Phương Triều Chu ngẩn người chốc lát, tiếp đó dường như đã nhận ra điều gì, y bật dậy, không dám tin nhìn bánh bao nhỏ trước mặt, “Tống Liên Y?”
Bởi vì ngồi dậy nên động tác đánh cánh tay y của bánh bao nhỏ cũng không còn.
Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn Phương Triều Chu, kiễng chân cố gắng bò lên giường. Nó đang bò còn muốn đánh Phương Triều Chu, kết quả là trọng tâm lệch đi, cơ thể ngả ra đằng sau.
Sự tình phát sinh quá bất ngờ, ngay cả Phương Triều Chu cũng chưa kịp phản ứng lại, chờ tới lúc nghe thấy tiếng khóc oa oa, cuối cùng y cũng nhịn không nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Thật sự buồn cười quá.
Không ngờ rằng Tống Liên Y sau khi bị thu nhỏ lại ngốc như vậy.
Y vừa cười một cái, tiếng khóc ở dưới thoáng cái đã nín.
Phương Triều Chu nhịn hồi lâu mới đè được ý cười xuống. Y trở mình đứng dậy, xuống giường, xách chiếc bánh bao nhỏ đang nằm ngã trên mặt đất lên.
Đầu bị cộc xuống đất làm Tống Liên Y ăn đau, nước mắt tích tụ trong mắt cũng đã lăn dài xuống. Cơ mà khi nó nhìn đến Phương Triều Chu thì lại vội vàng lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Phương Triều Chu đỡ nó lên rồi đi ra nhìn chậu nước đêm qua, quả nhiên đã cạn.
Ma ngẫu ngâm trong nước vài canh giờ sẽ biến thành người.
Phương Triều Chu nhìn Tống Liên Y đã bị biến thành bộ dáng chỉ khoảng hai ba tuổi, quần áo trên người thì là quần áo hôm qua phiên bản thu nhỏ.
Tống Liên Y lơn lớn hôm qua mặc một thân váy đỏ to to quyến rũ không thôi, còn Tống Liên Y nho nhỏ hôm nay mặc váy áo be bé giống như đứa trẻ trong tranh tết, cực kỳ hợp với hai bím tóc xinh xinh trên đầu.
Em bé trong tranh tết này đang nhìn chòng chọc y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Triều Chu, ngươi đừng mơ tưởng rằng phong ấn ta vào trong con ma ngẫu này là ta có thể để mặc ngươi xâu xé. Đợi ta ra ngoài rồi nhất định sẽ trừng trị ngươi.”
Lời nói ra thì rất dữ, cơ mà ghép với mặt của nó, cộng với cái giọng như chảy sữa làm tất thảy chút hung dữ bay đi sạch, thậm chí người ta nghe xong cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Bây giờ ngươi uy hϊếp ta, không sợ ta không thả ngươi ra à?” Phương Triều Chu nói.
Tống Liên Y nghe thấy lời này, không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ xông thẳng về phía Phương Triều Chu. Có điều là giờ nó quá nhỏ, đi đường còn chập chà chập chững, nếu y không kịp thời duỗi tay ra đỡ, chỉ sợ nó lại té ngã sấp mặt.
Tống Liên Y bị Phương Triều Chu đỡ, không chỉ không hết tức mà còn giận đến mặt mũi đỏ phừng phừng.
Phương Triều Chu thấy dáng vẻ khác thường này của nó, y chợt ngộ ra. Có khả năng tuổi của thể xác sẽ ảnh hưởng đến tuổi của linh hồn, bằng không dựa vào tính tình của Tống Liên Y thì sao có thể bị cộc đầu là khóc ngay được.
Y nắm lấy cái tay còn đang muốn đánh mình của bánh bao nhỏ, “Tống Liên Y, ta đồng ý với thị nữ của ngươi sẽ thả ngươi ra. Vậy nên một tháng này, ngươi không nhịn cũng phải nhịn.”
Tống Liên Y nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngước lên, nửa tin nửa ngờ quan sát y, “Ngươi nói thật?”
“Đương nhiên.” Phương Triều Chu đẩy nó ra một chút, “Ngươi là thiếu chủ của Phong Nguyệt am, ta có thể giữ ngươi không buông sao? Một tháng, ta với ngươi nhịn nhau một tháng, sau một tháng này, ai đi đường nấy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Tống Liên Y trầm mặc trong nháy mắt, cuối cùng cũng buông lỏng nắm tay ra. Phương Triều Chu thấy thế là biết đối phương đã đồng ý, chuẩn bị đi tịnh thất ở bên cạnh tắm gội.
Nhưng mới đi được vài bước ra khỏi cửa phòng, y chợt nghe thấy một tiếng “cộp” lớn phía sau.
Vừa quay đầu, thấy cả người Tống Liên Y mũm mĩm ngắn một mẩu đang treo ngược ở trên ngạch cửa, cái tiếng “cộp” vừa nãy Phương Triều Chu nghe thấy chính là tiếng đầu Tống Liên Y cộc vào mặt đất.
Lần này khóc không ngừng được.
