Phương Triều Chu không kịp phản ứng gì, chỉ vừa nhìn thấy đối phương là y lại bắt đầu choáng váng.
Có điều lúc này, trong đầu y chợt xuất hiện khuôn mặt của hắn.
Gương mặt kia của đối phương xác thực sánh ngang với câu thơ ——
"Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh."
Chung Ly Việt Thủy một thân bạch y, chậm rãi đi đến bên cạnh thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Đai lưng của thanh niên lúc này lỏng lẻo rơi rớt, áo ngoài trên người bị móng vuốt của Bạch Hổ cào rách tung tóe, lộ ra áo trong màu trắng ở bên trong. Sau khi thấy Chung Ly Việt Thủy, ánh mắt của y trở nên mơ màng chập chờn, khuôn mặt trắng nõn của chàng trai này cũng vì bị người khác bắt gặp một màn thẹn thùng đến thế nên không khỏi hiện lên ráng hồng.
Phương Triều Chu dùng sức mà cấu bản thân một chút để giúp mình tỉnh táo lại, nhưng Chung Ly Việt Thủy càng đến gần, y lại càng xây xẩm, cơ bản là y không thể không nhìn Chung Ly Việt Thủy.
Nhất là thời điểm lúc này y nhìn, trong đầu còn có thể phác họa ra toàn bộ diện mạo của đối phương.
"Phương Triều Chu." Giọng nói lạnh như băng của Chung Ly Việt Thủy cất lên, "Các ngươi đang làm gì?"
Nhìn mặt của Chung Ly Việt Thủy đã khiến y đủ hoa mắt rồi, mà giờ đối phương lại cất giọng nữa, thực sự là hai tầng tấn công Phương Triều Chu. Y hoa mắt chóng mặt cố gắng dùng tất cả sức lực của mình mới có thể miễn cưỡng nhắm mắt lại, nhưng y không nói nổi lời nào.
"Phương Triều Chu." Trong giọng của Chung Ly Việt Thủy hàm chứa ý cảnh báo.
"Bẩm... sư tổ, con... bọn con chưa làm gì hết." Phương Triều Chu cắn lưỡi đến chảy máu mới lắp bắp trả lời ra được mấy lời này.
Rõ ràng trước đó y cũng đâu có xây xẩm đến mức này, sao hôm nay lại choáng tới vậy? Chẳng lẽ là do y đã biết diện mạo của Chung Ly Việt Thủy ư?
Chung Ly Việt Thủy nghe thế bèn dời tầm mắt đến một chỗ khác.
Bạch Hổ biến thành bộ dáng của Chung Ly Việt Thủy đã sớm khôi phục lại nguyên hình, nó lần nữa biến về hình dạng mèo trắng, giờ đang thành thành thật thật mà co thành một cục, ngay cả meo cũng không dám meo tiếng nào.
"Đồ Bạch." Chung Ly Việt Thủy gọi tên mèo trắng.
Mèo trắng tên Đồ Bạch dè dặt ngẩng đầu nhìn Chung Ly Việt Thủy, cặp mắt uyên ương lúc này đã long lanh ánh nước, nhìn qua thực sự trông rất đáng thương, hoàn toàn chẳng có khí thế kiêu ngạo áp bức ức hϊếp Phương Triều Chu trước đó tí nào. Nó "meo meo" hai tiếng, thấy ánh mắt của Chung Ly Việt Thủy vẫn chưa hòa hoãn thì chỉ có thể mở miệng, "Meo, Chung Ly đại nhân, chúng ta song tu."
Phương Triều Chu bây giờ nhắm hai mắt lại, hơi hơi tỉnh lại một chút, y nghe thấy lời Đồ Bạch nói bèn lập tức muốn giải thích: "Sư tổ, không phải như thế, bọn con không..."
"Giờ ta không hỏi ngươi, Phương Triều Chu." Chung Ly Việt Thủy nhẹ nhàng liếc y một cái, hắn tuyệt nhiên không cần phải hạ cấm ngôn thuật, Phương Triều Chu vừa nghe thấy lời của hắn thì chút thanh tỉnh khó khăn lắm mới có thể góp nhặt được lại bị đánh cho nát bấy, y lại tiếp tục choáng váng
Đồ Bạch nhìn xuống Phương Triều Chu đang xây xẩm mặt mày, nó do dự một chút rồi đánh bạo nói với Chung Ly Việt Thủy: "Meo, Chung Ly đại nhân, ta có thể song tu với y không?"
