Chung Ly Việt Thủy có vẻ không nhìn nổi nữa, một chưởng đánh nát hình ảnh, hắn quay đầu nhìn về phía Phương Triều Chu, ý tứ thanh lý môn hộ trong mắt cực kỳ rõ ràng. Y không khỏi run lẩy bẩy trong lòng, lại một lần nữa trốn sau lưng Tiết Đan Dung.
Không dám thò đầu ra, chỉ dám lên tiếng.
“Sư tổ, đoạn người thấy chỉ là một phần nhỏ thôi, người tua lên trước thêm một chút là sẽ phát hiện sự thật không phải như vậy đâu ạ. Cái này chỉ là… chỉ là con không muốn y tới quấy rầy mình thêm nữa nên mới làm ra kế sách tạm thời đó.”
Phương Triều Chu vừa nói dứt, liền nghe thấy tiếng cười nhạo.
“Các ngươi đừng hiểu lầm, ta và Phương Triều Chu thanh thanh bạch bạch, không phát sinh bất cứ chuyện gì.” Tống Liên Y giờ đã khôi phục dáng vẻ nguyên bản, tính cách cũng trở lại như trước. Y bị Chung Ly Việt Thủy dùng pháp thuật khống chế, không đứng dậy được nên dứt khoát ngồi dưới đất, ánh mắt đò đưa, “Phương Triều Chu, đúng không?”
Phương Triều Chu cảm giác giọng điệu Tống Liên Y cứ là lạ, nhưng lời người này nói ra lại không thấy sai chỗ nào, vậy nên suy nghĩ giây lát, chốt lại y vẫn thốt ra hai chữ “đúng vậy”.
“Các ngươi nghe chưa? Ta với y thực sự không có gì.” Tống Liên Y nói xong, lại cười thêm một tiếng.
Ánh mắt Chung Ly Việt Thủy hơi tối đi, sau đó hắn phất tay áo, giải pháp thuật cho Tống Liên Y, lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy, ngươi tự mình rời khỏi đây đi.”
Tống Liên Y nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn Tiết Đan Dung bên kia, cũng không biết là nhìn Tiết Đan Dung hay nhìn Phương Triều Chu đằng sau Tiết Đan Dung. Lát sau, y đứng dậy, hành lễ với Chung Ly Việt Thủy, “Vậy cảm tạ Chung Ly tông chủ.”
Y đi về phía trước, tới cửa đại điện thì bất chợt dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Tiết Đan Dung, “À, thiếu chút nữa đã quên mất một chuyện, Tiết Đan Dung, sáng nay ở tịnh thất sư huynh của ngươi quả thực đã dùng thuật Ảo Ảnh.”
Tiết Đan Dung nghe vậy, gần như ngay lập tức quay đầu nhìn Phương Triều Chu. Như là đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt hắn cực kỳ u ám.
Phương Triều Chu đối diện với ánh mắt Tiết Đan Dung, cười trừ một tiếng rồi dứt khoát thối lui mấy bước.
Dáng vẻ này của tiểu sư đệ đáng sợ quá, cảm giác còn dọa người hơn cả Chung Ly Việt Thủy.
Hỗ Hương ở một bên nhìn thấy hết thảy, giấu đi sự kinh ngạc trong ánh mắt, lặng yên không tiếng động đi đến chỗ lão hoàng đế bên kia, chỉ là mới bước được vài bước, hắn đã bị hạ định thân thuật.
Chung Ly Việt Thủy liếc nhìn Hỗ Hương một cái, bước lên phía trước. Phương Triều Chu thấy hắn đi tới đây, mặc định rằng Chung Ly Việt Thủy sắp sửa dạy dỗ mình, bèn lui thêm vài bước nữa, lui tới khi đằng sau chính là long sàng không thể lui thêm nữa, mới ngoan ngoãn gọi một tiếng “sư tổ”.
Mà một chớp mắt này, y bị đẩy ra.
Không còn Phương Triều Chu chắn trước long sàng, ánh mắt Chung Ly Việt Thủy nhìn khuôn mặt trẻ tuổi dị thường của lão hoàng đế, hồi lâu sau, hắn bình tĩnh mở miệng, “Thuật Chuyển Sinh học từ đâu?”