Phương Triều Chu chưa từng dỗ trẻ nhỏ nên lúc này khá hoảng hốt, y vội vàng bế Tống Liên Y lên. Bế lên một cái, Phương Triều Chu đã hiểu tại sao Tống Liên Y lại khóc thảm thương đến vậy.
Trán bị cộc rất mạnh, máu chảy cả ra ngoài. (xóttttttttttttttttt)
Phương Triều Chu giơ tay che trán Tống Liên Y, định chữa thương cho nó. Nhưng sau khi thi pháp rồi mà vết thương vẫn không có bất cứ chuyển biến gì, vẫn chảy máu ròng ròng, y đành phải chạy nhanh đi lấy một cái khăn tay cầm máu trên trán cho Tống Liên Y.
Khăn tay che miệng vết thương làm Tống Liên Y lại càng đau hơn, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
“Được rồi, không khóc nữa, rất nhanh sẽ không đau nữa nha.” Phương Triều Chu an ủi nhưng vô dụng, Tống Liên Y vẫn tiếp tục khóc thương tâm. Y nghe Tống Liên Y khóc đến da đầu cũng phải tê dại, đúng lúc không biết phải làm sao thì y bỗng nghe thấy tiếng bước chân.
“Cửu hoàng thúc?” Giọng nói của người tới lộ vẻ kinh ngạc.
Phương Triều Chu khựng lại, y quay đầu, phát hiện người đến là Hỗ Hương, liền định giấu người đi. Nhưng Tống Liên Y vẫn còn đang khóc, y có giấu cũng giấu không nổi, chỉ có thể xấu hổ cười với Hỗ Hương.
“Cháu trai cả, trời hẵng còn sớm, sao ngươi lại tới đây?”
Hỗ Hương chú ý tới đứa nhỏ bên cạnh Phương Triều Chu, hắn im lặng nhìn lướt qua rồi chuyển dời ánh mắt, nhẹ tiếng nhỏ lời nói: “Sáng nay hoàng gia gia không cần phải tắm nước thuốc. Cho nên Hỗ Hương qua đây hỏi xem Cửu hoàng thúc ăn sáng xong có muốn vào cung không.”
“Có, đến lúc đó ngươi bảo người hầu kêu ta một tiếng là được.” Phương Triều Chu vừa nói xong liền cảm thấy tay áo mình bị giật.
Là Tống Liên Y giật, không biết nó đã ngừng khóc từ lúc nào, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo y, “Ta muốn đi theo ngươi.”
Hỗ Hương ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, hơi tò mò hỏi: “Cửu hoàng thúc, đứa nhỏ này là?”
Phương Triều Chu thấy Tống Liên Y liếc mắt một cái, suy xét tìm từ cẩn thận, “Yêu…” thú của ta.
Từ còn chưa nói được trọn vẹn, người bên cạnh đã nhảy vào miệng y, giọng trẻ con non nớt cất lên, “Y là cha ta.”
Phương Triều Chu đột nhiên được làm cha: …
Hỗ Hương nghe thấy câu trả lời này rõ ràng sửng sốt, “Cửu… Cửu hoàng thúc đã thành thân rồi sao?”
“Đúng vậy, y sớm đã kết đạo lữ với mẹ ta.” Tống Liên Y vừa nhìn chằm chằm Hỗ Hương vừa nói, ánh mắt cũng không mấy thân thiện.
Hỗ Hương thấy ánh mắt của nó, cười nhẹ rồi đi tới định xoa đầu Tống Liên Y. Nhưng tay hắn còn chưa duỗi được đến trước mặt Tống Liên Y thì nó đã lủi về phía sau Phương Triều Chu.
Tay Hỗ Hương khựng lại giữa không trung, một lát sau hắn rút tay về, “Ta chính là ca ca của đệ, đệ nói cho ca ca xem đệ tên gì nào?”
Tống Liên Y nghe vậy liền đáp: “Tống…”
“Nhị Nha.” Phương Triều Chu đánh đòn phủ đầu Tống Liên Y.
“Nhị Nha?” Hỗ Hương không nghĩ rằng sẽ là tên này, hắn không khỏi cười một cái, tận khi Tống Liên Y trừng mắt, hắn mới bổ sung thêm một câu, “Tên Nhị Nha này rất đáng yêu (*).”
Phương Triều Chu cúi xuống, tiếp tục đắp khăn cầm máu cho Tống Liên Y, “Cháu trai cả, ngươi cứ ăn sáng trước đi, lát nữa chúng ta sẽ tiến cung.”
“Cửu hoàng thúc có muốn ăn cùng ta không? Còn Nhị Nha?” Lúc nói mấy từ cuối, Hỗ Hương nhìn Tống Liên Y hỏi.
Song Tống Liên Y cực kỳ chán ghét cái tên quê mùa này cho nên giả điếc mặc kệ Hỗ Hương, xoay mặt đi. Vừa mới ngọ nguậy quay mặt, mông nó đột nhiên bị đánh một cái.
“Không lễ phép, ca ca đang nói chuyện với con, con phải trả lời chứ.” Phương Triều Chu cố tình nói.