Chung Ly Việt Thủy nhăn mày, đầu tiên hắn trầm mặc, tiếp đó là từ chối thẳng thừng, "Không được."
"Meo, tại sao?" Giọng điệu của Đồ Bạch uất ức.
"Y không đồng ý ngươi, ngươi không thể cưỡng chế kéo y song tu với ngươi." Chung Ly Việt Thủy dừng một chút, "Còn nữa, y không phải thú cái."
Đồ Bạch đứng dậy tự giác chạy đến bên cạnh Chung Ly Việt Thủy, lượn vòng quanh chân hắn làm nũng nói: "Meo, ta có thể dùng khuôn mặt của đại nhân làm cho y đồng ý." Nó thấy lông mày của Chung Ly Việt Thủy ngày càng nhăn chặt, sợ hắn lại phản đối bèn kéo kéo ống quần của đối phương, dùng cái giọng ỏn ẻn hơn trước đó mà gọi to vài tiếng, "Chung Ly đại nhân, ta đã theo đại nhân gần một ngàn năm rồi mà vẫn chưa có thú cái, đại nhân, người để y cho ta đi."
Vừa mới nói xong, phần thịt sau cổ của nó đã bị nắm, bị Chung Ly Việt Thủy túm lên.
Màu sắc tròng mắt của Chung Ly Việt Thủy rất nhạt, gần như là màu xám khói, hắn lạnh băng mà nhìn mèo trắng trong tay, "Đồ Bạch, y là người, không phải đồ vật, không phải ta nói cho là có thể cho ngươi."
Đôi mắt uyên ương của Đồ Bạch vô tội mà nhìn Chung Ly Việt Thủy, "Nếu thế thì y chấp thuận là chúng ta có thể song tu sao?"
"Ta không chấp thuận!" Phương Triều Chu nằm trên mặt đất cuối cùng cũng lên tiếng.
Tầm mắt của Chung Ly Việt Thủy và Đồ Bạch đồng thời dừng lại trên người Phương Triều Chu.
Đồ Bạch nhìn thanh niên nằm trên mặt đất, giọng nói lại trở nên hết sức oan uất, "Sao ngươi không đồng ý? Không phải ngươi muốn đột phá Nguyên Anh sao? Ta có thể giúp ngươi đột phá Nguyên Anh, ta nói nè, nếu mà thiếu so với lời nói, ta có thể đem tinh nguyên của Chung Ly đại..."
Nó đang nói thì đột nhiên im bặt.
Sau đó giọng nói của Chung Ly Việt Thủy cất lên, "Phương Triều Chu, còn đường tu tiên này chưa từng có lối tắt."
Lời này của hắn như là một lời cảnh báo.
Hắn nói xong liền mang theo Đồ Bạch biến mất tại chỗ.
Không còn Chung Ly Việt Thủy, Phương Triều Chu dần trở lại bình thường, cuối cùng y cũng có sức để đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn qua cái đai lưng đã rách nát thì cũng chỉ có thể nhặt nó lên, khoác áo ngoài lên rồi trở về đình viện.
May mắn thay Hoa Lê Sơn không có mấy người sống để nhìn thấy một mặt chật vật này của y.
Mấy ngày kế tiếp, Đồ Bạch giống như đã bốc hơi, không còn xuất hiện trước mặt y nữa, mà không có Đồ Bạch, mỗi ngày Phương Triều Chu đều ngủ quá giờ Mão.
Do là y nhớ rõ Đồ Bạch bảo Chung Ly Việt Thủy chỉ rảnh mỗi giờ Mão, nếu y mà đến trễ thì liền không cần đến nghe giảng. Thế là sau khi Phương Triều Chu tỉnh ngủ thì chỉnh đốn một lượt rồi tìm một chỗ có linh khí dồi dào mà tự mình tu luyện. Thời gian cứ trôi qua như vậy, so với trước kia y còn sướиɠ hơn.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngày hôm ấy Phương Triều Chu còn chưa tu luyện được một canh giờ thì y đã cảm nhận được trên đùi mình nhiều thêm một phần sức nặng, tiếp đó mấy tiếng "meo meo" vang lên xác minh dự cảm không lành của y.
