọn tới đây, Tiết Đan Dung trả lời mình đã quen ở tại Tri Xuân châu.

Vậy là mỗi ngày kim sí điểu đều sẽ đưa Tiết Đan Dung lên, rồi lại đưa Tiết Đan Dung về.

Cũng không biết quá trình này tốn bao nhiêu thời gian, Phương Triều Chu hiện giờ rất không thích cảm giác bị thu nhỏ. Trên thực tế, y cảm thấy Chung Ly Việt Thủy không nhất thiết phải phong ấn y, còn việc Chung Ly Việt Thủy loại bỏ tâm ma cho Tiết Đan Dung, nếu sợ y gây trở ngại gì thì hoàn toàn có thể để y về động phủ bế quan.

Y có thể ở lì trong phòng thật lâu, bảo đảm sẽ không thấy Tiết Đan Dung.

Chắc là Chung Ly Việt Thủy không tin y, sợ y làm Tiết Đan Dung bị trễ nải.

Về mặt này thì y hiểu, nhưng cũng giày vò y quá rồi đó.

Giờ y hoàn toàn không điều khiển được bản thân, dù biết mình không nên ngủ nhưng y kiềm chế không nổi, hay như vừa nãy rõ ràng y không muốn khóc, nhưng vẫn không kiểm soát nổi hành vi.

Tay thực sự rất đau, sưng đỏ như bị bỏng.

Phương Triều Chu nhìn lòng bàn tay sưng phù của mình, rơm rớm nước mắt.

“Giờ biết đau rồi, lần sau còn lười biếng không?” Chung Ly Việt Thủy lạnh lùng nói.

Phương Triều Chu chớp chớp mắt, muốn làm nước mắt chảy ngược vào trong, giọng nói vẫn chứa tiếng nức nở không giấu được, “Không ạ…”

Vừa trả lời xong, một ngón tay thon dài trắng như ngọc đặt ở bên môi y, đầu ngón tay chảy ra máu đỏ tươi.

Màu đỏ tươi kia lập tức hấp dẫn sự chú ý của Phương Triều Chu, y không khống chế được bản thân mình, nhanh chóng ngậm lấy ngón tay của đối phương, cố hết sức để hút máu ra.

Chung Ly Việt Thủy cụp mắt nhìn đứa bé đang hút máu mình, không nói gì, một lúc lâu sau hắn rút tay ra, quả nhiên nghe thấy tiếng nức nở tủi thân từ cổ họng của người kia. Thậm chí hai móng vuốt nhỏ còn nắm lấy tay hắn, hàm răng vội vã cắn xuống, muốn làm vết thương nhỏ lớn hơn chút để hút thêm máu.

Hàm răng nho nhỏ ma sát lúc lâu, ngoại trừ cảm thấy ngứa ra cũng không có tính công kích gì.

Loại người cấp bậc “khủng” như Chung Ly Việt Thủy, răng người thường mà muốn cắn rách da hắn chắc chắn sẽ cực kỳ khó khăn.

Chung Ly Việt Thủy hơi khựng lại rồi dứt khoát rút tay về, “Đủ rồi, ta phải đi loại bỏ ma khí cho Tiết Đan Dung, ngươi tự đọc ngọc giản đi. Khi trở về ta sẽ kiểm tra bài, nếu lại lười biếng thì tối nay không được phép ăn cơm.”

Khi Chung Ly Việt Thủy trở về, mặt trời đã lặn đằng tây, hắn không trực tiếp đi vào mà đứng đợi một lúc ở ngoài mới bước vào. Bước chân hắn lặng yên không một tiếng động, Phương Triều Chu ngồi dưới đất cũng không nhận ra có người tiến vào.

Phương Triều Chu đang chống đầu nhìn ngọc giản trên mặt đất, tay trái đặt ở bên cạnh. Y đọc ngọc giản được một chút thì lại cúi đầu thổi thổi lòng bàn tay trái, đôi mắt khi nãy khóc giờ đã sưng lên, ngó qua trông thực sự đáng thương.

“Hôm nay đến đây thôi, dùng bữa đi.”

Chung Ly Việt Thủy mở miệng nói.

Phương Triều Chu vừa nghe vậy liền cất ngọc giản đi, đi rửa tay và mặt, lúc trở lại đang định bò lên ghế thì bỗng được bế lên.

“Hôm nay tay ngươi bị thương, ta giúp ngươi ăn.” Chung Ly Việt Thủy đặt Phương Triều Chu đang sửng sốt lên trên đùi mình, rồi ngẩng đầu nhìn đồ ăn bày trên bàn.

Chung Ly Việt Thủy chuẩn bị đồ cho Phương Triều Chu cực kỳ đơn giản, mỗi ngày đều giống nhau, cá nấu bằng linh thủy và một chén cơm tẻ. (cái đậu xanh ngược đãi trẻ em)

Cá do Đồ Bạch vớt từ ao lên.

Trước tiên Chung Ly Việt Thủy thu hồi uy áp, sau đó cầm đũa ngọc lên, lật da cá, gắp một miếng thịt cá, đưa tới bên miệng Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu nhìn miếng cá ở bên miệng, liếc mắt nhìn Chung Ly Việt Thủy đầy lo sợ.

Sao Chung Ly Việt Thủy lại muốn bón cơm cho y?

Đây không phải bữa ăn cuối cùng đó chứ?! (1)

“Không ăn?” Chung Ly Việt Thủy thấy Phương Triều Chu chỉ nhìn mình mà không ăn, vẻ mặt lạnh đi, “Vậy thì hôm nay nhịn đói.”

Vừa mới nói xong, đã thấy Phương Triều Chu vội vội vàng vàng ngậm lấy đũa ngọc của hắn.

Một bữa này quả thực giày vò Phương Triều Chu muốn chết, cũng may sau khi dùng bữa xong y còn có thể ăn hoa quả mình tích trong nhẫn trữ vật. Tiếc là hoa quả không nhiều lắm, nên y đưa ra hạn mức mỗi ngày chỉ ăn một quả. Không biết còn phải ở lại Hoa Lê sơn bao lâu nữa đây.

Ma ngẫu phải được hút máu liên tục trong một tháng mới có thể giải trừ phong ấn, nhưng đã mấy hôm rồi, tới tận hôm nay Chung Ly Việt Thủy mới để y hút.

Phương Triều Chu nắm quả nhỏ trong tay, cắn từng miếng một, ung dung thong thả gặm, thời điểm được ăn hoa quả chính là lúc y vui vẻ nhất trong ngày.

Đang gặm vui vẻ, một giọng nói vang lên bên cạnh y.

“Ăn ngon vậy sao?”

Là giọng của Chung Ly Việt Thủy.

Phương Triều Chu hơi khựng lại, sau đó lấy ra một quả từ nhẫn trữ vật, chậm chậm chạp chạp đưa cho Chung Ly Việt Thủy. Đưa xong y tiếp tục gặm quả trong tay mình, có điều giọng của hắn lại vang tiếp lên.

“Ta hỏi quả trong tay ngươi.”