Lão hoàng đế không trả lời vấn đề này, chỉ quay đầu nhìn về phía Phương Triều Chu, “Triều Chu, tới chỗ phụ hoàng.”
Phương Triều Chu nghe Chung Ly Việt Thủy nói thì sửng sốt một chút, nhưng thấy lão hoàng đế gọi mình, y vẫn theo bản năng đi đến. Bỗng nhiên có người cản y lại.
Tiết Đan Dung bắt lấy cánh tay y, giọng nói lạnh nhạt, “Nhị sư huynh, đợi sư tổ xử lý xong hẵng nói tiếp.”
“Xử lý xong gì?” Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung, ánh mắt khó hiểu.
Tiết Đan Dung không nói tiếp, nhưng bàn tay bắt lấy cánh tay y lại gia tăng lực độ, căn bản không cho y đi về phía long sàng.
“Ngươi không muốn nói học được thuật Chuyển Sinh từ ai, không sao, ta cũng không quá có hứng thú, chỉ cần phá hủy ma anh trong cơ thể ngươi là được.”
Cùng lúc giọng nói của mình vang lên, hắn cũng nhắc tay lên. Phương Triều Chu thấy vậy không khỏi hô một tiếng, “Sư tổ!”
Chung Ly Việt Thủy không dừng lại, mà lão hoàng đế vừa thấy hắn giơ tay, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn tột cùng. Tay chân ông biến thành dây đằng màu đen, lướt nhanh phi ra, trườn xuống giường, định quấn lấy mắt cá chân hắn.
Nhưng còn chưa đυ.ng tới, dây đằng đã bị chặt đứt tận gốc.
“A ——” Cổ họng lão hoàng đế thét lên một tiếng chói tai cơ hồ không phải của con người.
Cùng lúc đó, bàn tay của Tiết Đan Dung mau lẹ che lại đôi mắt Phương Triều Chu, che đi cảnh tượng khủng bố trước mắt y.
“Sư huynh, đừng nhìn.”
Cánh môi y run run, nửa ngày trời mới thốt lên, hỏi: “Ông ấy sẽ chết sao?”
Không ai trả lời y.
Kỳ thực Phương Triều Chu biết lão hoàng đế rất cổ quái, không có người thường nào đã hơn tám mươi tuổi rồi nhưng khuôn mặt vẫn dừng ở tuổi bốn mươi, rõ ràng là có vấn đề, nhưng y vẫn luôn coi đối phương là phụ hoàng của nguyên thân nên không đào quá sâu.
Thêm nữa còn một việc rất kỳ quặc, lúc nhìn ông y vậy mà lại sinh ra cảm giác thân thiết, trong khi y chỉ là người xuyên thư.
Theo lý thuyết mà nói, y không thể có loại cảm giác thân thiết như này với bất kỳ nhân vật nào trong sách cả.
Tiếng kêu thảm thiết cũng không kéo dài bao lâu, Phương Triều Chu lại lần nữa nghe thấy lão hoàng đế gọi mình.
“Triều Chu, Triều Chu, con lại đây, Triều Chu!”
Phương Triều Chu nghe thấy lời này, mũi chân không khỏi định di chuyển, nhưng nháy mắt tiếp theo, y nghe thấy giọng Hỗ Hương, “Đừng qua đấy! Ông ta đang lừa ngươi! Ông ta lừa ngươi qua đó là để hút khô ngươi giống như hút khô những người khác!”
“Ngươi câm miệng!” Giọng nói của lão hoàng đế lập tức trở nên âm u khủng bố, “Trẫm nói chuyện với con trai trẫm, sao ngươi dám xen mồm vào vào! Cút!”
Hỗ Hương cắn răng, sắc mặt lúc này đã rất tái nhợt, “Chẳng qua là ngươi sợ ta vạch trần ngươi, đã vậy ta cũng ăn ngay nói thật, đã nhiều ngày rồi ta không hạ dược với Cửu hoàng thúc.”
Ngay sau đó, ngay cả âm thanh Phương Triều Chu cũng không nghe được nữa, có người phong bế tất cả các giác quan của y, thậm chí còn hạ định thân thuật nữa. Vậy nên y không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Tới khi pháp thuật được giải trừ, khuôn mặt lão hoàng đế đã già đi mấy chục tuổi, ông nằm trên giường, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có tròng mắt hơi đảo quanh. Ông thở hổn hển, thanh âm yếu ớt, “Triều… Chu, để phụ hoàng nhìn con.”