Tống Liên Y thình lình bị tét mông, cả người lập tức cứng đờ, mà khi nó kịp phản ứng lại thì Hỗ Hương đã rời khỏi đây rồi. Nó nhìn Phương Triều Chu trước mặt, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại bị đối phương chặn họng trước.
“Là chính ngươi bảo ta là cha ngươi, thế thì dựa theo bối phận ngươi phải gọi Hỗ Hương một tiếng ‘ca ca’.” Phương Triều Chu lấy khăn tay ra, thấy máu không còn chảy nữa bèn đứng lên, “Được rồi, sáng sớm nay ngươi đã bị ngã hai lần, mau mau đi tắm rửa rồi còn băng bó vết thương lại.”
Tống Liên Y nghe phải đi tắm, trong mắt lập tức hiện lên vẻ phòng bị, cái chân ngắn cũn lùi về phía sau. Nhưng chưa lùi được bao nhiêu, nó đã phát hiện Phương Triều Chu thi triển thuật Tịnh Thân xong rồi.
“Lau người xong rồi, giờ phải băng bó thôi.” Phương Triều Chu lấy ra cuộn băng gạc và thuộc bột trị ngoại thương từ trong nhẫn trữ vật. Vừa mới lấy ra, chân đột nhiên bị dẫm nhẹ làm y không khỏi cúi xuống nhìn chiếc giày nhỏ đang đạp lên chân mình, thấy bánh bao nhỏ đang tức giận trừng mắt, y không nói gì cả, bắt đầu rắc thuốc lên rồi băng bó.
Thuốc bị đổ ra hơi nhiều, Tống Liên Y hít một hơi, khi đã cuốn băng gạc xong, hốc mặt nó lại trào ra nước mắt.
Tay y dừng lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đang bắt nạt trẻ nhỏ, y chỉ đành hạ giọng xuống dỗ dành, “Ngoan, nhịn một chút nào, rất mau sẽ không đau nữa nha.”
Y buộc băng xong thì tùy tiện thắt một cái nút, ai dè Tống Liên Y đột nhiên mè nheo.
“Ta muốn nơ hình con bướm, ngươi thắt lại một lần nữa mau.”
Phương Triều Chu có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn chiều theo Tống Liên Y mà thắt một chiếc nơ bướm. Thắt thật đẹp xong, Tống Liên Y vòi Phương Triều Chu lấy gương ra để soi, nó bất mãn nói: “Hình như thắt không chắc, ngươi thắt lại đi.”
“Vậy ngươi muốn đau thêm lần nữa sao?” Phương Triều Chu vô tâm vạch trần sự thật.
Tống Liên Y chép miệng, trả gương lại cho Phương Triều Chu.
Khó khăn lắm mới hầu hạ gia hỏa này xong, cuối cùng Phương Triều Chu cũng có thể đi tắm gội. Có điều là y đi được một bước, Tống Liên Y cũng nhấc chân bước một bước theo, điều này làm y không khỏi quay người lại nhìn cái đuôi nhỏ đằng sau.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đuôi nhỏ vô cùng không vui khi nghe thấy lời này, “Hiện tại ta chỉ có thể theo sát ngươi, ngươi quên à? Phương Triều Chu?”
“Ta chỉ ở phòng bên cạnh, khoảng cách thế cũng không được sao?” Phương Triều Ch sững người.
“Không thể!” Đuôi nhỏ hét lên.
Nghe câu đấy, Phương Triều Chu đành phải quay lại túm cổ áo Tống Liên Y nhấc lên, “Thôi được rồi. Nhưng ngươi đi chậm quá, ta dẫn ngươi đi.” Y mặc kệ Tống Liên Y phản kháng, nhấc người vào trong tịnh thất.
“Ngươi ngồi chờ ở đây đi.” Y đặt nó lên trên ghế.
Thấy nó đã ngồi ngay ngắn rồi, y mới vòng ra sau bình phong để tắm rửa. Mới cởi được áo ngoài, y lại nghe thấy giọng trẻ con vang lên bên ngoài.
“Ta còn tưởng đệ tử Thiên Thủy tông các ngươi đều ngay thẳng chính trực, song giờ ngẫm lại, các ngươi cũng chẳng khác ta là bao. Thế mà ngươi lại làm trò tắm rửa trước mặt ta, thật không có phép tắc.”
Có lẽ nó cho rằng bản thân vẫn là dáng vẻ cũ, cố ý dùng cái loại miệng lưỡi như trước này.
Phương Triều Chu nghe xong bèn xoay người ra khỏi bình phong, “Ngươi nói đúng, ngươi ngồi ở đây xem ra không tốt lắm, dù gì ngươi cũng không phải trẻ nhỏ mà là một cô nương rồi.”
Y không để Tống Liên Y mở miệng, nhanh chóng hạ cấm ngôn thuật, tiếp đó trùm áo ngoài của mình lên Tống Liên Y. Trùm áo ngoài xong, y cách một lớp vải nhéo nhéo cái má phúng phính, “Nhị Nha, cha tắm xong rồi đưa con tiến cung gặp gia gia.”
Dứt lời, y phong bế luôn thính giác của bánh bao nhỏ.
…