Đồ Bạch lại tới tiếp.
Mèo trắng dẫm tới dẫm lui ở trên đùi của y, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng grừ grừ. Sau khi nó dẫm lên thì đứng thẳng người, móng vuốt của nó đáp trên ngực y, cố gắng nhấc cái đầu lông xù xù lên cọ cọ vào cằm của đối phương, sau khi cọ thì nó còn thè cái lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ.
Cơ mà mới liếʍ được có chút, Phương Triều Chu đã ngẩng đầu lên tránh né.
Y thở dài, mở mắt ra và nhìn mèo trắng một cách thẳng tắp, y hỏi, "Sư tổ đâu?"
Cái đuôi của của mèo trắng nhẹ nhàng vung vẩy, "Meo, Chung Ly đại nhân hôm nay rời khỏi Hoa Lê Sơn, mai mới có thể trở về được, ta lén phá kết giới mà trốn ra đó."
Quả nhiên, nhiều ngày nay Đồ Bạch không tới quấy rầy y là nhờ Chung Ly Việt Thủy quản nó.
"Meo, Phương Triều Chu, chúng ta song tu đi, có thể tu luôn đến ngày mai luôn đó."
Trong mắt mèo trắng rõ ràng chứa đựng sự hưng phấn, khác hoàn toàn với ánh mắt lúc nào cũng mang theo vài phần chế nhạo mà nhìn Phương Triều Chu trước kia.
Hiện tại ánh mắt nó nhìn Phương Triều Chu trông chẳng khác nào con mèo đã đói hơn mười ngày chưa ăn cá khô ấy.
"Không cần." Phương Triều Chu lấy tay cản lại cái đầu mèo còn đang muốn liếʍ cằm mình, "Đồ Bạch, sư tổ mà biết ngươi lén trốn ra thì kiểu gì cũng sẽ tức giân, ngươi mau trở về đi."
Y cứ nghĩ rằng sau khi nói ra những lời này sẽ làm cho đối phương sợ hãi, nào ngờ rằng Đồ Bạch lại lập tức biến thành hình thái Bạch Hổ, thình lình xô ngã y xuống mặt đất, đôi mắt uyên ương trở nên hung tợn, "Ta không quay về, lúc này hắn toàn đánh đập ta. Mà mấy cái giấc mộng đấy lại nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, ta vừa nằm mơ là hắn liền đánh ta, ta không thèm quan tâm đến hắn nữa."
Hở?
Phương Triều Chu hơi sửng sốt, "Mơ cái gì?"
Đồ Bạch nghe vậy, sự uất ức hiện lên trong đôi mắt uyên ương, nó vẫy vẫy cái đuôi, đầu hổ của nó đè trên ngực y, "Ta mơ thấy ta chơi với ngươi, thế là Chung Ly đại nhân liền đánh ta, còn nói ta không biết xấu hổ, toàn mơ mấy giấc mơ tục tĩu da^ʍ dật."
Phương Triều Chu lại càng sững sờ hơn, nhưng y lại phát hiện là điểm không đúng, "Ngươi nằm mơ thì sao sư tổ lại biết? Ngươi nói với người giấc mơ của mình sao?"
Đồ Bạch gầm gừ một tiếng, nó quay đầu lại, "Giấc mộng của ta với Chung Ly đại nhân là tương thông, nhưng mà từ trước tới nay Chung Ly đại nhân đều chưa từng nằm mơ."
"Từ từ, cảnh trong mơ của các ngươi tương thông với nhau, vậy thì ngươi đã mơ những cái gì?" Rốt cuộc Phương Triều Chu đã ý thức ra được vấn đề lớn nhất.
"Sư tổ?"
Giọng nói của thiếu niên miễn cưỡng chuyển dời lại sự chú ý của Chung Ly Việt Thủy, hắn nâng mắt lên, nhìn thiếu niên như hoa tuyết quỳnh trước mặt thì mới nhân ra rằng bản thân đã thất thần, "Làm sao vậy?"
Tiết Đan Dung nhấp môi dưới rồi mới nói: "Không có việc gì ạ, chỉ là hình như hôm nay sư tổ liên tục thất thần."
