Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 42

Tắm gội xong xuôi, Phương Triều Chu túm lấy cổ áo Tống Liên Y đi ra ngoài, mới đi được vài bước, bánh bao nhỏ trong tay đã dùng cái giọng chảy sữa kêu lên: “Phương Triều Chu, ngươi thả ta xuống mau, ta không cần ngươi đưa đi.”

Phương Triều Chu nhìn thoáng qua bánh bao nhỏ, nói: “Chân ngươi ngắn như vậy, chốc nữa lại treo trên ngạch cửa thì phải làm sao?”

Tống Liên Y rõ ràng nghẹn họng, không nói gì cả, chỉ gục đầu xuống mặc kệ Phương Triều Chu dẫn mình ra khỏi phòng. May thay Phương Triều Chu cũng có chút quan tâm đến cảm xúc của Tống Liên Y, sau khi vào tẩm cư rồi thì y thả người xuống.

Không lâu sau, Hỗ Hương phái người tới đây thông báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể tiến cung.

Hôm qua Phương Triều Chu cũng đi xe ngựa để tiến cung, vì Hỗ Hương nói là nếu ngự kiếm phi hành sẽ gây phiền hà tới bá tánh.

Phương Triều Chu nghe người tới nói, trước tiên liếc Tống Liên Y một cái, “Ngươi muốn tự đi?”

Tống Liên Y không nghĩ nhiều, nói luôn: “Đương nhiên.”

Thế là một đường này, Tống Liên Y chạy cực chậm, vài lần thiếu chút nữa đã ngã dập mặt. Người hầu bên cạnh biết Tống Liên Y là con gái của Phương Triều Chu, thấy nó đi đứng vất vả như vậy bèn nói: “Tiểu thư, hay là để nô tài bế người đi.”

Theo lẽ thường y sẽ cho rằng Tống Liên Y là cô nhóc, tất nhiên mọi người cũng nhìn bề ngoài Tống Liên Y mà cho rằng đây là một cô nhóc.

Tống Liên Y dừng bước, do nãy giờ nó toàn chạy chậm nên thở không ra hơi, nhìn người hầu đang cười lấy lòng mình, lại nhìn sang Phương Triều Chu đi trước đang không kiên nhẫn chờ mình, nó cắn chặt răng, tăng tốc chạy về phía trước.

Chạy đến chỗ Phương Triều Chu, nó đột nhiên ôm lấy chân y, ngây ngô nói: “Cha, con đi không nổi nữa, cha bế con đi.”

Phương Triều Chu sững người, không dám tin cúi xuống nhìn cái người đang ôm chân mình. Tống Liên Y thấy Phương Triều Chu cúi đầu liền ngoan ngoãn nở nụ cười, “Cha, con thực sự không đi nổi nữa, cha bế con đi.”

Người hầu đằng sau thấy thế cũng nói: “Cửu hoàng tử, tiểu thư tuổi còn nhỏ, một đường này đi thực sự vất vả.”

Phương Triều Chu tuy không biết Tống Liên Y đang âm mưu gì, nhưng giờ nó đang bị thu nhỏ, lại không có tu vi, xem chừng là không làm gì được. Vậy nên y suy nghĩ một chút rồi khom lưng bế người lên.

Lúc bế lên, y không quên thi pháp lau sạch giày cho Tống Liên Y.

Tống Liên Y được bế lên liền chủ động ôm cổ Phương Triều Chu, động tác này quá mức thân mật khiến cả người y cứng đờ.

Nhưng rất nhanh y đã đi tiếp, chỉ một lát đã tới cửa phủ đệ. Hỗ Hương đứng đó, vẫn được quấn quanh bởi áo lông chồn dày nặng như trước, không biết hắn đã đứng đây bao lâu mà sắc mặt còn tái nhợt hơn cả ngày thường.

Hắn thấy Phương Triều Chu ôm Tống Liên Y đi ra, đôi mắt hơi chớp, chủ động nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi lên xe ngựa trước đi.”