Phương Triều Chu nhìn Chung Ly Việt Thủy, thấy đối phương có vẻ không định ngăn cản mới nhanh chân bước đến long sàng. Y nhìn ông cụ trên giường, nhất thời không biết nên nói gì.
Con ngươi lão hoàng đế chậm rãi di chuyển mới miễn cưỡng nhìn thấy Phương Triều Chu, “Con ta, không nên trách tiên trưởng, là do lòng tham của phụ hoàng. Vài thập niên trước, con được tiên nhân chọn đi để tu tiên, trẫm khi đó cũng nghĩ rằng nếu mình có thể sống lâu như vậy thì thật tốt. Sau đó ngoài ý muốn, trẫm gặp được một người, người đó nói cho trẫm một pháp thuật, nói rằng nếu tu nó liền có thể trường sinh bất lão. Nhưng nào ngờ sau ngày đó, trẫm lúc tỉnh lúc mơ, có một số việc trẫm không muốn làm, nhưng đến khi tỉnh lại thì đã muộn mất rồi. Cũng may, con vẫn còn sống tốt.”
Ông nói xong, bàn tay đặt bên người hướng về phía Phương Triều Chu nhúc nhích. Y liếc nhìn, lập tức duỗi tay nắm lấy.
“Như vậy là tốt rồi, chỉ là trẫm… trẫm không còn mặt mũi xuống… dưới cửu tuyền nhìn bọn họ…”
Lời còn chưa dứt, đầu của ông đã vô lực ngoẹo về một bên, một vệt máu đen từ khóe môi chảy xuống.
Giọng Chung Ly Việt Thủy sau đó vang lên.
“Tà thuật ông ta tu luyện tên là thuật Chuyển Sinh, có thể khiến người ta tạm thời giữ được tuổi trẻ bất lão nhưng bắt buộc phải hút tinh khí của con người. Tà thuật kia khống chế tâm thần, nên đã biến ông ta thành người nửa yêu nửa ma, sống dựa vào việc hút tinh khí của người có quan hệ huyết thống. Gọi ngươi trở về lần này, hơn phân nửa do ngươi là người cuối cùng ông ta có thể hút.”
Phương Triều Chu không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn ông cụ nằm trên giường.
Chung Ly Việt Thủy rời đi khi nào y cũng không biết, cuối cùng là Tiết Đan Dung cứng rắn kéo y dậy từ dưới mặt đất.
“Sư huynh.” Trong ánh mắt của Tiết Đan Dung chứa sự lo lắng.
Phương Triều Chu nghe vậy bèn cúi đầu, hồi lâu sau, y mở miệng, “Huynh không sao, chỉ là… chỉ là có hơi khó chịu thôi. Đệ cho huynh một khắc, sau một khắc huynh có thể điều chỉnh xong tâm tình.”
Nói dối.
Trên thực tế, Phương Triều Chu mất ba ngày cũng chưa điều chỉnh xong được. Suốt ba ngày này y luôn ngồi trên cầu thang bạch ngọc trước tẩm cung hoang đế, nhìn tường thành màu đỏ phía xa xa.
Ngày hạ táng, Phương Triều Chu, hoàng tử duy nhất, đi theo quan tài xuống dưới hoàng lăng, vào tận bên trong phòng đặt quan tài. Hỗ Hương không thể vào, chỉ có mình y và người khiêng quan tài đi vào trong.
Dựa theo chế lễ, Phương Triều Chu làm từng việc một. Cuối cùng, thời điểm quan tài khép lại, y hướng phía đó, dập đầu quỳ lạy.
Kết thúc lễ tang, Phương Triều Chu không còn lý do để ở lại kinh thành, y đến cáo biệt với Hỗ Hương. Lúc hắn biết y phải rời đi, vẻ mặt khá kinh ngạc.
“Ngươi phải đi? Vậy ai thừa kế ngôi vị hoàng đế?” Hỗ Hương hỏi.
Phương Triều Chu không hề đắn đo, đáp ngay: “Ngươi.”