Bàn tay trong ống tay áo của Chung Ly Việt Thủy hơi hơi giật giật, "Chẳng qua là mấy ngày gần đây nghỉ ngơi không tốt lắm." Thanh âm của hắn dừng một chút, "Đan Dung, chuyện ngươi muốn đi Bắc Cảnh một chuyến, ta cảm thấy vẫn nên hoãn lại chút đi. Bắc Cảnh hung hiểm, lấy tu vi hiện tại của ngươi thì chỉ sợ sẽ xảy ra dị biến."
"Sư tổ, con muốn đi, vả lại sư phụ cũng đã đồng ý." Ngữ khí của Tiết Đan Dung kiên định.
"Sư phụ ngươi quá nuông chiều các ngươi, ngươi ấy, lại còn cả Phương Triều Chu nữa, đứa này đứa kia đều chẳng để cho người ta bớt lo." Vẻ mặt của Chung Ly Việt Thủy lạnh nhạt xuống, mà Tiết Đan Dung nghe được lời hắn nói thì mong muốn đi Bắc Cảnh chẳng bị đánh mất chút nào, ngược lại hắn hỏi một câu.
"Nhị sư huynh... y ở tại Hoa Lê Sơn khiến cho sư tổ không vui sao?" Thời điểm Tiết Đan Dung hỏi, ánh mắt hắn rất dè dặt cẩn thận.
Chung Ly Việt Thủy rủ mắt đứng dậy nói, "Không phải, có điều y tu luyện quá chậm. Hiện giờ còn chưa hết thời hạn nửa năm, ngươi vẫn đừng nên nhớ tới y nữa thì hơn. Còn về chuyện Bắc Cảnh, vẫn là lời nói cũ, ta không cho phép ngươi đi, nếu ngươi muốn đi thì nửa năm sau mới được đi."
Hắn nói xong liền quay người rời đi ngay tắp lự.
Tiết Đan Dung nhìn chằm chằm bóng lưng của Chung Ly Việt Thủy, con ngươi trong đôi mắt phượng lặng yên chuyển đậm.
Đây là lần đầu tiên sư tổ phất tay áo rời đi ngay trước mặt hắn, là vì tức giận chuyện hắn muốn đi Bắc Cảnh hay là vì lý do khác?
Chung Ly Việt Thủy nhảy xuống khỏi kim sí điểu rồi lập tức đi về phía nam Hoa Lê Sơn, đó là nơi linh khí dồi dào nhất, hắn biết Phương Triều Chu sẽ tu luyện ở đó.
Cùng lắm chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới được phía nam, đi lên trước vài bước liền nhìn thấy một người một hổ.
Người thanh niên mặc một chiếc áo trong đơn bạc nằm ở trên người Bạch Hổ, tóc đen của y tán loạn, khuôn mặt bình thản như là đã ngủ rồi, mà Bạch Hổ bị y gối ở trên bụng thì cũng đã an ổn mà ngủ, đôi mắt của nó cong lại thành một đường.
Bên cạnh bọn họ quăng một chiếc áo ngoài đã rách nát.
Chung Ly Việt Thủy nhíu mày, chậm rãi tiếp tục bước tới phía trước, tiếng bước chân của hắn làm kinh động thanh niên đang nằm nghỉ ngơi trên người Bạch Hổ.
Chàng trai trẻ ấy mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, vừa nhìn thấy nam nhân đang bước đến từ phương xa, trước tiên y sững sờ, theo sau đó lại bắt đầu choáng váng xây xẩm.
Y vốn định đứng dậy hành lễ với đối phương, song giờ cũng chỉ có thể nằm tiếp trên người Bạch Hổ.
"Phương Triều Chu." Chung Ly Việt Thủy dừng lại ở trước mặt người con trai.
Phương Triều Chu cắn chặt răng mới miễn cưỡng nói được lời, "Sư tổ."
Thanh âm mỏng manh tựa như tiếng kêu của con mèo nhỏ.
Chung Ly Việt Thủy từ trên nhìn xuống người con trai đang nằm trên người Bạch Hổ, nửa ngày sau hắn mới hơi cúi người, siết chặt cổ tay của người kia.