Phương Triều Chu nói cảm ơn, nhét Tống Liên Y vào trong xe ngựa trước rồi mới chui vào sau. Khi y đi vào, Tống Liên Y đang cố gắng bò lên trên, y liếc qua rồi dùng pháp thuật giúp đối phương.

Tống Liên Y đưa lưng về phía Phương Triều Chu, nhắm mắt lại rồi mới xoay người ngồi xuống. Phương Triều Chu ngồi bên cạnh Tống Liên Y, có điều khoảng cách giữa hai người thực sự khá xa, có thể cho ít nhất hai người ngồi vào đó.

Khi Hỗ Hương đi lên, thấy hai người ngồi xa như vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn đi vào giữa hai người, đang định ngồi xuống, Tống Liên Y bỗng động đậy.

“Khoan đã.” Tống Liên Y bò tới chỗ Phương Triều Chu, “Ta muốn ngồi với cha ta.”

Nó bò lên trên đùi Phương Triều Chu, không màng tới sự ngạc nhiên của y mà ngồi thẳng vào lòng, hai cánh tay nhỏ còn ôm lấy cổ y.

Làm xong hết thảy, nó mới quay đầu nhìn về phía Hỗ Hương, “Vị ca ca này, ta có lời bí mật muốn nói với cha.”

Hỗ Hương rộng lượng gật đầu, ngồi xuống chỗ xa.

Tống Liên Y thấy đuổi người thành công rồi bèn quay mặt lười biếng ngáp một cái, cơ mà mới ngáp được có một nửa thì người đã bị xách lên.

Phương Triều Chu túm Tống Liên Y lên, thả xuống bên cạnh, “Tự ngồi.” Nói xong, y tự sử dụng thuật Tịnh Thân cho mình.

Tống Liên Y bị xách ra, hơi híp mắt lại, tiếp tục bò lên đùi Phương Triều Chu. Nó bò tận mấy lần nhưng mãi không thành công, cuối cùng nó mím môi lại, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi.

Hỗ Hương ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của hai người, thấy Tống Liên Y chuẩn bị khóc, hắn nhẹ nhàng nói: “Nhị Nha muội muội, muội có muốn ngồi với ta không?”

Tống Liên Y quay đầu liếc hắn một cái, vẻ mặt buồn tủi vươn hai tay ra với Phương Triều Chu, “Cha, muốn ôm một cái.”

Phương Triều Chu nhìn nó, chắc chắn cảm thấy là Tống Liên Y có ý đồ gì đó nên không phản ứng gì cả. Còn Tống Liên Y thấy y bất động, nước mắt ngay lập tức trào ra, òa khóc như mưa, vừa gọi cha vừa bò đến chỗ y, thấy y lại túm lấy cổ áo mình liền khóc thật to hơn.

Phương Triều Chu nghe nó khóc đến đau cả đầu, chỉ có thể nới lỏng tay ra, nhưng trước khi Tống Liên Y lại dúi vào trong lòng mình, y lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho nó, “Ngươi lau nước mắt trước đi.”

Tống Liên Y không cầm, mè nheo nói: “Cha lau cho con đi.”

“Thế ngươi tự ngồi đi.” Phương Triều Chu nói.

Tống Liên Y nghe thế liền làm bộ chui thẳng vào ngực Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu thấy cái mặt nước mắt nước mũi tèm lem của nó, lập tức chụp cái khăn lên khuôn mặt nhỏ kia, “Đây, ta lau.”

Động tác của y cũng không hề dịu dàng, lau cho cả Tống Liên Y méo cả người. Nhưng dù thế thì nó vẫn không chịu sửa lời, ương bướng yêu cầu Phương Triều Chu lau cho mình.

Hỗ Hương chứng kiến tất cả lặng lẽ quay mặt đi.

Xe ngựa đi tới hoàng cung, Tống Liên Y vẫn giống như uống nhầm thuốc, một hai bắt Phương Triều Chu phải bế mình đi. Tận khi vào trong tẩm cung của hoàng đế rồi, nó mới đồng ý để y thả mình xuống.