“Ta? Ngươi không thừa kế sao?” Hỗ Hương dừng một chút, “Tuy hoàng gia gia không để lại di chiếu, nhưng dựa theo chế lễ, ngôi vị hoàng đế hẳn là của ngươi.”
Phương Triều Chu lắc đầu, “Ta sao có thể quản được một quốc gia? Cháu trai cả, ngươi vẫn nên làm đi. Lát nữa ta phải trở về tông môn rồi, cảm ơn ngươi đã chiêu đãi ta suốt thời gian qua.” Nói đến đây, y đưa tráp đựng thuốc trong tay cho hắn, “Đây là chút đan dược bồi bổ thân thể, nếu dùng xong mà cơ thể không tốt lên thì gửi thư cho ta, lúc đó ta sẽ cố gắng gửi loại thuốc khác cho ngươi.”
Hỗ Hương nhìn tráp đựng thuốc trong tay Phương Triều Chu, hàng mi dài rủ xuống, đáy mắt đan xen cảm xúc phức tạp. Hồi lâu sau, hắn duỗi tay nhận lấy.
Phương Triều Chu thấy hắn nhận bèn cười cười, xoay người chuẩn bị đi nhận phạt. Chung Ly Việt Thủy vẫn chưa đi, chờ y với Tiết Đan Dung cùng về Thiên Thủy tông, khoảng thời gian sắp tới của y phỏng chừng sẽ không phải ngày lành rồi.
“Khoan đã.” Người phía sau đột nhiên cất giọng, “Phương Triều Chu, sao ngươi lại muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho một người không mang họ Phương?”
Bước chân y khựng lại, quay đầu, y nhìn Hỗ Hương, do dử hỏi: “Ngươi… ngươi không mang họ Phương?”
Hỗ Hương thấy phản ứng này của Phương Triều Chu, nhíu mày, “Ngươi không biết?”
“Ta không biết.” Phương Triều Chu trả lời rất kiên quyết, “Ngươi không phải cháu trai của ta sao?”
Ánh mắt Hỗ Hương dường như rất bất đắc dĩ, “Thật lòng mà nói, ta không phải cháu trai ngươi. Ta họ Diệp, mẫu thân ta họ Phương, nhưng bà cũng chỉ là cháu gái họ xa của hoàng gia gia thôi. Con cháu Phương thị mấy năm nay, không kể nam hay nữ, già hay trẻ, đều đã qua đời hết rồi, chỉ còn sót lại mỗi con ma ốm là ta mang theo chút huyết thống ít ỏi này thôi.”
Hắn tạm dừng một chút, rồi nhìn Phương Triều Chu như nhìn tên đần, “Ta nghĩ là ngươi đã sớm biết, không ngờ…”
Hỗ Hương chưa nói xong, nhưng y cảm giác lời hắn nói cũng chẳng phải lời hay ho gì.
Y “à” một tiếng, “Ta… không ai nói nên ta cũng không biết.”
Hỗ Hương nghe vậy, bỗng nhiên hơi mỉm cười, nụ cười này của hắn dường như khang khác so với trước đó, “Được rồi, ta biết rồi. Ngươi đi đi, hy vọng lần sau gặp lại, ta còn chưa già.”
Trên đường về Thiên Thủy tông, lần thứ hai Phương Triều Chu ngồi trên chiếc xe ngựa trắng như tuyết được điều khiển bằng phi mã. Chỉ là lần này, y không ngồi với Tiết Đan Dung nữa, thay vào đó là ngồi chung với Chung Ly Việt Thủy trong một chiếc xe.
Dọc đường đi, y đều tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, cho dù buồn ngủ cũng không dám ngủ, chỉ sợ chọc vào vảy ngược của Chung Ly Việt Thủy. Nhưng mà gắng gượng chưa tới một ngày, y đã díp hết cả mắt lại. Sau đó? Sau đó y ngủ rồi.
Trong mơ, hình như có người gọi tên y.
“Phương Triều Chu.”
“Hả?” Phương Triều Chu mơ mơ màng màng đáp lại, tiếp đó, y cảm thấy có gì đó bị nhét vào tay mình.
Cái đó có vẻ giống một cái đầu gỗ.
…