Lão hoàng đế chờ Phương Triều Chu đã lâu, thấy y xuất hiện, đôi mắt tức thì sáng ngời, chỉ là ông rõ ràng kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Liên Y phía sau Phương Triều Chu.

“Triều Chu, đứa nhỏ này là?” Lão hoàng đế hỏi.

Phương Triều Chu còn chưa đáp lời, Tống Liên Y đã cướp lời trước, trong trẻo cất giọng gọi một tiếng “hoàng gia gia”.

“Con gọi trẫm là hoàng gia gia?” Lão hoàng đế hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sau khi tiêu hóa được thông tin thì vui vẻ vô cùng, “Con là con gái của Triều Chu đúng không? Bé ngoan, ra đây với hoàng gia gia nào. Đầu con bị sao thế này? Bị đập đầu sao?”

Phương Triều Chu lúc này leo lên lưng cọp khó lòng leo xuống, chỉ có thể nhìn Tống Liên Y đi tới bên người lão hoàng đế.

“Sáng nay con muốn bước qua ngạch cửa, nhưng ngạch cửa cao quá nên bị cộc đầu xuống. Hoàng gia gia, con đau quá.”

Gia hỏa này đúng là thấy người nói tiếng người, thấy quỷ nói tiếng quỷ. Nó dùng giọng trẻ con như vắt ra sữa để làm nũng, chỉ trong chớp mắt đã khiến lão hoàng đế đau lòng vô cùng, mà nó thấy người đau lòng liền lập tức đổi chủ đề, khiến lão hoàng đế cười không khép được miệng.

“Đúng rồi, bé ngoan, mẹ con đâu?” Lão hoàng đế nói nửa ngày, cuối cùng cũng dẫn về đề tài muốn hỏi nhất.

Tống Liên Y liếc Phương Triều Chu một cái rồi nói: “Mẹ con đang giận dỗi cha con đó, nếu không mẹ cũng sẽ không đưa con đến đây vào tối qua. Hoàng gia gia, ngài phải quản cha con đi, tuy cha con ở bên mẹ con nhưng lại vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, ngay cả sư đệ của mình cũng đánh chủ ý.”

Lão hoàng đế vừa nghe, sắc mặt đã trầm xuống, “Còn có việc này? Triều Chu, con lại đây.”

Tống Liên Y nghe thế, con ngươi rõ ràng hiện lên vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa, nhưng câu nói tiếp đó của lão hoàng đế lại khiến sự vui sướиɠ đó không vực dậy nổi nữa.

“Triều Chu, con xuất thân hoàng thất, nạp thϊếp là chuyện vô cùng bình thường, còn chuyện cân bằng quan hệ thê thϊếp là chuyện tối đơn giản mà con lại làm không tốt. Thật sự là ném đi thể diện của hoàng thất chúng ta.” Lão hoàng đế thở dài, “Vị sư đệ kia của con có phải người bao dung không? Nếu là người bao dung, cho hắn một danh phận cũng chính là đánh chết người vợ hiện tại của con.”

Lão hoàng đế có hậu cung ba ngàn giai lệ, tự nhiên sẽ không thấy việc con trai mình đi ghẹo ong bắt bướm là chuyện gì xấu, trái lại thấy con trai giống mình hồi trẻ, được nhiều người yêu mến.

Có điều vẫn còn non quá, ngay cả vợ mình cũng không thu phục được.

Phương Triều Chu nghe xong lời lão hoàng đế nói mà đau cả đầu, “Nhị Nha nói giỡn thôi, trẻ nhỏ nói thật kiểu gì được? Hơn nữa phụ hoàng không cần phải nhọc lòng chuyện của con đâu, chăm sóc thân thể mới là quan trọng nhất.”

“Trẫm còn có thể sống được bao lâu? Lần này con trở về, còn mang theo cháu gái của trẫm về, trẫm đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.” Lão hoàng đế cười đầy mỏi mệt, “Ngôi vị này, trẫm ngồi chán rồi, không muốn ngồi nữa.”

Nói rồi, ông đùa Tống Liên Y, “Cô nhóc nhỏ, hoàng gia gia cho con ngồi vào vị trí này nhé?”

Tống Liên Y đảo mắt, chuyển dời ánh mắt lên người Hỗ Hương, “Hoàng gia gia, con còn nhỏ, vị trí này để ca ca ngồi đi.”

Hỗ Hương nghe thấy lời này thì xấu hổ cười nhẹ, cúi đầu xuống.

Lão hoàng đế cười một tiếng, “Năm đó trẫm cũng cũng chỉ tầm tuổi con nhưng đã ngồi lên ngôi vị đế vương.”

Cả ngày hôm đó gần như đều là Tống Liên Y nói chuyện với lão hoàng đế, Phương Triều Chu chỉ có thể ngẫu nhiên chen vào vài câu. Tống Liên Y dễ thương, miệng lại ngọt ngào, nịnh cho lão hoàng đế không muốn để nó rời cung, còn định bảo nó ở lại trong cung.

Cuối cùng Tống Liên Y nói sáng sớm mai sẽ tới đây thăm ông, lão hoàng đế mới lưu luyến để Phương Triều Chu đưa người đi.

Lúc rời cung, Tống Liên Y buồn ngủ quá không đi đường nổi, thế là bèn làm nũng đòi Phương Triều Chu ôm. Phương Triều Chu thấy hôm nay nó chọc cho lão hoàng đế vui đến vậy, coi như lập được công, y bế người lên.

Lên xe ngựa chưa được bao lâu, Tống Liên Y đã ngủ thϊếp đi.

Hỗ Hương thấy Tống Liên Y nhẹ nhàng vào giấc rồi, khẽ nói: “Cửu hoàng thúc, đêm qua hoàng thẩm tới đây?”

“Ừ.” Phương Triều Chu thực sự cũng không biết nên giải thích như nào về sự xuất hiện của Tống Liên Y, cũng may trước đó Tống Liên Y đã cho y một cách giải thích.

“Hoàng thẩm thẩm là người như nào vậy?” Hỗ Hương hỏi.

Phương Triều Chu hơi khựng lại, nói: “Là một người rất bình thường.”

“Ngươi có thể được hoàng thúc vừa ý thì sao có thể bình thường?” Hỗ Hương hình như không tin, cười cười lắc đầu, “Hỗ Hương cảm thấy hoàng thẩm thẩm nhất định là một nữ tử tài mạo song toàn.”

Vừa dứt lời, Tống Liên Y mới nãy còn đang nằm trên đệm đột nhiên ngồi dậy, mắt nó nhắm lại bò về phía Phương Triều Chu, hai tay nó ôm lấy cổ y rồi vùi mặt vào đó, ngửi nhẹ một cái, phập răng xuống.

Phương Triều Chu hít một hơi, lập tức định kéo Tống Liên Y ra, nhưng đột nhiên y nhớ tới lời thị nữ nói.

Ma ngẫu cần hút máu y.

Một ngày hôm nay y chưa cấp máu cho Tống Liên Y.

Chứng kiến một màn này, điều đầu tiên hiện ra trong mắt Hỗ Hương chính là sự kinh ngạc, tiếp đó hắn mang theo cảm xúc phức tạp mà quan sát hai người này.

Bỗng chợt, màn xe bị gió thổi mạnh.

Hỗ Hương còn chưa kịp nhìn ra phía bên ngoài, một thanh kiếm đã phi thẳng vào trong. Thanh kiếm kia dừng ngay trên đỉnh đầu Phương Triều Chu, chỉ cần xuống một chút nữa thôi thì chính là chính giữa đầu y.

Cả người Phương Triều Chu cứng đờ, y liếc nhìn thanh kiếm trên đầu mình, rồi nhìn người bên ngoài xe ngựa.

Nháy mắt sau khi phi kiếm kia bay vào, xe ngựa liền dừng lại.

Trong đêm đen tăm tối, thiếu niên áo trắng tựa tuyết cao gầy tinh tế đứng đó, mặt không biểu cảm nhìn ba người trong xe.